Thứ đợi tôi ở Setagaya là một cuộc sống hoàn toàn mới.
Từ vùng nông thôn ở phía Bắc Kanto đến một khu dân cư ở thành phố lớn.
Từ một căn hộ tồi tàn chỉ có hai phòng đến một căn nhà rộng rãi.
Nhà Yamaoka không phải triệu phú, nhưng mẹ tôi không thể nào so được với sự giàu có của họ.
Họ có hai người con.
Đứa con trai lớn học lớp 6, và đứa con gái nhỏ thì đang học mẫu giáo.
Người anh Kento thì bận ôn tập cho kỳ tuyển sinh nên không có thời gian mà bận tâm đến tôi. Cơ bản là anh ta coi tôi như không khí.
Còn cô bé nhỏ hơn, Anna mới lên 5 tuổi.
Cô nhóc không quá nhỏ để có thể nhận ra được những thay đổi xung quanh, nhưng chưa đủ lớn để che giấu những gì mình đang nghĩ.
"Tại sao anh này không về nhà của mình đi?"
Ban đêm, khi futon của chúng tôi xếp sẵn thành hàng trên chiếu tatami, Anna liên tục hỏi mẹ. Có lẽ cô nhóc biết từ giờ tôi sẽ ở đây nhưng vẫn hỏi.
"Từ bây giờ Yuuma sẽ là gia đình của chúng ta. Anh ấy sẽ là anh trai con."
"Lạ thật. Cho đến hôm qua con chỉ có một người anh trai thôi mà. Mẹ nhặt anh ấy ở đâu về à?"
Nghe vậy, dì Yamaoka mắng cô bé. Tuy nhiên, Anna thì vẫn chưa thể quen với sự xuất hiện của tôi.
Thú thực, những lời đó chẳng khiến tôi tổn thương chút nào. Mà trái lại, tôi còn biết ơn khi cô nhóc cố gắng loại tôi ra cơ.
Bời vì, dù dì Yamaoka rất tốt, nhưng cô ấy không phải mẹ tôi.
Mẹ tôi là người luôn la mắng và đánh tôi hàng ngày cơ. Thế mà tôi không tài nào quên nổi bà ấy.