Trans: Màn chào sân của quaivatbadausanbetrai =))“Heh, vậy ra đây là xưởng làm việc sao? Thật là tuyệt khi có một cơ sở như thế này ngay trong trường khuôn viên trường nhỉ!”
Một lúc sau, nhóm của Yugo đã đến được công xưởng thuộc khoa kỹ thuật một cách an toàn, rồi cậu thốt nên những lời cảm thán như vậy trong khi ngắm nghía xung quanh.
Những cái lò nung không rõ nguyên lý đáng hoạt động, cũng như cái bàn làm việc dùng để đúc và rèn vũ khí như kiếm chẳng hạn. Vô số những món vũ khí và áo giáp vừa mới được hoàn thành cũng đang được đặt tại đó. Tất cả những thứ kể trên khiến có thể khiến cho bất kì ai cảm thấy như bản thân vừa mới lạc vào thế giới trong game hay manga vậy.
Trong khi Yugo đang ngắm nhìn mọi thứ với dáng vẻ thích thú ấn tượng với việc có một cơ sơ như thế này trong trường học, thì Phi, người đang đứng gần cậu chàng, nhỏ tiếng nói với cậu.
“Anh hai nè, em biết là anh đang rất háo hức, nhưng anh đừng có tự tiện chạm vào bất cứ thứ gì ở đây khi chưa có sự cho phép, được chứ? Tất cả những thứ ở đây đều được làm ra hoặc bảo dưỡng bởi những người thuộc khoa kỹ thuật đấy.”
“Anh biết mà! Anh hai của em không có ngốc đến thế đâu. Mà dù sao thì, tụi mình cần phải tìm cách cải tiến Blaster mà đúng chứ? Tụi mình nên làm gì trước đây ta? Hay là thử hỏi thăm ai đó nhỉ?”
Lo lắng rằng anh mình vì quá háo hứng mà quên luôn nhiệm vụ chính, Phi thở dài một tiếng hài lòng khi thấy chàng ta vẫn còn nhớ mục đích ban đầu của cả bọn và tự nhắc nhở bản thân đừng quên đi điều đó.
Bản thân Phi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, vậy nên thằng bé đang dự định rằng nên thử hỏi thăm ai đó xem, như những gì anh cậu đề xuất, nhưng . . .
“Ối chà, có khách quý đến thăm kìa bây ơi! Chả phải là quý ngài quý tộc cao quý, con cả của gia đình Clay hay sao? Có chuyện gì thế? Bộ chú mày đang dẫn một đứa trẻ và một cô gái đi thăm quan à?”
“Hử . . .?”
Bất thình lình bị ai đó gọi nhắc đến, Yugo phát ra một âm thanh ngu ngốc, rồi cậu quay người về hướng đó.
Trước mắt cậu là một nam sinh mặc một bộ đồ liền thân màu xanh sẫm, và từ lời lẽ của cậu , có thể thấy rõ sự định của cậu ta dành cho Yugo và những người khác.
“Cho mình hỏi thăm một chút, cậu có phải là một học sinh của khoa kỹ thuật này không vậy? Nếu đúng thế thì cậu có thể cho mình một vài lời khuyên được không? Mình cần một vài ý kiến của chuyên gia về việc nâng cấp ma cụ.”
“Xin ý kiến sao? Thật là nực cười mà. Vì bị cha tịch thu thanh kiếm báo Galandil, nên chú mày quyết định đến đây để kiếm một thanh kiếm đủ mạnh mẽ như vậy sao. Rất tiếc, tụi này không có những thứ hợp gu những quý tộc như ngài đâu. Vậy nên, cút khỏi đây ngay lập tức.”
“Không, ý mình không phải như vậy! Mình chỉ muốn xin lời khuy . . . Hự!?”
“Anh hai?!”
Không hề nao núng trước cách hành xử thô lỗ của cậu ta, Yugo cố gắng tiếp tục nói chuyện, nhưng đột nhiên cậu chàng bị túm lấy cổ áo và ấn vào tường thật manh.
Trong khi cậu bối rối và rên lên một tiếng nhỏ, người nam sinh kia gầm gừ và nói với Yugo với vẻ mặt đầy phẫn nộ.
“Bộ mày bị điếc hả? Tao đã kêu mày cút xéo khỏi chỗ này rồi mà. Tụi tao chưa từng có ý định sẽ giúp mày một chút nào đâu.”
“A . . . Không lẽ, tôi đã làm gì các cậu trong quá khứ hay sao?”
Nghĩ rằng chuyện như vậy lại lập lại thêm một lần nữa, Yugo hỏi cậu nam sinh với một nụ cười gượng.
Cậu ta thét lớn để đáp lại với một ánh nhìn đầy thù hận.
“Đừng có giỡn mặt với tao. Bọn tao đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần cảnh mày gọi những thanh kiếm mà những tiền bối đã bao mồ hôi và công sức để làm ra là sắt vụn và rác rưởi.
Đúng, nếu so với ma cụ hàng top như thanh Galandil của mày, thì những món vũ khí mà tụi tao làm ra thật sự thua xa và không khác gì những món đồ chơi cả. Thế nhưng, để có thể làm ra được chúng, bọn tạo đã đổ không biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để làm ra một thanh như vậy. Và giờ thì mày lại bỏ những chuyện đó qua một bên và dựa vào tụi này khi khốn khó sao? Đừng có mà coi thường bọn tao!”
Như thể đồng tình với ý kiến của cậu nam sinh đang phẫn nộ kia, những học viên khác đang làm việc tại xưởng cũng bắt đầu nhìn họ với ánh mắt thù địch.
Trong khi Yugo đang tự hỏi rằng cái tên mà mình đã chuyển sinh thành rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu chuyện vậy, thì Phi, cảm thấy bầu không khí căng thẳng, cố gắng ngăn cậu trai kia lại.
“Ơ . . .! Em thật lòng xin lỗi, nhưng anh hai em đã mất hết kí ức từ lâu rồi ạ! Anh ấy đã quên đi đủ thứ, vậy nên anh ấy không phải muốn chọc giận mọi người hay gì đâu ạ, chỉ làm . . .”
“Im mồm! Mày không có liên quan gì trong chuyện này hết! Dù sao thì, đừng mong tụi tao cho mày thứ gì hết, Yugo! Nếu đã hiểu rồi, xéo ngay lập tức cho tao! Nếu còn lặp lại một lần nữa, đừng trách tụi tao sử dụng đến bạo lực!”
Yugo hiểu rằng đã không còn có thể nói chuyện với cậu ta được nữa, rằng bây giờ mình có làm gì cũng chỉ khiến cho cậu ta nổi điên lên mà thôi.
Yugo chưa từng nghĩ rằng các học sinh tại khoa kỹ thuật lại ghết mình đến thế, tình huống lúc này khiến cho cậu bế tắc hoàn toàn.
Nếu tụi mình cứ tiếp tục chày cối ở đây, thì không chỉ mình mà cả Melt và Phi cũng sẽ bị liên lụy mất thôi.
Nghĩ vậy, Yugp quyết định rằng cả bọn nên rời khỏi đây thì hơn, nhưng . . .
“Đợi một chút đã. Cho tôi kiểm tra ma cụ của cậu được không?”
“Ể . . .!?”
Nghe thấy giọng ai đó bất thình lình gọi mình, Yugo ngước đầu lên và há hốc mồm khi nhìn thấy một cô gái đang đứng ở lối ra vào.
Melt, Phi, và kể cả các học sinh khác cũng ngạc nhiên như vậy, nhưng . . . Chủ yếu là do cách ăn mặc của cô nàng.
Không giống như những người khác, cô khoác lên mình bộ áo liền quần màu đỏ sậm, với cái khóa kéo đang được kép xuống đến tận rốn.
Hai ngọn đồi khổng lồ của cô ẩn đằng sau thứ trong như một bộ bikini đen tuyền, và đang đung đưa theo từng chuyển động của của cô nàng.
“Awawawawah!?”
“Phi, không được nhìn! Bé ngoan không nên xem những thứ kích thích như vậy!!”
Không muốn Phi nhìn thấy cảnh tượng có phần người lớn này, cậu đần Yugo ngay lập tức lấy hai tay che mắt thằng bé.
Trong khi đó, cô gái kia từ từ tiến lại gần cậu trai mặc đồ xanh kia, người lúc này đã quay người về phía cô với một câu hỏi, đi cùng với một cái nhìn ghê tởm.
“Angel . . . ! Cô lại tính giở trò gì nữa hả!?”