Không may là, tôi lại không được học chung lớp với Natsuhara-san. Thật tình, nếu thật sự muốn tôi bảo vệ cô ấy, sao không sắp đặt cho cả hai học cùng lớp luôn đi? Dù sao thì, giờ tôi vẫn phải nghĩ cách tiếp cận đã.
Mỗi ngày đến trường, tôi đều cố gắng để mắt đến cô ấy.
Tôi phát hiện ra cô đã tham gia CLB kiếm đạo. Kể từ khi gia nhập, cô luôn mang theo một thanh shinai bên mình.
Tôi quyết định mình cũng phải vào CLB mới được.
Nếu cùng nhau dành thời gian trong CLB thì có lẽ sẽ thân thiết hơn không chừng.
Nhưng thực tế đã đấm thẳng vào mặt tôi.
Dù là trường công lập, nhưng CLB kiếm đạo trường tôi lại là một trong những đội mạnh nhất Tokyo. Hầu hết các thành viên đều đã có kinh nghiệm và trải qua quá trình huấn luyện vất vả.
Mà trên hết, kiếm đạo đáng sợ lắm.
Chỉ cần nhìn thấy một senpai cầm thanh shinai trước mặt thôi là cơ thể tôi cứng đờ rồi. Lỡ cây shinai đó đánh trúng tôi thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Với lại tôi cũng sợ phải cầm shinai nữa. Tôi biết làm gì với nó đâu.
Suy nghĩ của tôi trôi đi lan man, cơ thể sẽ bắt đầu run lên và thanh shinai rơi xuống đất.
Ngược lại với thằng tôi thảm hại này, thì cô ấy lại như thể đang khiêu vũ trong sân tập.
Với thanh shinai trong tay, cô liên tục tung ra những đòn tấn công đến senpai cùng CLB. Hội trường như rung chuyển vì phấn khích trước sức mạnh không tưởng của cô học sinh mới.
Thật đẹp đẽ làm sao.
Tôi lại ngưỡng mộ Natsuhara-san một lần nữa mất rồi.
Trong căn phòng khô khan này, dáng người cô nổi bật lên như một tác phẩm nghệ thuật.
Hình ảnh cô nâng vũ khí lên rồi hạ xuống trông thật mỹ lệ và tinh xảo. Tôi bị sức sống mãnh liệt toát ra từ cô nhấn chìm.
Rắc rối rồi. Tôi phải làm gì đây?
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là người con gái định mệnh của tôi.
Thật mạnh mẽ, thật xinh đẹp, đến nỗi tôi ngờ rằng liệu cô có cần một tên thảm hại, yếu đuối và đáng thương chẳng thể cầm nổi thanh shinai này giúp đỡ chứ.
Liệu tôi có thể trở thành người bảo vệ cho cô ấy như Tử thần muốn không?