Mai Hùng tức là giận nhìn hai người cứ tranh chấp không ai nhường ai... Tay đập thật mạnh vào giường “Đều im hết đi... Đây là phòng bệnh không phải cái chợ... Hy nhi, ta biết con bất mãn về những chuyện trước kia nhưng con cũng không nên làm quá tay như thế “
Không đợi Hàn Ngân Hy trả lời thì Kim Tâm Nhu đã buông lời cay độc xen vào:“ Hừ, anh nói nhẹ nhàng với con nhỏ này làm gì... Nếu không phải tại nó thì chúng ta có ra nông nỗi như hôm nay “
_ Bà im đi chuyện tiểu Hy bị đuổi đi mà bà lại nói với tôi là nó bỏ nhà sao? Còn những thứ khác nữa? Ruốt cuộc các người đã giấu tôi làm những gì?
_Tôi... Tôi
_Hừ, tôi không muốn nhiều lời với bà... Ta hỏi con đó, tiểu Hy... Từ đâu con biết được chuyện Linh nhi không phải con gái ta
_Điều đó không quan trọng nhưng chuyện quan trong hiện giờ là ông... Ông có nên tiết lộ cho tôi biết cái bí mật mà cả hai người đang che giấu
_Hừ, chả có cái bí mật gì hết... Mày làng do tao nhặc về từ đóng rác
_Vậy sao, thế thì không còn gì để nói?
Hàn Ngân Hy bỏ đi với nụ cười lạnh lẽo như cái lạnh tỏa ra từ sự dối trái của hai người đó... Nhưng bọn họ nào ngờ Mai Ngữ Linh đã tỉnh dậy và nghe toàn bộ cuộc đối thoại, hàng lệ chảy từ khóe mắt của cô ta không tự mà lăng dài trên má “Vậy điều Hàn Ngân Hy nói là sự thật... Mình không phải con ba, mình cũng hèn mọn giống cô ta...” Mở mắt ra nhìn bọn họ làm Mai Hùng cùng Kim Tâm Nhu vui mừng khi nhìn thấy cô ta đã tỉnh
_Linh nhi con tỉnh rồi, Bác sĩ!!!
_Linh nhi con thấy chỗ nào không khoẻ
_Con không sao, hai người không cần lo lắng
“Phù..Vậy là tốt rồi” Hai người đó biết cô gái trước mặt đã án toàn liền thở phào nhẹ nhõm... Kim Tâm Nhu nhìn thấy Mai Ngữ Linh cứ nhìn mình trăn trối liền bất giác hỏi:“Có gì không ổn sao, Linh nhi?”
Mai Ngữ Linh bị hỏi liền ngơ ngác lắc đầu “Không có gì.. Mà này, dì Nhu vì sao dì biết tất cả mà vẫn chọn con thay vì Hàn Ngân Hy hình như không đáng”
_Không... Con không nên biết sẽ tốt hơn phải không ông
_Đúng thế
Mai Ngữ Linh không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn họ... Từ từ chìm vào giấc ngủ
Hàn Ngân Hy đi xung quang bệnh viện như thể đang thám thính tình hình
_Này... Sao cô không ở trong phòng mà ra đây làm gì?
_Tôi đi đâu cũng cần khai báo anh sao, Chủ tịch?
_Cô có thể không nhưng tổn thất của tôi thì cần
_Tôi biết rồi
Bắc Thiên Chiến nhìn bóng dáng xa xâm của Hàn Ngân Hy, xa đến mức anh dường như không thể chạm tới... Phải anh thừa nhận rằng bản thân có chút cảm giác với cô gái này, cô gái có thể nhìn thấu cảm xúc của người khác nhưng lúc nào cũng lặng thinh ở một phía đứng nhìn màn kịch muôn màu của thế gian... Anh thật sự động tâm dưới sự lạnh nhạt khi cô nhìn anh, sự lạnh nhạt ấy rất thật không giống như những cô gái khác, họ luôn cố ý tạo sự ấn tượng với anh theo mọi cách trong sự giả dối của họ. Ban đầu anh chỉ nghĩ do cô khác lạ nên khơi dậy sự thích thú trong anh cùng với ý định sẽ lợi dụng cô để mọi thu tin tức từ cô - người con gái biết mọi thứ về Đường thị hay Vệ thị thậm chí là các tập đoàn khác nhưng bây giờ tâm anh tựa như đã sắp trao cho cô, khoảng tổn thất đó chỉ là giả, anh chỉ muốn cô ở cạnh là thật... Anh sợ nếu mất đi những lý do này thì cô sẽ rời xa anh như cái cách cô đã làm với Vệ Thành Vũ hay Đường Đằng Minh dù ban đầu có bao nhiêu sâu đậm, biết bao niềm thương cùng sự hy sinh nhưng phút cuối cô thật phũ khi buông bỏ tất cả chỉ trong nhớp mắt... Phũ phàng như thời gian... Không một chút bận tâm ngắm nhìn sự đau đớn dằn vặt của thế nhân, ngắm xong lại nhanh chóng lướt qua không cho họ một cơ hội để nhìn lại... Thứ tình cảm đơn phương này đau thật. Dù biết bắt đầu hay kết thúc đều là do anh quýêt định nhưng sao anh không thể buông...Hàn Ngân Hy khi trở lại phòng thì đã thấy Lam Triệt ngồi đó mỉm cười nhìn cô, nụ cười ôn nhu không chút giải dối
_Cô trở lại rồi vừa đúng lúc tôi định rời đibg-ssp-{height:px}
Hàn Ngân Hy hơi đơ người một chút, có thể là lâu lắm rồi không có ai nở nụ cười thật lòng mình với cô... Một chút ấm áp đó khiến cô thả lỏng lòng mình nhìn anh:“Vậy sao... Là tôi nhanh chân hay do anh kiên nhẫn”
_Sao cũng được... Chẳng phải bây giờ chúng ta đã gặp nhau
_Đúng là thế, anh đến tìm tôi vì việc gì?
_Chuyện chúng ta đã bàn trước đó
_Chuyện đó tôi không thể giúp anh... Tìm người khác đi, trên đời này có thiếu gì kẻ bằng cấp hơn tôi
_Lúc nãy Bắc Thiên Chiến đã nói gì với cô?
_Không gì cả... Anh theo dõi tôi?
_Vài phút trước tôi nhìn thấy hắn, nên tôi đoán như thế... Xem ra tôi đã đoán trúng
Hàn Ngân Hy nhúng vai bình thản nhìn thẳng vào anh:“Nếu là thế tôi và anh cũng không còn gì để níu kéo”
Mặt Lam Triệt lạnh tanh nhìn cô, bạc môi khẽ cong lên, cười đầy nguy hiểm:“ Có hàn gắn được hay không phải chỉ vài đôi ba câu hay số lần gặp nhau. Hôm nay như thế hẹn gặp cô khi khác”
Nói xong Lam Triệt bỏ đi, Hàn Ngân Hy có chút bất an nhìn hắn... Hắn nói như thế có nghĩa là gì? Tuy kiếp trước hắn có thể hạ Bắc Thiên Chiến dồn Nhi Nhi vào bế tắc nhưng bây giờ có cô ở đây, cô không cho phép chuyện này xảy ra... Hắn bây giờ có thể không còn cảm giác với Mai Ngữ Linh thậm chí là ghê tởm cô ta nhưng chuyện hắn đối kháng bọn họ là hiện thực, cô không thể để một chút ôn nhu ấm áp đó đánh lừa...
Lam Triệt lúc này cảm thấy bản thân có chút thành tựu “Cô mở lòng với hắn, còn cười với hắn” một ít hành động nhỏ thế thôi nhưng ý nghĩa lại lớn... Kể từ lần xuất viện đó, cô chưa từng cười dịu dàng như thế nhìn họ kể cả người cô thương nhất Đường Đằng Minh mà chỉ cười đầy hàm ý mỉa mai hay một Bắc Thiên Chiến kể cả Độc Cô Hạo Kỳ đó chỉ cười cho có lệ. Xem ra hắn đi trước họ một bước nhưng vẫn thua tên Bắc Thiên Chiến đó...
Thật ra khi nãy Lam Triệt đã chạm mặt Bắc Thiên Chiến tại phòng bệnh của Hàn Ngân Hy. Do cả hai là địch thủ mà Lam Triệt lại đến trước và không có ý nhường nên anh đành bỏ đi nhưng hắn đã lập nên cá cược
_Chủ tịch Bắc, theo nguồn tin của tôi thì dự án lần này là tiểu Hy và anh cùng nhau hợp tác thì phải
Bắc Thiên Chiến vẫn gương mặt không khởi sắc nhưng nội tâm đã nổi lửa 'Tiểu Hy?' Hắn ta nghĩ mình là ai mà dám gọi cô ấy thân mật như thế, cười lạnh:“Không biết Lam thiếu đây là ý gì?”
_Tôi chỉ muốn cùng anh làm một cá cược nho nhỏ. Nếu anh thắng thì tôi sẽ nhường lại khu vực K cho anh
_Chuyện này xem ra không lợi như thế nhỉ? Còn nếu tôi thua?
Lam Triệt đã biết con mồi sắp cắn câu không ngại nói ra ý đồ chính:“Tôi muốn tiểu Hy... Chuyện này đối với anh đâu khó, đừng tưởng tôi không biết anh tiếp cận cô ấy vì mục đích gì?”
Bắc Thiên Chiến chỉ nhíu mày một chút nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, miệng chỉ phun ra chữ “Được” Lam Triệt được như ý muốn, cười nhẹ đi đến “Là như thế này...” Hai người bàn giao xong thì anh cũng bỏ đi giữa đường thì gặp cô...
Lam Triệt hồi tưởng lại một hồi cười gian xảo một cái rồi phóng xe bỏ đi
Màn đêm dần buông xuống, ánh trăng lướt qua các khung cửa kính của bệnh viện phản chiếu ánh sáng mờ ảo vì bị mây che, trên hành lang một bóng đen đang lang thang đi khắp nơi, đi được một lúc rồi dừng trước cửa một phòng bệnh, 'hắn' nở nụ cười... Cạch, cánh cửa mở ra trước mắt là một cô gái đang say trong giấc mộng. Trong căn phòng tối, bóng đen đó thỏ thẻ đi đến, với đôi mắt đã gắn kính nhìn xuyên đêm đầy tự tin quan sát xung quanh, từ trong người rút ra một ống tiêm khẽ hút chất lỏng từ trong chiếc lọ ra một chút một chút tránh phát ra tiếng động lớn... Tay cầm lấy ống tiêm giơ lên tiến sát cô gái ấy, ngay khi định hành động...
Cạnh, có nhân đến theo phản xạ 'hắn' trốn vào nhà vệ sinh, kỳ quái là nhà vệ sinh tại sao lúc này lại mở cửa không như thói quen cẩn thận của cô ta chút nào... Mà thôi cũng tạo thuận lợi cho 'hắn' khẽ nhìn từ khe hở của cánh cửa, thấy một bóng đen khác cũng đang bước đến... Là ai?