Thứ gọi là kĩ năng thật là đáng sợ, Renya đang thành tâm suy nghĩ như vậy.
Trên tay cậu là món đồ mà Renya vừa mới làm ra, thứ đang tỏa sáng lấp lánh khi tiếp nhận ánh sáng phản chiếu từ ngọn lửa trong lò của xưởng chế tác.
Vốn dĩ, cậu cũng nghĩ cớ sao bản thân lại làm nên được một thứ như thế này cơ chứ.
Khi khởi động kĩ năng kiểm định sau một khoảng thời gian tương đối dài, mà cậu còn lãng quên đi chính cả sự tồn tại của nó, thì một tin nhắn hiện ra ở góc tầm nhìn của Renya.
Với giá thành kinh khủng, độ bền kinh khủng, tuy nhiên lại là một món đồ lãng phí kinh khủng.
Về tính năng, nếu không thử dùng thì sẽ chẳng nắm rõ được.
Không lẽ nào ngay đến cả đám elf cũng sẽ chả bao giờ nghĩ tới việc thứ kim loại mà bản thân bọn họ luôn cất giữ lại được sử dụng là nguyên liệu cho chiếc cạp lồng, dẫu ngay cả là trong giấc mơ, và hẳn cũng chẳng có elf nào lại bất thình lình bắt chước cậu chế tạo ra thứ như vậy cả.
Chưa kể, bản thân chính cái cạp lồng vốn không hề tồn tại ở thế giới này.
Khởi nguồn của chuyện này bắt đầu từ khi đám Renya trở về từ nước elf.
Tuy bảo là do đã trở lại thị trấn, nhưng có nhiều lúc mà Cion và Lorna lại thi thoảng đi ra ngoài, còn Croire, người đi theo họ từ nước elf, đã nhận Frau, vốn có thể nói được cả tiếng elf lẫn tiếng người, làm sư phụ và đang hết mình học tiếng thông dụng.
Việc dạy dỗ Croire đã được giao phó cho Frau.
Bởi Cion cũng không nói được tiếng elf, còn Lorna chẳng thích dính dáng tới elf cho lắm.
Nhắc đến Renya, cậu lại bất lực toàn tập trong vấn đề này.
Dù sao, tuy có thể nói và đọc một cách lưu loát cả tiếng elf lẫn ngôn ngữ thông dụng, bản thân người sử dụng lại hoàn toàn chẳng hiểu được tại sao mình có thể làm được.
Chính Renya đã tính sử dụng tiếng nhật trong cả chữ viết lẫn hội thoại.
Dù rằng xem ra lúc viết hay nói ra, chúng đã bị chuyển sang ngôn ngữ của thế giới này, nhưng đứng từ góc độ của Renya, cậu tính dùng tiếng Nhật toàn bộ cho cả từ ngữ mình nói ra, cũng như những con chữ mà bản thân cậu viết ra.
Thế này thì sao mà dạy được.
Renya cũng đã nghĩ rằng: chắc Croire sẽ ghét chuyện một tinh linh chỉ mới chào đời chưa được bao lâu như Frau lại dạy cho một Croire đã 70 tuổi đời mọi chuyện, nhưng xem ra Croire đã nhận vai học sinh và gọi Frau bằng sếni theo một cách vô cùng ngoan ngoãn.
Trước sự ngoan ngoãn ấy, Renya đã thử hỏi Lorna xem liệu có thực là elf tự cao và cao ngạo hay không, thì câu trả lời lại mơ hồ một cách nguy hiểm: cũng có những elf như vậy.
Trong khoảng chục ngày như thế, Renya tương đối rảnh rỗi.
Số tiền vay lúc mua nhà đã được trả một cách nhanh chóng khi mà công việc buôn bán ma thạch của Frau đang đi vào quỹ đạo.
Có thể nói nhà bất động sản, người vốn chuẩn bị tinh thần rằng việc hoàn tiền vay sẽ diễn ra một cách rề rà, đã mang vẻ mặt bất ngờ trước việc cậu trả tiền nhanh chóng ngoài dự kiến.
Hơn nữa, bởi ma thạch, thứ vốn được tuồn ra chợ trong khi không khiến cho thị trường sụp đổ, được Frau bán ra một cách nhỏ giọt trong không gian cửa tiệm của dinh cơ, nên nguồn cung tiền đang được đảm bảo cực kì ổn định.
Cứ thế này thì cậu cũng chẳng nhất thiết phải mất công thò mặt ra Hội làm gì.
Dù thế, bởi bị Lorna bảo rằng nếu hoàn toàn không ló mặt ra thì sẽ bị nhận định là không chịu làm việc và bị xóa mất đăng kí thành viên, nên cậu thi thoảng vẫn cần phải ló mặt, nhưng dẫu vậy tần xuất đi làm nhiệm vụ của cậu cũng bị giảm bớt.
Nói tóm lại người hiện không có việc làm như Renya đã trải qua những ngày tháng thư thả trong khi tiến hành các ủy thác, mà bản thân có thể hoàn thành ngay lập tức gần nhà,
từ Hội một mình, hoặc xoay sở với việc buôn bán trong cửa tiệm, nhưng hành lí từ nước elf đã được gửi tới chỗ Renya vào một ngày nọ.
Thứ mà vài elf dùng xe ngựa chở tới là từ đồ nội thất cho đến đồ cá nhân của Croire, và các thứ mà hoàng đế elf đã hứa hẹn với Renya, từ vô số kim loại, kim loại quý hiếm cho đến bảo thạch, tiền mặt, ngoài ra là một lượng lớn mi-sô với xì dầu, cùng nhiều rau củ sẽ không thể nhìn thấy được ở các khu chợ của nhân tộc, kèm theo số lượng đáng kể gạo được đựng trong hộp gỗ.
Tiện thể là mấy cuốn sách kèm giấy tờ cùng thẻ chứng minh thân phận của Croire đã được gửi sang lục địa của con người.
Đám elf trước khi rời đi có nói rằng: về hàng tiêu dùng, nếu có liên lạc lúc hết thì họ sẽ bổ sung thêm, tuy không thể bảo lúc nào cũng miễn phí, nên chắc lúc ấy có lẽ họ sẽ yêu cầu một khoản chi phí tương ứng.
Quyết định nhắm mắt làm ngơ việc sẽ không thể tránh khỏi chuyện mấy người xung quanh cứ xôn xao trước một số lượng lớn các cuộc việc viếng thăm của elf, những người vốn hầu như chẳng gặp được ở đại lục nhân tộc, Renya vốn đang rãnh rỗi đã một mình đã bắt đầu dỡ hành lí một cách gấp rút.
Mi-sô và xì dầu là hàng hóa có thể để được lâu dài, nên cậu tập trung chúng lại, rồi bỏ vào trong nhà kho.
Về rau củ, cậu tính xào hoặc nấu những lúc thích hợp và quyết định bảo quản trong kho lưu trữ bên trong nhà bếp, vấn đề là gạo.
Đó là cây trồng được gọi là Arroz, dẫu cho nhìn thế nào cũng chỉ trông ra là gạo.
Renya nghĩ sẽ nhanh chóng chế biến rồi nếm thử, nhưng lại có một vấn đề phát sinh.
Bởi trong chỗ nấu ăn không có dụng cụ để nấu cơm.
Renya đã thử hỏi Frau, người một tay quản lí việc nội trợ, thì cô bảo thứ được gọi là gạo ở thế giới này được bỏ vào một cái nồi đế thấp và nấu như món Paella ở thế giới cũ, dù là phương pháp nấu ăn cơ bản, nhưng nó lại chẳng hề được nấu một cách trọn vẹn như vậy.
Cậu nghĩ: nếu được bảo như vậy thì gạo ở thế giới này không phải gạo Japonica[note41887], mà là gạo Indica[note41888], nhưng thứ gạo bỏ bên trong hộp thì trong giới hạn quan sát của bản thân, Renya lại trông ra gạo Japonica.
Thế này chỉ còn mỗi cách ăn thử thôi, Renya quyết định sản xuất ra dụng cụ nấu ăn.
Ban đầu cậu nghĩ tới việc làm cái vạc, nhưng cậu có cảm giác nó quá to đối với một dụng cụ nấu ăn để ăn thử nghiệm.
Thế nên Renya quyết định chế cái cạp lồng.
Nguyên liệu làm cạp lồng ban đầu cậu dự tính dùng sắt, nhưng không hiểu sao cảm thấy mùi của sắt sẽ bị lan sang, Renya đã suy nghĩ tới nguyên liệu khác.
Cậu suy nghĩ một cách sâu xa về việc sử dụng kim loại khó bị ăn mòn và không bị lan mùi, nhưng trong số những kim loại nhận được như phần thưởng cũng không có thứ nào như vậy, và cậu cảm thấy tội lỗi khi nung chảy tiền vàng nên đã bác bỏ ý tưởng đó ngay lập tức.
Nếu như thế thì hiện giờ chẳng có nguyên liệu nào phù hợp.
Suy nghĩ mấy chuyện như: làm gì có chuyện thế giới này có nhôm cơ chứ, thì thứ lọt vào mặt Renya là thỏi mithril vốn nằm bên trong các phần thưởng nhận được.
Việc nó nhẹ bền và có tính ăn mòn là đặc tính của mithril là điều Renya đã nghe được.
Thế là cậu lỡ nghĩ rằng: chẳng phải cứ vậy thành ra thứ này sẽ là hợp kim nhôm hay sao.
Khi đã nghĩ tới vậy, cậu nhanh chóng bắt tay vào hành động.
Cậu ngay lập tức châm lửa vào bếp lò trong xưởng chế tác, đun chảy thỏi mithril, rồi thứ hoàn thành trong nháy mắt chính là thứ đã hiện ra trong đầu cậu.
"Mình có cảm giác nếu bị Croire nhìn thấy thì chắc sẽ bị giận ghê lắm cho xem"
Đã tạo ra rồi thì đành chịu thôi.
Dẫu có nói để cho bản thân nghe thấy như vậy, Renya không dừng nổi mồ hôi lạnh khi nghĩ tới lúc chuyện này bị lộ ra.
Vào lúc Renya bắt đầu suy nghĩ: đã thế này, chắc chẳng còn cách nào khác ngoài việc sử dụng và giả vờ không hay biết gì cả, thì cậu cảm thấy có bóng người ở lối vào của xưởng chế tác.
Bởi quá chú tâm vào sự tầm phào của thứ bản thân tạo ra, Renya đã nhận ra bóng dáng của người ấy khá chậm chễ.
Khi nhanh chóng lướt mắt về phía lối vào, cậu trông thấy cánh cửa nơi lối vào hơi mở một chút và con mắt màu xanh ngọc đang dòm vào bên trong.
"Croire à. Lén lút làm cái gì đó?"
"Anh, Renya. Bởi, trông, anh, có vẻ, bận rộn, với công việc"
Mở cánh cửa với chút ít khó xử và tiến vào bên trong, câu trả lời của Croire lại gượng gạo một cách lạ thường.
Lí do mà cô vừa suy nghĩ vừa nói một cách ngập ngừng là bởi Renya đang sử dụng ngôn ngữ thông dụng.
Tuy Croire đã nỗ lực học tập từ Frau, nhưng cô hiện mới sử dụng ngôn ngữ thông dụng một cách suýt soát ở cấp độ phần nào có thể giao tiếp mà thôi.
Dù nếu suy nghĩ tới gian đoạn cô bắt đầu học, có thể nói đó là tốc độ nhanh kinh dị.
"Anh, đang, chế tạo, cái gì vậy?"
"Áーー...... Không. Mà tôi đang làm dụng cụ nấu ăn thứ ngũ cốc nhận được từ nước elf ......"
Nghĩ nếu che giấu thì không tránh khỏi việc bị hiểu nhầm, Renya quyết định nói thắng.
"Chỉ là thứ này thôi mà. Đây là dụng cụ chế biến ngũ cốc được gọi là arroz đó"
"Anh, Renya. Cái này, có lẽ nào là?"
"Có lẽ, là thứ mà cô đang nghĩ tới ha. Tôi đã sử dụng mithril"
Renya nói trong khi hồi hộp trong lòng: nào, để coi cô ấy sẽ phản ứng lại như thế nào, nhưng phản ứng của Croire lại điềm tĩnh ngoài dự kiến.
Có lẽ do đây là lần đầu nhìn thấy, nên cô đang chạm tay vô cái cạp lồng, rồi lật ngược có lên và tìm hiểu các ngóc ngách.
"Là, dụng cụ, nấu ăn sao?"
"Phải, nếu bỏ arroz đã được rửa, cùng lượng nước tương đương, sau đó đậy nắp, châm lửa là nấu chính"
"Liệu anh có, tính nhanh chóng, thử làm không ạ?"
"Phải ha. Trước mắt không thử dùng thì ...... mà cô không nổi giận ha?"
Croire
đang nói một cách kì bí và nhìn khuôn mặt của Renya một cách kì bí còn hơn thế nữa.
"Nổi giận, đối với, chuyện gì, cơ?"
"Không, coi nào, mithril ấy, là kim loại quý báu mà elf trân trọng còn gì? Cơ bản chẳng phải cách sử dụng chính xác là dùng nó cho một thứ có tính ứng dụng hơn hay sao?"
"........."
Croire tỏ ra bức rứt, chắc đang tính nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, và chẳng thốt ra được lời nào, dẫu cho có đang sắp xếp lại trong đầu để suy nghĩ câu văn bằng ngôn ngữ thông dụng.
Renya đã chờ đợi trong chốc lát, nhưng không có dấu hiệu lời lẽ nào sẽ được thành lập.
"Tiếng elf cũng được"
"A, vâng. Anh Renya, Cách sử dụng mithril chính xác rốt cuộc là cái gì vậy?"
Bị hỏi ngược lại, Renya suy nghĩ một chút rồi đáp lại.
"Cái ấy, quả nhiên là nó sử dụng làm nguyên liệu cho những bộ giáp hay vũ khí điển hình, mà không phải như thế hay sao?"
"Nguyên do elf giữ bí mật về mithril là vì chuyện đó. Mà~ dù chính bởi vì phần lớn nơi có mithril đều ở đại lục elf, nên đó là chuyện sẽ xảy ra thôi"
Croire nói trong khi nhìn chằm chằm vào cái cạp lồng mà Renya tạo ra.
"Rõ ràng, vũ khí dùng mithril làm nguyên liệu có thuộc tính cao hơn so hơi món đồ sử dụng kim loại cơ bản. Nhưng mà, mithril vốn dĩ là kim loại tuyệt đẹp, giữ được lâu dài nhẹ và bền. Không thể bảo việc chỉ sử dụng nó cho mỗi vũ khí là chính xác được"
Trả lại cái cạp lồng cho Renya sau khi kiểm tra một lượt xong, Croire lại tiếp tục.
"Dụng cụ nấu nướng, chẳng tốt hay sao. Nếu người người trên thế giới sử dụng mithril như thế, thì tôi cho rằng elf đã chẳng giữ bí mật làm gì đâu?"
Nắm trong tay cái cạp lồng được trả lại, Renya gật đầu với biểu cảm khá phức tạp.
"Mà~ dù bằng cách nào đó lí giải được rồi...... không hiểu sao thế này thành ra thật khó thể biến mithril nhận được thành vũ khí rồi đây"
"Tôi nghĩ anh chẳng cần phải e ngại gì đâu? Phần được giao cho Renya đã được phụ thân tôi, tức hoàng đế elf công nhận rằng sử dụng sao cũng được, việc vũ khí bằng mithril khá ưu tú cũng là sự thật nữa"
"Vậy à, thế tôi sẽ sử dụng mà không thấy ngần ngại gì"
"Nếu, dùng, thử, thì xin hãy cho tôi, tham gia với"
Chắc đã nói xong điều muốn nói, xem ra Croire đã quay trở lại dùng ngôn ngữ thông dụng.
Đối với Renya, người mà dù có là tiếng elf hay ngôn ngữ thông dụng, cũng nghe ra như nhau, thì lời nói của Croire chỉ đơn giản trở nên khó nghe mà thôi, nên chẳng có điểm nào tốt đẹp cả, nhưng khi cô bảo rằng: đây là đại lục của nhân tộc, nên tôi sẽ sử dụng từ ngữ của nhân tộc, thì cậu không tính phản bác lại nữa.
Renya nghĩ rằng: sớm hay muộn, nếu là Croire, chắc cô ấy sẽ sớm thông thạo ngôn ngữ thông dụng thôi, nên cậu tạm thời cố gắng nhẫn nhịn.
"Vậy ha. Đây là thứ chế biến theo phương pháp nấu ăn của tôi, nhưng tôi cũng muốn xem nó sẽ thành ra thế nào ha"
"Master"
Đang tính dắt Croire ra khu bếp núc, thì Renya đã bị Frau, người đang đứng ở lối vào xưởng chế tác, níu chân lại.
"Có vẻ là có khách ạ"
"Ai vậy?"
"Frau cho rằng có lẽ là Rialis-sensei ạ"
Dẫu có lắng nghe tên, trong giây lát cậu vẫn chẳng nhớ ra nổi đó là ai, Renya lục lại kí ức trong chốc lát, rồi nhớ ra bộ mặt của cô gái là đồng nghiệp của Azu-sensei.
Việc nhận ủy thác từ Azu rằng bằng cách nào đó hãy xử lí lớp học của cô ấy, người đã thua học trò trong cuộc chiến mô phỏng và lớp học đang đang đứng trên bờ vực sụp đổ, là chuyện khá lâu rồi, nhưng Renya lại chẳng có kí ức gì về việc Rialis sẽ ghé thăm bản thân cả.
Tuy có nghi vấn rằng rốt cuộc là cổ có việc gì cần à, nhưng ngay lập tức hiểu được rằng sẽ chẳng còn phương pháp giải quyết nào khác ngoài việc hỏi chính đương sự, Renya liền bảo với Frau.
"Anh tính thử nghiệm[note41889] việc nấu cơm, nên nhóc hãy dẫn cô ấy tới nhà ăn cho anh"
"Em hiểu rồi ạ"
Gật đầu một cái, Frau đi ra cửa chính đón khách.
Sau khi tiễn bóng cô bé đi, Renya liền dắt Croire tới chỗ nấu ăn.
"Có, khách, mà thế, vẫn ổn chứ?"
"Bởi là cuộc viếng thăm mà không có hẹn trước, nên chẳng phải vẫn ổn hay sao. Bởi là người dính dáng tới bạn bè của tôi, tôi cho rằng cổ sẽ chẳng cất tiếng phàn nàn nào đâu"
Nếu có chuyện gì thì mình sẽ để Azu can thiệp nữa, nuốt lấy lời nói đó lại, Renya trước hết đi qua cánh cửa tiến vào chỗ nấu ăn.