Trên bảng thông tin của Hội lúc nào cũng dán kín những tờ giấy ghi các ủy thác ở mức chẳng đủ chỗ chứa nổi nữa.
Có điều những ủy thác đang được dán ở đấy, chắc do quá đỗi đơn giản, hoặc không quan trọng tới tỉ lệ thành bại của ủy thác, lại có ít người biết đến việc vốn có nhiều công việc thay thế tương tự.
Bởi dẫu cho các mạo hiểm giả không chỉ định có dán mắt vô những ủy thác thực sự trọng yếu, hay những ủy thác khó nhằn chăng nữa, thì cũng chẳng phải điều gì tốt đẹp cả.
Thứ như thế sẽ được âm thầm đưa cho đám nhà mạo hiểm có thực lực tương xứng, vốn đã lọt vào con mắt của Hội.
Đương nhiên phần thường hay danh tiếng nhận được nếu hoàn thành được ủy thác như thế sẽ chẳng thể nào so sánh được với các ủy thác được dán trên bản thông tin.
Dẫu cho có nói thế, loại ủy thác như vậy đâu phải sẽ luôn luôn tồn tại cơ chứ.
Rốt cuộc, Renya đã quyết định sẽ chấp nhận ủy thác của Rialis.
Dẫu đã thử thảo luận với đám Cion, nhưng tuy cả Cion lẫn Lorna đều không thể nói rõ một cách tường tận, nhưng câu trả lời là: họ bận rộn nhiều chuyện nên không thể đồng hành cùng cậu được.
Theo thông tin nhận được từ nước elf ngày hôm trước, ở lối vào Khu rừng thụ lâm, nơi có cánh rừng mà Renya đã hầu như xóa sổ, hiện đang được để mắt và theo dõi một cách thường xuyên, gần nơi đó đang bắt đầu xây dựng pháo đài có quy mô đáng kể với tốc độ gấp rút.
Có tin đồn rằng binh sĩ cũng chuyển sang thường trú, và việc thành lập đội trấn thủ đang được diễn ra cấp tốc.
Quả như mong đợi, không chỉ thiết lập đội trấn thử có thể đẩy lực đội quân ma tộc có quy mô tấn công nước elf, xem ra họ đang chú trọng đẩy mạnh năng lực trấn thủ của pháo đài, và thiết lập vài cửa thoát hiểm để có thể trốn thoát tức thì lúc cấp bách.
Về điểm ấy, bằng cách nào đó Renya cũng lí giải được lí do mà Lorna lại bận rộn.
Tuy Lorna có xưng là tu sĩ, nhưng thực chất cô lại là một hiệp sĩ.
Cũng có thể bảo: ít ra cô cũng là một chuyên gia về quân sự tại thị trấn gần với tiền tuyến nhất Kukljica.
Dẫu cho chuyện có chuyển theo hướng đó, đấy cũng chẳng phải chuyện gì kì quặc mấy.
Trái lại, điểm kì quặc lại là việc Cion cũng bận rộn.
Cậu không rõ được lí do cho sự bận rộn ấy.
Dẫu cho xem xét về lực chiến, cô chỉ là một kiếm sĩ, ngoài ra trong trường hợp so sánh với Renya, cô chỉ mang trong mình thực lực kém cỏi đáng kể.
Thiệt khó để nghĩ tới việc cô bị gọi vào đoàn trấn thủ.
Tuy khó nghĩ, nhưng lại chẳng có cách nào để trả lời nếu bị hỏi: thế là vì lí do gì cơ chứ.
Nếu có vấn đề gì ấy, lúc đó cũng có khả năng họ sẽ nói ra cũng nên, khi nghĩ tới chỗ đấy thì Renya quyết định dừng suy nghĩ về vấn đề này lại.
"Không có, ủy thác nào, được, hen?"
Croire nhìn chằm chằm bảng thông tin và nói vậy.
Renya quyết định để cho Croire đồng hành cùng trong phạm vi có thể vào những khi cậu đi ra ngoài.
Cậu cũng có thể hiểu được phản ứng lúc Rialis nhìn thấy Croire, rằng con người nói chung vẫn ngạc nhiên khi nhìn thấy elf.
Đây là loại phản ứng trước thứ gì đó hiếm thấy, nhưng nếu để cô ấy lộ diện tới độ không còn hiếm hoi nữa, thì rồi dần dần việc họ trở nên ngạc nhiên cũng sẽ biến mất đi thôi, Renya suy nghĩ.
Tuy nhiên, cũng chẳng thể để Croire lượn lờ một mình ở chỗ này chỗ kia được.
Việc bảo hiếm có cũng có thể diễn giải theo cách khác là có giá trị hiếm hoi.
Tuy Renya không biết liệu tình hình trị an của thị trấn Kukljica có tốt hay không, nhưng cậu chẳng thể nói dứt khoát là không có phường bắt cóc.
Hơn nữa trong trường hợp lũ tội phạm đó biết tới sự tồn tại của Croire, sẽ có việc chúng làm một cú và Croire sẽ bị đối mặt với nguy hiểm cũng nên.
Nếu thế chỉ còn cách bản thân Renya sẽ nhận vai trò người bảo vệ Croire và để cho cô ấy hành động cùng bản thân.
"Vậy, là bởi ta không thể nhận mấy ủy thác tương xứng phù hợp ha~"
Có một lí do khiến Renya chấp nhận ủy thác của Rialis.
Đó là phần thưởng mà Rialis đưa ra cho Renya.
Lialis, người đã tiến hành các ủy thác như một nhà mạo hiểm thông thường trước khi trở thành giáo viên của nhà trường, đã đề nghị sẽ bàn giao mọi thứ cho Renya, nếu đó là tiền mặt mà cô giữ, cùng những thứ mà cô thu thập được vào thời điểm ấy.
Về những thứ được thu thập ấy, chắc do Rialis có tính cách ngăn nắp, tất cả đều đã được lên danh sách.
Tôi có những thứ như thế này đây, Rialis đã giao danh sách mang theo ấy cho Renya, nhưng khi lướt mắt vô danh sách đó, Renya đã tìm thấy một mô tả thú vị.
Nó được viết như thế này.
Không, chẳng nhẽ nào hen, là cảm tưởng thành thực của Renya.
Thứ tương ứng với mô tả ấy, tuy không biết tại sao chỉ có một thứ nằm trong kiến thức của Renya.
Vào lúc nhìn thấy nó, một quang cảnh thế giới hiện ra trong tâm trí, cậu lỡ triệu hồi ra thứ đó không nên gọi ra.
Tuy nhiên bởi thứ ấy có trong kiến thức của thế giới cũ, thật khó để nghĩ lại có thứ tương tự ở thế giới khác.
Dẫu thế, nó lại giống một cách quá đáng.
Giả như, nếu là thứ khác thì sẽ chẳng có vấn đề gì.
Có điều, nếu là là thứ giống với thứ có trong kiến thức của Renya thì.
Đấy là một món đồ vô cùng nguy hiểm khi ở trong tay một nhà mạo hiểm.
Nói thế không có nghĩa có thể bảo nó sẽ an toàn nếu khi trong tay của bản thân cậu, nhưng ít ra, dựa vào việc nắm được đó là thứ gì, hẳn sẽ khó có chuyện cậu lại mắc sai lầm trong việc sử dụng nó.
Renya cố gắng không tỏ ra quá mất tự nhiên, tuyên bố tiếp nhận ủy thác của Rialis, kèm theo điều kiện nhận ít nhiều tiền mặt và hàng hóa, vài món có vẻ là hàng thủ công ma thuật, cùng cái hộp nhỏ kim loại kia.
Đương nhiên, trong trường hợp nhận được chiếc hộp nhỏ kia thành công, cậu tính thảo luận với Frau và phong ấn để tuyệt đối không ai có thể chạm được vào nó.
"Dẫu vậy, lại chẳng biết được liệu tiến hành công việc như thế nào thì đáp ứng được kì vọng của Rialis ha~"
"Công việc, cỡ, có thể nói, là, thành công, đối với, mạo hiểm giả à?"
"Không lẽ nào, ném cô ta vào gần tổ orc, mà việc chém hạ 100 con orc sẽ chỉ thành chuyện cười thôi ha~ ......"
Nếu chỉ nhìn vào từ "Chém hạ 100 con orc" có thể hiểu theo nghĩa khác nữa cũng nên ha, Renya nghĩ.
Trong trường hợp đó, nó sẽ trở thành câu chuyện trước khi đạt được danh tiếng, thành tích thực tế hay mấy thứ khác.
"Về cơ bản, ta sẽ để, cho cô, Rialis, làm à?"
"Không, dù chuyện đó vô vọng, nhưng ở mức độ nhất định, nếu không tự thân chiến đấu thì sẽ chẳng thể nói rằng đó là thành tích thực tế được còn gì"
Tuy bản thân Renya hoàn toàn chẳng bận tâm tới chuyện như: Renya tìm kiếm, Renya chém hạ, rồi bảo Rialis là người thực hiện, nhưng có lẽ sẽ dễ dàng bại lộ ra chuyện: chính chủ chẳng hề làm gì cả thôi.
Nếu thế, nếu ít nhiều bản thân có chiến đấu, thì dẫu cho đa số là do Renya xử lí, Renya cho rằng chắc cô ấy có thể dễ dàng nói đó là thành tích thực tế của bản thân thôi.
"Dù tôi đánh gần chết rồi để cô ấy dứt điểm cũng được ...... nhưng làm như thế thì loại ma vật vừa tầm rốt cuộc là loại nào đây ha~?"
"Nếu là, elf thì không nói, nhưng mà ...... nếu là, con người, thì tôi, không rõ"
"Nếu là elf, đánh bại cái gì thì sẽ thành chuyện: Siêu nha~?"
"Manticore, hen"
Manticore là loài ma vật sống ở trong rừng, một tồn tại với sự thèm ăn cao độ.
Với đôi cánh tựa như màng của loài dơi, cái đuôi có gắn kim độc của bọ cạp.
Người ta bảo nó mang thân hình của sư tử với bộ mặt con người, tuy là loài hạ cấp nhưng lại mang trong mình sự nguy hiểm khi nó sử dụng được cả ma thuật.
Nói chung đó là loài ma vật ham ăn, một loài ma vật ăn không có giới hạn không ngừng nghỉ, dù có là dã thú hay elf, miễn có thể cho vào miệng được, nên chúng bị elf coi là dã thú gây hại và họ sẽ cố tiêu diệt ngay khi tìm thấy chúng.
Bởi nó mang tính cách tàn bạo không kiểm soát nổi, nên việc đơn thương đánh bại manticore vốn được người elf coi là hành động danh giá, Croire giải thích.
Bằng tiếng elf.
Giải thích bằng tiếng thông dụng là vô vọng, Croire đã bỏ cuộc một cách nhanh chóng, nhưng sau khi kết thúc giải thích, dù nhẹ nhàng, cô đã nhận cú iron claw từ Renya và mang đôi mắt đẫm lệ.
"Đừng có đột nhiên thốt ra một lèo tiếng elf chứ, đồ ngốc này"
"Thật, tàn nhẫn. Anh, Renya ...... các vì sao, đang bay, trong mắt tôi"
"Thời gian trôi qua là khỏi thôi nên hãy an tâm đi. ...... Tuy nhiên, liệu việc Rialis đánh bại manticore thì có thành chuyện: siêu ghê không ha ......"
Vốn dĩ cậu cũng thấy lo lắng rằng: liệu họ có tìm ra được nó không nữa.
Cũng có vài khu rừng lớn ở nước elf, nên bản thân manticore là ma vật ta có thể gặp với tần suất đáng kể, nhưng không thể nói đại lục nhân tộc cũng xảy ra tình trạng tương tự.
Nếu so sánh với nước elf, thì lượng rừng cũng ít hơn đáng kể, và bởi chắc do ngay khi bị phát hiện, các mạo hiểm giả được điều phái đi, việc quốc gia gửi đội chinh phạt loại ma vật nguy hiểm như thế là chuyện bình thường, nên chúng thường trốn ở tận sâu thẳm trong khu rừng, nơi vốn khó bị phát hiện.
"Ô kìa, cậu trai, lâu mới gặp nha. Dẫn một mĩ nữ tương đối đẹp theo là có chuyện gì sao?"
Trước tiếng gọi đột ngột, Renya thức tỉnh khỏi mối trầm ngâm, và hướng ánh mắt về người phát ra ra giọng nói ấy.
Người ở đó là một ông chú trung niên, không phải, là một mạo hiểm giả, mang trên mình trang phục và tướng mạo của một người kì cựu.
Suy nghĩ: một khuôn mặt mình đã nhìn thấy ở đâu đó ha, Renya liền nhớ ra đó là nhà mạo hiểm chỉ có cậu thông tin về loài forest octopus, mà đã gặp trước đây, và hơi cúi nhẹ đầu chào ông.
Trước khi Renya cúi chào, Croire đã nhoẻn miệng cười và cúi đầu xuống.
Có vẻ xem ra cô đã phản ứng với từ Mĩ Nhân.
"Lâu mới gặp. Ông bác không tham gia ủy thác chinh phạt ấy à?"
"Dù ta đã tính đi rồi đó chứ. Mà lại có công việc khác chen vào nha. Bởi đồng bọn bảo đi làm công việc ấy, nên ta đã không thể tham gia nó được. Mà~ giờ nghĩ thì đó lại là vận may ha. Nghe bảo đám tham gia ủy thác ấy hầu hết đều toi sạch rồi"
"Vậy à. Nhân tiện thì thông tin lần đó có ích lắm. Rõ ràng là forest octopus ngon miệng ha"
Trước lời nói của Renya, nhà mạo hiểm trung niên làm vẻ mặt lộ chút ngạc nhiên.
"Người còn sống là cậu sao. Thế thì ghê nha"
"Chắc là vận may thôi"
"Thật vậy ha~. Ngươi ta cũng bảo khu rừng ấy gần như bị phá hủy đó. Chưa kể họ đồn rằng: đó chả phải việc do ma tộc gây ra hay sao, giờ quanh chỗ ấy có đặt quân đội trấn thủ và đang cho xây dựng pháo đài, xem ra rùm beng lắm nha~"
Chuyện thành ra: đây là hành động của ma tộc rồi à, Renya có chút ngạc nhiên trước thông tin mới lần đầu nghe thấy.
Rõ ràng lời giải thích "đó là thiên tai" xem ra khá thiếu sức thuyết phục, mà dẫu có bảo là Renya làm thì chắc cũng chẳng có ai chịu tin nữa.
Nếu vậy, việc đổ tất cả lỗi cho ma tộc sẽ dễ dàng hơn, và xem ra dễ khiến người ta tin hơn.
"Vậy cậu trai, làm khuôn mặt đăm chiêu trước bảng thông tin, rốt cuộc là có ch ... mà người đẹp bên cạnh là elf sao!?"
Xem ra cuối cùng đã nhận ra đôi tai của Croire, nhà mạo hiểm vang lên tiếng ngạc nhiên lớn.
Nụ cười của Croire chuyển sang chút bối rối, Renya liền cất tiếng thở dài và nói với nhà mạo hiểm.
"Làm ơn đừng nói lớn tiếng quá chứ. Khiến cô ấy sợ hãi thì thật tội còn gì"
"A, aa. Xin lỗi. Bởi tuy đã làm buôn bán một thời gian dài, nhưng chỉ đếm được vài lần ta nhìn thấy elf ha. Thật xin lỗi tiểu thư"
Không, đừng, có để ý"
"Này, cậu trai. Elf nói ngôn ngữ thông dụng kìa ......?"
"Hiện giờ, nhỏ đang học tập. Đừng lo lắng, Dần dần rồi sự hiếm hoi ấy cũng phai nhạt thôi"
"Thật chả tin nổi ...... ngày mai, có khi trời đổ cơn mưa máu xuống thị trấn cũng nên ha......"
Trước nhà mạo hiểm thốt ra một cách choáng váng, Renya quyết định thử thăm hỏi xem sao.
"Mà có chút chuyện, có người nói muốn nâng thành tích thực tế để có thể thuyết phục được một nhà quý tộc trong một thời gian ngắn"
"Quý tộc hen~. Lũ đấy, luôn thích bắt lỗi gì đó, nên chả phải việc thuyết phục khó nhằn hay sao?"
"Cũng bởi cực thấu hiểu chuyện như vậy. Liệu anh có biết loại ma vật nào, mà nếu đánh bại nó thì đến quý tộc cũng chẳng thể cất tiếng phàn nàn hay không?
"Để xem nào~ ......"
Nhà mạo hiểm chạm tay vô cằm của bản thân và tạm thời suy nghĩ, nhưng chắc cuối cùng suy nghĩ đã cô đọng, ông liền mở miệng nói.
"Nếu tính lập thành tích thực tế cỡ ấy. Thì chả nên nói tới mấy loại nhãi nhép ha. Chả có nghi ngờ gì nữa nếu xử lí một ma tộc còn gì, nhưng nếu làm chuyện như thế thì có bao nhiêu mạng chẳng chả đủ đâu"
"Hừm"
"Mục tiêu kế tiếp chẳng phải là con rồng mà người ta đồn rằng đang sinh sống ở sâu trong rặng núi đá ở hay chăng"
"Ế? Anh bảo gần Phần mộ ẩ̉n giả, ở gần nơi ấu là chỗ cư ngụ của rồng à?"
Renya cũng đã từng một lần đi tới rặng núi đá, nơi có Phần mộ ẩ̉n giả.
Về khoảng cách, đó là nơi chỉ nằm cách thị trấn hơn 20 km một chút.
Tuy Renya còn nghi vấn rằng liệu việc ở một nơi gần như thế lại là nơi cư trú cua loài rồng có phải điều tốt đẹp khong, nhưng nhà mạo hiểm lắc đầu sang trái phải và phủ định lời nói của Renya.
"Cậu trai, ít ra cũng nhớ lấy địa lí xung quanh cái thị trấn mình đang ở đi chớ? Ta đã bảo nơi cư trú của rồng là ở sâu trong rặng núi đá còn gì? Đi bộ tới rặng núi đá tốn vài tiếng đồng hồ, nhưng nếu không đi từ đó vào trong thêm 1 ngày nữa theo hướng Bắc, thì chả tới nổi đâu. Chưa kể giữa đường còn có ma vật xuất hiện, nếu mang tâm trạng nửa vời thì không làm được đâu. Nơi nó cũng xuất hiện cả á long nữa ha"
"Á long?"
"Kiểu Wyvern hay Nham Long[note42224] ấy. Nó yếu hơn rồng, nhưng dẫu cho thế, chả thay đổi việc nó là một kẻ địch mạnh mẽ"
"Bọn chúng cũng có thể thành tích thực tế chứ?"
"Cái đó, một con hai con thì không được, nhưng...... nếu đánh bại một số lượng thì có lẽ sẽ tăng lên tương ứng thôi"
"Vậy à. Nếu đi thì nói chung có thể gặp rồng chứ?"
"Ma~ dù hầu như là chắc chắn ...... cậu trai, tính đi thật sao?"
Trước nhà mạo hiểm làm bộ mặt ngạc nhiên, Renya đã trả lời bằng khuôn mặt cười.
"Xem ra cũng là đối thủ chẳng cần tìm mấy cũng ra nữa, nếu thảo phạt không được, thì cũng có thể dùng phương án qua loa: đánh bại vài con á long lận cận ấy cho xong"
"Có lẽ không có, ủy thác, chinh phục, nhưng, chắc có thể, kiếm lời, bằng các nguyên liệu, hen"
Trước Renya đang nói chuyện một cách lạc quan, cô elf lộ vẻ không ngạc nhiên cho lắm.
Nhà mạo hiểm trung niên cảm thấy lo lắng rằng: Thông thường, khi nhắc tới rồng, đó là loại ma vật mà các mạo hiểm giả từ hạng A lập tổ nhóm, rồi xoay sở mới đánh bại nổi, nhưng liệu mấy đứa này có thực sự hiểu được chuyện đó không cơ chứ.