Sáng hôm sau thức dậy, Tá Dịch phát hiện ra cả người mình sớm đã được lau rửa sạch sẽ, buổi tối hôm qua y luôn có cảm giác có ai đó lau rửa trước sau cho mình, nhưng bởi vì quá mức mệt mỏi cho nên y mới không muốn mở mắt ra xác nhận, nhưng mà cho dù không mở mắt thì y cũng biết được người lau rửa thân thể cho mình là ai. Tá Dịch phát hiện ra Lâm Nhất Phàm rất không thích có người hầu hạ y thay y phục hay tắm rửa, dù sao thì y cũng không quen việc thoát y trước mặt người khác cho nên đối với vấn đề này y căn bản không có ý kiến gì với hắn cả, ngẫm lại người nào đó càng ngày càng đối với y cực kỳ bá đạo chiếm lấy, việc này hẳn là biểu trưng hắn rất thích y đi.
Tá Dịch ở tại cung Thiên Phúc một lúc thì bên ngoài có tiếng thái giám nâng cao:
"Thái hậu giá lâm"
Từ lúc Tá Dịch hạ sinh ba hoàng nhi căn bản rất ít khi chạm mặt thái hậu, lúc này thái hậu đột nhiên đi đến tránh không khỏi khiến cho y có điểm khẩn trương. Tá Dịch đứng dậy quy củ thỉnh an thái hậu, thái hậu gương mặt hòa hoãn, đi ở phía sau bà còn có vài người, xem y phục các nàng mặc hẳn là cung nữ theo hầu người trong cung:
"Hoàng hậu không cần đa lễ"
Tá Dịch đứng ở một bên khẽ hỏi:
"Thái hậu, người tới có việc gì sao?"
Một thái giám đỡ tay thái hậu ngồi xuống ghế phía trên:
"Ta tới nhìn hoàng tôn một chút, hoàng hậu gần đây cảm thấy thân thể thế nào?"
Tá Dịch thấy thái hậu quan tâm mình như vậy thì vui vẻ đáp lại:
"Đa tạ thái hậu đã quan tâm, ta đây cảm thấy rất tốt"
Thái hậu liếc mắt nhìn sang phía nôi bên cạnh, ba đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh giấc hiện tại đang nằm nghiêm chỉnh ngủ bên trong:
"Hoàng hậu lần này sinh ra cho hoàng thất ba tôn tử là việc đáng chúc mừng, ta đây cũng cảm thấy thật vừa lòng"
Tá Dịch cũng theo đó ngồi xuống một bên từ tốn đáp:
"Đa tạ thái hậu đã quan tâm, những thứ người ban thưởng ta vẫn thường xuyên sử dụng, cũng vì thế mà cảm thấy thân thể tốt lên rất nhiều"
Thái hậu gật đầu hỏi tiếp:
"Ta nghe nói gần đây hoàng hậu không có về điện An Nguyệt"
Tá Dịch nghe vậy liền dừng lại một chút mới đáp:
"Đúng vậy thái hậu, ta vẫn là đang ở tại cung Đoan Thuần"
Thái hậu nhìn Tá Dịch một lượt rồi nói tiếp:
"Trong hậu cung khuyết thiếu vị trí Đức phi và Thục phi, hiện tại hoàng hậu sau sinh thân thể vẫn chưa thật sự bình phục, chuyện hậu cung vẫn là do Quý phi và Hiền phi cùng nhau giải quyết vô cùng vất vả. Hậu cung trước nay vẫn là hoàng hậu cùng tứ phi cai quản, bây giờ Đức phi và Thục phi đều không có, ngươi nói xem có hay không nhắc hoàng thượng vấn đề này"
Tá Dịch nghe vậy thì giật mình, thái hậu đến đây chủ đích là việc này, bà nhất định là muốn Lâm Nhất Phàm tìm nữ nhân khác ngồi vào hai vị trí nhị phi khuyết thiếu kia. Khi Tá Dịch còn đang do dự im lặng không biết nên trả lời sao cho đúng, thì lúc này thái hậu liền nói:
"Hoàng hậu sau sinh thân thể chưa hoàn toàn bình phục, cũng không thể nào hầu hạ hoàng thượng tận tâm tận lực được, ngươi lại sớm tối ở trong cung Đoan Thuần khiến cho phi tần hậu cung dị nghị chuyện hoàng thượng chỉ độc sủng mình ngươi, mà ngươi thân là hoàng hậu hẳn là hiểu rõ hậu cung độc sủng là chuyện không nên như thế nào đúng hay không?"
Tá Dịch hướng mắt về phía thái hậu nhìn, cũng chỉ là nhìn một chút rồi cúp mắt né tránh, y đang tính toán hiện tại nên phải làm sao, phải như thế nào giải quyết chuyện này toàn vẹn cả đôi bên.
"Đây là Hồ Hạnh Nhi, là nhị tiểu thư nhà Hồ thái y trong thái y viện, từ nhỏ đã học qua một chút y thuật, hoàng thượng gần đây mắc chứng đau đầu vừa vặn có thể để cho Hạnh Nhi đây ở bên cạnh hầu hạ một chút, hoàng hậu ngươi thấy thế nào?"
Tá Dịch theo bản năng nhìn về phía Tiểu Phúc Tử đứng bên cạnh, Tiểu Phúc Tử vẫn cúi đầu nhưng trong ánh mắt ngầm ra hiệu cho y ý nói không được. Tá Dịch có một chút gấp gáp, bàn tay nhỏ nhắn giấu sau tay áo rộng lớn nắm chặt lại với nhau rồi dần dần buông lỏng, cuối cùng liền chậm rãi đáp thế này:
"Hoàng thượng gần đây có truyền Đỗ thái y vào cung, Đỗ thái y đưa ra một vài biện pháp khiến cho chứng bệnh đau đầu của người đã thuyên giảm rất nhiều. Ta sợ là nếu như để hoàng thượng đột nhiên chuyển đổi phương pháp của Hồ tiểu thư đây sẽ khiến cho căn bệnh đau đầu của hoàng thượng không những không thuyên giảm, mà còn tái phát thêm nặng, dù sao thì Đỗ thái y trong cung y thuật đã được chứng tỏ, ta cũng không có ý nói y thuật Hồ tiểu thư không tốt, ta chỉ sợ là hoàng thượng không quen mà thôi"
Hồ Hạnh Nhi đứng bên cạnh thái hậu nãy giờ mới lên tiếng:
"Hoàng hậu người cứ yên tâm, ta đây học được một vài biện pháp xoa bóp rất công hiệu, khẳng định là hoàng thượng sẽ thoải mái"
Hồ Hạnh Nhi được thái hậu nâng đỡ đương nhiên là không biết phép tắc, hiện tại rõ ràng chưa được cho phép lên tiếng đã lên tiếng rồi, Tá Dịch nhận ra điều này nhưng cũng không có đôi co với nàng, chỉ nhàn nhạt đáp lại:
"Hoàng thượng trước nay đều rất kiêng kị có người chạm vào đầu"
Hồ Hạnh Nhi quả nhiên cứng miệng, sắc mặt có điểm vặn vẹo không vui. Thái hậu lúc này mới lên tiếng giải vây, bà cũng không vòng vo nữa mà thẳng thắn nói thế này:
"Hoàng hậu mấy tháng mang thai không thể hầu hạ hoàng thượng tốt được, trong cung hiện tại cũng khuyết thiếu vị trí nhị phi, ta là muốn Hạnh Nhi tiến cung cùng hoàng hậu hầu hạ hoàng thượng, ý của hoàng hậu là thế nào?"
Tá Dịch có một chút căng thẳng, từ trước đến nay y chưa từng cùng thái hậu đối đáp nhiều như vậy, nếu như y nói không khéo khẳng định sẽ làm cho quan hệ song phương ngày càng xa cách, nhưng nếu như y đồng ý với ý muốn của thái hậu vậy thì chẳng phải là muốn y để Lâm Nhất Phàm chung đụng nữ nhân khác hay sao:
"Việc này ta không thể nào quyết định, thái hậu hỏi ta thì ta cũng vô phương, chuyện này vẫn là nên đợi hoàng thượng về thì hỏi người vẫn hơn"
Thái hậu mỉm cười từ ái:
"Ai cũng biết trong cung hoàng hậu rất được lòng hoàng thượng, một lát nữa hoàng thượng trở về ngươi liền mang Hạnh Nhi giới thiệu cho hoàng thượng xem, hoàng thượng nhất định sẽ nghe ngươi"
Tá Dịch do dự:
"Việc này..."
Không đợi Tá Dịch có cơ hội suy nghĩ, thái hậu liền rất nhanh cắt ngang lời nói của y:
"Hay là hoàng hậu quả thật giống như lời trong hoàng cung đồn đại, là muốn một mình độc sủng hoàng thượng?"
Tá Dịch đương nhiên lựa chọn cách im lặng, Hồ Hạnh Nhi đúng lúc này ở bên cạnh thái hậu nói:
"Thái hậu, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ sao có thể là người nhỏ mọn như vậy được"
Thái hậu gật đầu đưa mắt nhìn về phía Tá Dịch:
"Được rồi, coi như ta nhờ hoàng hậu một việc đi, một lát nữa hoàng thượng trở về thì ngươi mang Hạnh Nhi đến cho hoàng thượng nhìn thử"
Tá Dịch đánh giá Hồ Hạnh Nhi một lượt, nàng ta nhìn qua chỉ mới mười bốn mười năm, gương mặt coi như là thanh tú, nhìn dáng người có phần hơi mập mạp một chút, so với Phượng Thanh Ninh quả thật không bằng. Lâm Nhất Phàm đối với Phượng Thanh Ninh không động tâm, thì đối với Hồ Hạnh Nhi này cũng không thể nào có khả năng tâm động được. Tá Dịch im lặng một hồi rồi đưa mắt nhìn về phía thái hậu đáp:
"Được, như vậy ta nghe theo lời của thái hậu, một lát nữa hoàng thượng trở về sẽ mang Hồ tiểu thư đến cho hoàng thượng nhìn"
Thái hậu có điểm bất ngờ một chút, nhưng ngẫm lại tính cách của Tá Dịch từ trước đến nay vẫn luôn ôn thuần như vậy cho nên cũng không hề nghi ngờ gì cả, bà hài lòng gật đầu đáp:
"Như vậy bổn cung đi trước, cũng sắp đến giờ hoàng thượng thượng triều trở về rồi, Hạnh Nhi để lại cho hoàng hậu chiếu cố vậy"
Tá Dịch đứng dậy nhu thuận hành lễ:
"Cung tiễn thái hậu hồi cung"
Thái hậu rời đi rồi thì Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh Tá Dịch liền hướng y nói:
"Hoàng hậu, người sao lại đồng ý với thái hậu chứ?"
Tá Dịch đưa mắt nhìn về phía Hồ Hạnh Nhi rồi nhíu mày khẽ quát Tiểu Phúc Tử:
"Tiểu Phúc Tử, đừng nói bậy!"
Tá Dịch biết trong cung chính là địa phương không nên nói bậy nhất, nếu như hồ ngôn loạn ngữ như vậy khẳng định sẽ mất mạng như chơi. Đúng lúc này Hồ Hạnh Nhi liền hừ một tiếng rồi tự giác ngồi xuống ghế, thái độ hoàn toàn trái ngược với lúc thái hậu có mặt ở đây:
"Hoàng hậu lại không biết dạy dỗ nô tài của mình hay sao, nếu như người không biết làm sao để dạy dỗ nô tài thì cứ giao cho ta, để nô tài không biết phép tắc như vậy đi ra ngoài có khi còn gây hại cho chủ tử của mình"
Tá Dịch làm người trước nay vẫn luôn hòa hoãn thong thả, thế cho nên không dễ bị Hồ Hạnh Nhi kích động, ngược lại Tiểu Phúc Tử thì lại đang vô cùng phẫn nộ thay cho chủ tử, lấy thái độ cùng lời nói kia của nàng ta chính là muốn vượt quyền hoàng hậu:
"Ngươi là gì mà dám lên tiếng ở đây chứ?"
Hồ Hạnh Nhi liếc mắt nhìn Tiểu Phúc Tử:
"Ngươi một tiểu thái giám hỗn xược không biết phép tắc!"
Tiểu Phúc Tử nào đâu chịu lép vế, dù sao thì trong tay y cũng có kim bài miễn tử hoàng đế ban cho, hơn nữa y còn là người hầu hạ thân cận bên cạnh hoàng hậu, xét về vị thế chỉ sợ Hồ Hạnh Nhi kia cũng phải theo nịnh nọt y nhiều lần:
"Ngươi hôm nay đối với hoàng hậu vô lễ như vậy, một lát nữa hoàng thượng trở về ta nhất định sẽ mang chuyện này bẩm báo lên hoàng thượng, ai cũng biết hoàng thượng sủng ái hoàng hậu nhất, đến lúc đó ngươi chờ chết đi"
Hồ Hạnh Nhi dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mười bốn mười năm tuổi chưa hiểu hết thế sự trong cung, thế cho nên nàng ta hiển nhiên cũng bị Tiểu Phúc Tử dọa cho trắng bệch cả mặt. Tá Dịch lúc này mới chậm rãi lên tiếng:
"Được rồi đừng ở đây nói nữa, hoàng thượng sắp trở về rồi, người tới đi chuẩn bị một chén trà ngọc đi"
Lâm Nhất Phàm mỗi khi thượng triều trở về đều có thói quen uống trà, Tá Dịch lúc nào cũng nói người pha trà sẵn đợi hắn trở về, căn chỉnh thời gian phù hợp để trà không nóng quá cũng không lạnh quá, Lâm Nhất Phàm mỗi lần uống trà đều cảm thấy phi thường vừa lòng.
Lâm Bình An tỉnh dậy vừa nhìn thấy Tá Dịch liền mỉm cười, cánh tay nhỏ bé vươn về phía trước ý muốn y bế lấy, Tá Dịch cúi người ôm Lâm Bình An vào trong lòng, đứa nhỏ trong lồng ngực vô cùng ngoan ngoãn không khóc nháo. Hồ Hạnh Nhi vừa nhìn thấy cảnh này không khỏi ghen ghét, trong lòng thầm nghĩ Tá Dịch chẳng qua chỉ là một song nhi mà thôi, không những được trở thành hoàng hậu mà còn liền một lúc sinh ra ba đứa nhỏ, điều đáng nói là hoàng tử có, công chúa có, ngay cả một tiểu song nhi cũng có luôn:
"Dân gian vẫn nói uống sữa của ai mà lớn thì sẽ nhận định người đó là ruột thịt, các tiểu hoàng tử và công chúa... đáng tiếc a... sau này nếu như ta mang thai long chủng, ta nhất định sẽ tự mình cho hài tử của ta uống sữa"
Tiểu Phúc Tử vẫn luôn không nhẫn nhịn được cho nên liền lớn tiếng quát:
"To gan, lại dám ở trước mặt hoàng hậu hồ ngôn loạn ngữ, người đâu mau đến vả miệng ả cho ta"
Hồ Hạnh Nhi quắc mắt giận giữ:
"Người nào dám, ta đây được đích thân thái hậu chỉ định đến hầu hạ hoàng thượng, ta mà có mệnh hệ gì thì các ngươi ăn nói với thái hậu ra sao hả?"
Đúng lúc này ngoài cửa cung Thiên Phúc có tiếng nói trầm thấp mang theo tia giận dữ uy nghiêm, nam nhân nọ chỉ nói một câu liền làm cho cả đại điện im lặng lạnh lẽo, hắn nói:
"Vả miệng"
Lúc Hồ Hạnh Nhi còn chưa xác định được nam nhân kia là ai thì bên má phải đã có cảm giác nóng rát vô cùng, người hạ tay mang theo mười phần sức lực khiến cho nàng ta cũng phải hoa mắt lảo đảo một hồi. Tiểu Phúc Tử hả hê thu tay lại lùi về phía sau một bước, Hồ Hạnh Nhi gương mặt sưng phù vẫn còn chưa hết hoảng hốt thì lại cảm thấy trong không khí có một loại sức lực vô hình đánh về phía nàng ta, khiến cho cả người nàng ta ngã xuống dưới sàn, không rõ là ai vừa mới ra tay nhưng không khí bên trong đều chứa đựng sát khí nồng đậm, mà sát khí nọ xuất hiện rất rõ ràng ở trên người nam nhân thân mặc hoàng bào uy mãnh kia.
"Dịch Nhi, người không muốn sống này là ai?"
Lâm Nhất Phàm vòng tay qua ôm eo Tá Dịch nhẹ giọng hỏi, Tá Dịch vừa mới rồi cũng bị tình cảnh kia làm cho ngây ngốc, y rõ ràng nhìn thấy tay áo rộng của Lâm Nhất Phàm phất lên một cái thì Hồ Hạnh Nhi bị ngã ra sau, vẫn biết võ công của hắn rất cao cường, nhưng mà y trước nay ngoài chứng kiến được cách truyền bí âm của hắn ra thì cũng không có thấy cái gì khác, hôm nay được thấy coi như là được mở mang tầm mắt rồi:
"Hoàng thượng, nàng là người mà thái hậu đưa tới muốn hầu hạ người"
Hồ Hạnh Nhi quỳ ở dưới sàn cố gắng bình tĩnh nói:
"Tiểu nữ khấu kiến..."
Hồ Hạnh Nhi còn chưa kịp nói xong thì Lâm Nhất Phàm đã lạnh giọng cắt ngang lời nàng ta:
"Tiểu Phúc Tử, không kính trọng hoàng hậu cứ chiếu theo luật lệ hậu cung xử phạt, phạt xong thì đưa nàng ta tới chỗ thái hậu nói người này trẫm không cần"
Hồ Hạnh Nhi giật mình, nàng ta hoảng hốt mở miệng định nói, nhưng miệng vừa mở ra liền có cảm giác như là có một vật gì bay thẳng vào phía trong cổ họng mắc nghẹn, sau đó nàng ta liền phát hiện mình ngay cả một tiếng nói cũng không cất lên được. Lâm Nhất Phàm nhanh chóng xoay người Tá Dịch lại không cho y phát hiện ra việc hắn vừa làm, chỉ nhàn nhạt nói với Tiểu Phúc Tử:
"Đưa xuống đi"
Lâm Nhất Phàm ôm Tá Dịch đi vào bên trong, Lâm Bình An ở trong vòng tay Tá Dịch ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt kia xinh đẹp ngây ngốc, càng nhìn lại càng cảm thấy rất giống y. Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Bình An:
"Ta đã sai người đón cửu cửu của ngươi vào cung rồi, ước chừng khoảng bảy ngày nữa hắn sẽ đến"
Tá Dịch nhìn Lâm Nhất Phàm cảm kích:
"Đa tạ người"
Lâm Nhất Phàm nhận ra vật nhỏ trong lòng có phiền muộn liền hỏi:
"Ngươi sao thế?"
Tá Dịch vẫn còn đang suy nghĩ tới những lời Hồ Hạnh Nhi vừa nói, y sợ các hài tử của mình lớn lên sẽ không nhận y là người thân, bởi vì y căn bản không cho chúng uống sữa của mình mà lớn. Tá Dịch khẽ lắc đầu mỉm cười nhợt nhạt, Lâm Nhất Phàm cũng đoán ra vài phần, hắn nhíu mày khàn giọng nói:
"Không cần để ý đến những lời vừa mới rồi, sau này sẽ không còn có người nào dám bất kính với ngươi nữa".
___
Dạo này xui xẻo quá, mới bị giam lỏng bốn tiếng đồng hồ xong bị vác lên đồn công an cho lời khai đến hơn h đêm mới được thả, như trong phim vậy -_- Có cách nào giải đen hay không T_T