Trans: Hồi thứ hai chính thức bắt đầu rồi đây!“Hừm . . . Nên làm gì đây ta . . .?”
Tại một góc sân trường thuộc học viện Luminous nơi cậu ấy coi là nhà, Yugo lúc này đang khoanh tay nghĩ ngợi.
Trước mặt cậu lúc này là một chiếc vòng tay, thứ được sử dụng để triển khai bộ giáp Blaster, người cộng sự đã đồng hành cùng cậu trong những trận chiến khốc liệt suốt tháng qua.
Trong khi vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ hiện lên trên khuôn mặt Yugo, thì Phi và Melt, người đứng ở bên trái, người thì kề bên phải cậu, cũng đang suy tư về vấn đề tương tự chàng ta.
“Mình cũng đồng ý với Phi, rằng để có thể trở nên mạnh hơn nữa, thì việc nâng cấp và cải tiến Blaster là chuyện cần thiết. Thế nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là nên làm như thế nào đây . . .”
“Sự xuất hiện của bộ giáp tím kia về cơ bản là một phép màu rồi. Nếu cậu muốn tiếp tục sử dụng Blaster, mình cũng nghĩ rằng cần phải nâng cấp nó thì hơn.”
Yugo gật đầu đồng tình trước những lời của Melt.
Đúng vậy, điều khiến cả ba gặp rắc rối ngay lúc này là về việc tìm ra một phương pháp để nâng cấp Blaster.
Ít lâu về trước, Rush đã gây ra một thảm kịch. Yugo đã chiến đấu với cậu ta khi gã tự biến mình thành Ma giáp thú, nhưng chỉ có thể chiến thắng một cách sít sao. . . Nhưng đó là do một kì tích đã xảy ra.
Liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu bộ giáp tím kia không xuất hiện?
Nếu xét đến việc đó, thì việc tìm cách cải tiến Blaster là một chuyện không thể tránh khỏi được.
“Chúng ta thậm chí còn chưa có manh mối nào về kẻ chủ mưu đã xúi giục Rush nữa. Ai mà biết được khi nào thì sự cố kế tiếp sẽ diễn ra? Vậy nên, để có thể đối phó với mọi chuyện trong tương lai, cả mình lẫn Blaster cần phải trở nên mạnh hơn nữa . . .”
Có một thế lực tà ác nào đó đang ẩn nấp bên trong mặt tối của thành phố này. Chúng có thể hành động bất cứ lúc nào, thậm chí có khi chúng đang làm gì đó để chuẩn bị gây ra những thảm họa khác.
Để có thể giữ lời hứa với Marcos, Yugo muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn nữa, nhưng cậu lại không biết nên làm thế nào.
“Gia tăng số lượng hạt phần tử kim loại trữ trong Blaster sẽ không có tác dụng nhiều cho lắm. Ít nhất thì khả năng tự sửa chữa và số lượng thanh kiếm mà nó có thể tạo ra sẽ được tăng cường, thế nhưng khó có thể gọi nó là nâng cấp được . . . ”
“Cả em cũng bí rồi sao Phi? Anh và Melt cũng không có ý tưởng nào cả. Nên làm gì đây ta . . .”
Kể cả Phi, người có nhiều kiến thức nhất trong cả bọn về cải tiến ma cụ, cũng không thể đưa ra được một phương pháp nào. Ba người lúc này đã rơi vào ngõ cụt.
Dù vậy, chả có lý do gì để từ bỏ ở đây cả, Yugo nghĩ, rồi Melt, người dường như đã ngộ ra gì đó, vỗ tay một tiếng rồi nói với hai người kia.
“Ô kê, đến đây thôi! Sao tụi mình không thử đi hỏi ý kiến của chuyên gia xem? Hãy đến khoa kỹ thuật một chuyện xem sao!”
“Khoa kỹ thuật? Có luôn hả?”
“Dạ vâng, em cũng vừa định đề nghị việc đó. Cải tiến và cường hóa ma cụ là lĩnh vực chuyên môn của những học sinh thuộc khoa kỹ thuật mà. Họ biết nhiều thứ hơn em và có cho mình những xưởng làm việc chuyên biệt nữa.
Em nghĩ tụi mình nên thử hỏi bọn họ xem, biết đâu sẽ có người giúp đỡ chúng ta.”
“Một xưởng làm việc chuyên về việc nâng cấp và sửa chữa ma cụ sao . . . !? Những từ ngữ thú vị gì thế này. . . ?!”
Trong khi Yugo nghe những lời của Melt và Phi, chàng ta hình dung trong đầu mình những hình ảnh về một xưởng làm việc nơi vô số những thiết bị biến hình, vũ khí, những cỗ máy đặt biệt thường thấy trong mấy bộ tokusatsu đang được người ta chế tạo trong xưởng đó.
Với đôi mắt sáng lên như thể một đứa trẻ vừa nhìn thấy món đồ chơi ưa thích của mình, cậu chàng hỏi hai người họ trong khi không kìm được sự phấn khích.
“Nè nè! Người ta có chế tạo mấy con rô bốt khổng lồ trong đó không ta!? Mình thì thích mấy con rô bốt có thể kết hợp lại với nhau hơn, nhưng nếu chúng có thể tự mình vận hành thì cũng tốt nữa!”
“Ờ, anh hai nè . . . Em không biết anh đang tưởng tượng ra cái gì trong đầu, thế nhưng em khá chắc rằng không có mấy thứ như vậy ở đó đâu . . . ”
“Anh hiểu rồi . . . Nhưng mà, có vẻ như ở đó sẽ có hàng tá những món vũ khí hay phương tiện đặt biệt và những thứ như vậy nhỉ, chỉ nghe thấy điều đó thôi đã đủ khiến anh sôi máu lên rồi! Anh cảm thấy phấn khích quá đi mất, Phi ơi!”
Với vẻ mặt có phần nham hiểm ( vốn khuôn mặt của tên này từ đầu đã vậy rồi, điều đó thường xuyên gây hiểu nhầm dữ lắm), Yugo vui vẻ đáp lại em mình.
Phi và Melt cảm thấy bối rối khi Yugo trở nên phấn khích còn hơn cả những gì họ tưởng tượng, nhưng vì quá hào hứng mà chàng ta đã lờ đi phản ứng của họ.
“Được thôi! Hãy đến xưởng làm việc đó thôi nào! À mà nó ở đâu vậy nhỉ?”
“Nơi đó nằm tại một khu riêng biệt đấy anh hai. Nó ở khu vực kế tiếp, vậy nên anh sẽ phải đi bộ một chút đấy . . . Như thế có được không anh?”
“Dĩ nhiên rồi! Những món trang bị tuyệt vời mà anh chưa từng nhìn thấy đang nằm đợi anh đấy! Anh không thể đợi lâu hơn được nữa!”
Một Yugo tràn đầy năng lượng đang háo hứng đến thăm xưởng làm việc như thế.
Mà, dù sao thì đó cũng là dự định ban đầu của bọn họ, và việc nhìn thấy Yugo cảm thấy phấn khích như vậy cũng tốt thôi, vậy nên Phi và Melt nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi trong dẫn Yugo đến xưởng kỹ thuật.
“ Không biết họ có thể làm cho mình một chiếc xe gắn máy được không ta . . . ? Mình thật sự muốn có một chiếc. Mà khoan đã, không biết ở đây có thứ gì giống như một cái bằng lái xe không nữa . . .?”
. . . Trên đường đến đó, hai chị em nghe thấy Yugo lẩm bẩm với chính mình những điều như vậy. Điều đó khiến họ cảm thấy lo lắng, sợ rằng Yugo sẽ quên luôn nhiệm vụ chính lần này, đó là nâng cấp Blaster. Dù vậy, cả ba vẫn tiếp tục tiến đến xưởng làm việc.