_Hàn Ngân Hy, đừng trách tôi vô tình mà nên trách số mạng cô quá ít...
Nói xong 'hắn' bước đến cầm vung con dao nhỏ ra ngắm vào giữa ngực mà hạ nhưng bất chợt một cánh tay từ dưới bắt lấy cánh tay đang định thực hiện tội ác kia... Hàn Ngân Hy hé đôi mở mắt xanh lơ sắc bén mang theo tia lạnh lẽo nhìn kẻ đang ý định hại mình
_Mã Thiên Y, không ngờ cô cũng có bộ mặt tàn nhẫn như thế?
Mã Thiên Y kinh sợ, mặt xanh xao không tin nhìn cô, buông dao xuống chỉ vào người Hàn Ngân Hy giọng hối hả lắp bắp:“ Cô...Cô.”
Hàn Ngân Hy cười nhạt nhẽo:“Tôi? Không bị trúng thuốc mê?”
Mã Thiên Y như bị nói trúng tim đen, bèn vội hỏi:“Làm sao cô biết?”
_Thứ trò chơi trẻ con đó qua mặt được tôi sao... Cô nghĩ là tiền cho y tá bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi là hại được tôi sao? Nếu dễ dàng thế thì Mai Ngữ Linh đã thành công lâu rồi không đến phiên cô đâu, Mã tiểu thư
Hàn Ngân Hy bước xuống giường... Ban đầu cô tưởng Mã Thiên Y này sẽ đường đường chính chính đến tìm cô đấu khẩu nhưng kết quả làm cô thất vọng rồi, cô ta cũng tiểu nhân như bao kẻ khác... Hừ, hạ thuốc trước khử sau, chiêu này cô gặp cũng không ít mà cô ta lựa người diễn cũng thật tệ, chỉ nhìn sơ là biết nữ y tá kia có vấn đề và cả thứ mà cô ta mang đến...
Mã Thiên Y biết bản thân bị lật tẩy càng không có ý biện minh:“ Nếu cô đã biết vậy tôi cần khách khí ở đây, Hàn Ngân Hy cô tốt nhất nên tránh xa Dương caca của tôi ra, bằng không...”
Hàn Ngân Hy không đợi Mã Thiên Y nói tiếp:“ Bằng không cô sẽ công bố thông tin nạn nhân của Sky làm Bắc thị thua lỗ hoặc là tung ra đoạn video cảnh cô và Nhi Nhi tranh cãi và kết quả là cô bị cậu ấy xô ngã hai cầu thang phải nằm viện nửa năm do chấn thương nặng hay tôi nên nói chủ mưu thật sự là cô... Còn cảnh nóng bỏng giữa Mai Ngữ Linh cùng Dạ Mặc Lâm hay là cái quá khứ khốn nạn của tôi trước kia... Cô định là cái nào?”
Câu nói đầy tự tin đó của Hàn Ngân Hy làm cho Mã Thiên Y không thể tin vào tai mình luôn cả 'kẻ' đang ẩn nấp kia cũng phải giật mình
_ Làm sao cô biết
_Nếu cô không định làm thì cớ sao phải sợ tôi lật tẩy
Hàn Ngân Hy thâm ý nhìn Mã Thiên Y đang xanh xao nhưng không quên liếc mắt nhìn kẻ đang nghe lén kia... Sở dĩ cô biết được đều là cái nguyên tác thần thánh
Cô tựa tin bước đến thẳng tay bóp lấy chiếc cổ ngắn ngần của Mã Thiên Y thì thào bên tai ả:“ Cô không nên hành động đơn độc mà chừa chút lối thoát như thế nhất là khi đang muốn giết một ai đó... Phải kiểm tra xung quanh mình cẩn-thận...” Nói xong Hàn Ngân Hy buông cô ta ra xa
Mã Thiên Y mặt đỏ bừng ra sức thở hồng hộc, ánh mắt sát ý nhìn xung quanh, nhặt lại con dao bỏ đi nhưng không quên liếc cô một cái:“ Xem như cô giỏi nhưng lần sau tôi sẽ không nhẹ tay như thế đâu... Hừ”
Hàn Ngân Hy cười một bên nhìn ả bỏ đi trong sự câm tức là lẫn sợ sệt:“Hy vọng còn có lần sao” liếc vào tolet vẫn im hơi lặng tiếng... Hàn Ngân Hy bước ra khỏi phòngCảm nhận được người bên ngoài ra đi xa... Két, 'Hắn' bắt đầu nhẹ nhang mở cửa tẩu thoát. Đi đến hành lang thì lại gặp một bóng đen mờ mở đi đến trước mặt “cộp cộp” tiếng bước chân đang dần đến gần, nội tâm hắn dấy lên một nỗi bất an
'Phập'... Đôi bàn tay trắng ngà từ pgía sau vỗ lên vai... Rầm, sống lưng lạnh theo từng đợt, đôi chân 'hắn' như không còn chút lực ngã quỵ xuống chiếc sàn lạnh lẽo.... Từ đôi chân đến cánh tay truyền đến cảm giác rát buốt đến thấu xương cho 'hắn' biết đây là thực... Cả người run sợ ngước nhìn kẻ phía trên
_Phùng Minh Ý sao cô lại đến đây giờ này...
_Tôi... Tôi
Đang lúc Phùng Minh Ý còn bối rối không tìm ra lí do thì phía sau một giọng nói truyền đến:“ Nếu cô ta không ở đây thì ai là đạo diễn của cảnh quay hồi nãy”
Độc Cô Nhi nhìn Lưu Ly như thông não:“Cô ta là chủ mưu, làm tớ cứ tưởng lần này tiểu Hy chơi vố lớn”bg-ssp-{height:px}
_Cậu nghĩ cậu ta sẽ làm trò này sao?
_Thì thế tớ mới bất ngờ
_Hử... Phùng Minh Ý lúc nãy cô đã nghe những gì?
Phùng Minh Ý nghe được điểm danh bất giác giật mình khai ra:“ Tôi thấy Mã Thiên Y cầm dao định đâm Hàn Ngân Hy nhưng không thành mà còn bị Hàn Ngân Hy bóp cổ suýt chút chết ngạt... Còn nghe thoáng qua là Mai Ngữ Linh cái gì đó với Dạ Mặc Lâm... Hồ sơ tuyệt mật...ư “
Chưa kịp nói hết Phùng Minh Ý đã bị ánh mắt không chút nhân tính của Lưu Ly dọa sợ... Miệng không thể nói tiếp... Ngay cả Độc Cô Nhi cũng bắt đầu tỏa hàn khí. Lưu Ly cúi người nâng càm cô ta:“Cái miệng hở ra hai bên để ăn và nói... Nên tốt nhất đừng để lời nói khiến nó mãi mãi không thể mở ra được nữa... Cô hiểu chứ”
Độc Cô Nhi cũng lạnh lùng nói:“Tốt nhất cứ xem như cô chưa từng nghe chưa từng thấy...”
Hai người bỏ đi để lại Phùng Minh Ý ngồi bệt thảm hại dưới sàn, sợ hãi cùng câm phẫn nhìn khoảng không âm u tối, sự mịt mờ đó như số phận của cô ta không thể đoán được...
Đi được một lúc trên hành lang tối Độc Cô Nhi bèn hỏi Lưu Ly:“Này, Ly cậu có thấy tiểu Hy ở đâu không?”
Lưu Ly thì vẫn thản nhiên:“Chắc là cậu ta đến phòng Mai Ngữ Linh xem thành quả”
_Chắc thế... Vậy chúng ta đi đâu đó một chút đi
_Được đó, chỗ này không còn gì vui nữa...
Lúc này Hàn Ngân Hy đang lang thang khắp bệnh viện rộng lớn này để tìm hai cô bạn của mình... Bước đến gần cửa thang máy thì bất giác cảm nhận có ai đó ở phía sau. Chưa kịp quay đầu lại thì một bàn tay bịp miệng cô lại còn tay kia kìm hãm phía trước ngực. Hàn Ngân Hy tận lực vùng vẫy, tàu quơ chân đá nhưng không tác dụng... Người phía sau thấy cô phản kháng thì càng dùng sức có định cô lại, kéo cô đi trên hành lang
Hàn Ngân Hy ra sức vùng vẫy muốn thoát thân, tay cào vào người hắn không thương tiếc, miệng vì bị bịp chặc nên chỉ phát ra vài tiếng “ứ ú...”
Cạch... Rầm!!! Hắn ném cô vào căn phòng tối tăm... Hàn Ngân Hy ngồi dậy sau cơn chấn động... Cạnh, hắn khóa cánh cửa lại, bước về phía cô. Cô nheo mắt nhìn xem đối phương là ai?
Từ trong bóng tối, một nam nhân với gương mặt xuất thần đang đi về phía cô... Ánh trăng khẽ luồng qua rèm cửa, ánh sáng huyễn hoặc ấy cành làm nổi bậc lên đôi huyết mâu sâu không đáy của hắn đang chăm chú nhìn cô... Hàn Ngân Hy đã xác định đối phương là ai, cô căn mày khó chịu vì bị người khác hành xử như thế...
_Lam Triệt! anh đang... Ứ..ư
Chưa kịp phát tiết sau cơn thịnh nộ của mình thì Hàn Ngân Hy bị Lam Triệt bất ngờ xông tới... Bạc môi khẽ khàng tiếp xúc với đôi môi hồng hào quýên rũ của cô... Sự tiếp xúc đó tạo ra một tia điện xẹt qua đại não của hai người, từ sự nhẹ nhàng ôn nhu chuyển sang táo bạo cuồng nhiệt... Bất chấp Hàn Ngân Hy đang thẳng tay đấm đá vào người mình, Lam Triệt vẫn khó thế thượng phong ra càn quét chiếc lưỡi đinh hương của cô, nụ hôn càng lúc càng sâu... Hàn Ngân Hy cảm nhân như dưỡng khí ngày càng rời xa khỏi mình thuận theo nụ hôn của hắn...Lam Triệt nhìn thấy đối phương đã mềm nhũn thì tiếc nuối buông ra. Nhanh tay bế cô đặt lên giường.....
========
Ta đã trở lại và còn bựa nhân hơn xưa!!!
(Còn tiếp)