Nịch Ái

chương 50: hoàng ân mênh mông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Nhất Phàm ngồi xuống ghế phía trên liền chậm rãi hỏi Tá lão phu nhân:

"Nghe nói Tá lão phu nhân gần đây đau nhức xương khớp, đã có biện pháp chữa trị hay chưa?"

Tá lão phu nhân ngồi một bên cũng tự động bị khí chất quân vương nguy hiểm trên người Lâm Nhất Phàm làm cho căng thẳng:

"Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm đến ta, ta đây là bệnh tuổi già cũng không thể nào chữa trị được"

Lâm Nhất Phàm nhàn nhạt đáp:

"Như vậy để ta nói người trong thái y viện đến xem bệnh cho Tá lão phu nhân một chuyến, xem xem có cách nào chữa trị được chứng bệnh này hay không"

Tá lão phu nhân thụ sủng nhược kinh, tuy rằng biết Lâm Nhất Phàm không có ý xấu gì nhưng mà bà vẫn cảm nhận được rằng hoàng đế cũng không quá quan tâm đến ba cho lắm, nói người đến thái y viện xem bệnh cho bà hẳn cũng là vì hoàng đế sủng ái tôn nhi của bà đi:

"Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm"

Tá Dịch ngồi bên cạnh Lâm Nhất Phàm cũng quay sang nhìn hắn mỉm cười:

"Đa tạ người"

Một nụ cười của Tá Dịch liền có thể khiến cho ánh mắt tĩnh lặng lạnh lẽo như nước mùa thu của Lâm Nhất Phàm trở thành làn sóng cuộn trào vui sướng, hắn đặc biệt yêu thích nụ cười của Tá Dịch, mỗi lần y cười hắn liền có cảm giác hạnh phúc vô hình vô cùng dễ chịu:

"Cũng nghe nói gần đây Tá phu nhân gặp chứng ăn không ngon miệng, ngự thiện phòng có một người mới tới, nghe nói tài nấu nướng cực kỳ cao cùng mới mẻ, như vậy liền cho người này đến Tá gia làm đầu bếp, hàng ngày tạo món ăn ngon cho Tá phu nhân ăn đi"

Lưu Vân trước vẫn là từ chối, hoàng đế nói muốn tặng người chứ không phải là chỉ để đầu bếp kia đến Tá gia một thời gian, người có tài nghệ tốt như thế Lưu Vân cũng không dám nhận:

"Hoàng thượng, người kia nấu ăn tốt như vậy thì người hãy để lại trong cung hầu hạ người đi, ta đây không dám nhận"

Lâm Nhất Phàm không nóng không lạnh đáp thế này:

"Tá phu nhân sức khỏe không tốt, Dịch Nhi vì chuyện này mà phải bận tâm, ta đây chính là không muốn Dịch Nhi phải suy nghĩ quá nhiều cho nên ngươi hãy cứ nhận lấy đi"

Ý tứ của hoàng đế rõ ràng như vậy, Lưu Vân cuối cùng cũng phải tiếp nhận hoàng ân:

"Như vậy ta thay mặt Tá gia tạ ơn hoàng thượng"

Lưu Vân xuất thân từ thương gia ở Thương Châu, ở nhà mẹ đẻ còn có một đệ đệ ruột hiện tại đang tiếp quản gia sự, nhưng mà gần đây xảy ra một chút trục trặc, đắc tội với quan tri huyện Thương Châu cho nên đang bị chèn ép đến mức sắp mất đi sản nghiệp của Lưu gia, bây giờ xem hoàng đế sủng ái hài tử của mình như thế, Lưu Vân cũng mạo muội thỉnh cầu chuyện này với hoàng đế, ý muốn nhờ hoàng đế giúp đỡ:

"Hoàng thượng, ta đây có một thỉnh cầu không biết có thể nói ra hay không?"

Lâm Nhất Phàm gật đầu:

"Tá phu nhân có điều gì cứ nói"

Lưu Vân nhìn về phía Tá Dịch một chút sau đó mới hướng Lâm Nhất Phàm nói thế này:

"Là thế này, ta vốn xuất thân từ thương gia ở Thương Châu, lúc gả đi trong nhà cũng chỉ còn một mình đệ đệ kế nghiệp chèo chống, bản thân ở xa không thể giúp sức đã áy náy lắm rồi, hiện tại đệ đệ không biết vì sao lại đắc tội với tri huyện Thương Châu, khiến cho gia nghiệp Lưu gia cũng một hồi bấp bênh..."

Lưu Vân nói đến đây liền dừng lại, Tá lão phu nhân cầm chuỗi hạt châu trong tay niệm phật cũng bắt đầu lo lắng, con dâu trước nay vẫn luôn làm việc rất cẩn trọng, tại sao hiện giờ lại đột nhiên ở trước mặt hoàng đế cầu cạnh thế này, nếu như để cho hoàng đế nghĩ rằng con dâu đang muốn chèo kéo có khi nào tôn nhi trong cung sẽ gặp khó khăn hay không.

Tá Dịch biết mình có một người cậu, lúc nhỏ cũng từng đến Thương Châu gặp mặt người cậu này, người cậu này đặc biệt yêu thích y, mỗi lần y tới liền cho y rất nhiều đồ tốt. Tuy rằng lớn lên gặp biến cố, bị đẩy đến Cảm Nghiệp Tự, sau đó lại trở vào cung làm hoàng hậu cho nên không có thời gian gặp mặt cậu mình, nhưng tình cảm vẫn không hề phai nhạt đi, hiện tại nghe thấy cậu mình đang gặp khó khăn liền không nghĩ cái gì cả mà lo lắng hỏi Lưu Vân:

"Cửu Cửu ở Thương Châu gặp khó khăn sao?"

Lâm Nhất Phàm để ý Tá Dịch đang nhíu mày liền biết quan hệ của Tá Dịch đối với người cậu này coi như là rất tốt, người thân của Tá Dịch hắn đương nhiên sẽ tự biết cất nhắc, hắn chính là muốn người thân của Tá Dịch phụ giúp Tá Dịch giữ vững ngôi vị hoàng hậu này, sau này hắn phân phát hậu cung vẫn còn phải nhờ bọn họ giúp đỡ một phen:

"Người kia gọi là gì?"

Lưu Vân rõ ràng đáp:

"Thân đệ gọi là Lưu Tùng"

Lâm Nhất Phàm cũng không cần phải tra xét nhiều đã nhanh chóng nói một câu như thế này:

"Tri huyện Thương Châu cũng là nên cáo lão rồi"

Một lời này của Lâm Nhất Phàm liền khiến cho Lưu Vân thở phào trong lòng, hoàng đế đúng là cực kỳ sủng ái hài tử của bà, nếu không phải cũng chẳng cần tìm hiểu cái gì đã nói ra câu kia, này chẳng phải đại biểu cho việc thân đệ sau này ở Thương Châu rất dễ sống hay sao.

"Như vậy ta thay mặt thân đệ tạ ơn hoàng thượng"

Lâm Nhất Phàm phất tay:

"Không cần đa lễ, đều là người một nhà cả"

Tá Dịch lo lắng cho cửu cửu của mình, cũng lâu rồi không có gặp cửu cửu chính vì thế liền thở dài một hơi. Lâm Nhất Phàm ở bên cạnh nhận ra được điều này liền quay sang nhìn Tá Dịch:

"Sao thế?"

Tá Dịch lắc đầu khẽ nói:

"Lúc còn nhỏ cửu cửu đều cho ta đồ tốt, ngẫm lại cũng đã lâu rồi chưa có gặp qua cửu cửu"

Lâm Nhất Phàm thản nhiên vòng tay qua eo Tá Dịch:

"Vậy thì tìm thời điểm thích hợp triệu người kia vào cung gặp mặt đi, nhân tiện còn muốn hỏi người kia là buôn bán cái gì?"

Lưu Vân đương nhiên không quên cơ hội này vội đáp:

"Lưu gia chúng ta ba đời đều bán muối"

Lâm Nhất Phàm nghe vậy trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ, như vậy người cậu này của Tá Dịch càng cần tiến cung một lần để hắn nhìn xem, xem xem người này có thể hay không giúp hắn một vài chuyện:

"Là thế sao, chi bằng ngày mai ta sai người đến Thương Châu một phen đón hắn đến kinh thành, Dịch Nhi ngươi thấy thế nào?"

Tá Dịch đương nhiên là vui vẻ, Lâm Nhất Phàm ngày hôm nay đáp ứng y nhiều việc như vậy khiến cho y cũng phải suy nghĩ xem không biết nên như nào báo đáp hắn nữa:

"Hoàng thượng, đa tạ người"

Lâm Nhất Phàm nhìn chằm chằm Tá Dịch, trong đại sảnh rộng lớn liền truyền ra một thanh âm trầm khàn từ tính:

"Buổi tối báo đáp ta"

Lời này cũng chỉ có một mình Tá Dịch nghe được, Lâm Nhất Phàm lại dùng bí âm nói chuyện với y nữa, may mắn chỉ có một mình y nghe được nếu không y cũng không biết nên đối mặt với mẫu thân và nội tổ mẫu sao nữa. Tá Dịch đỏ bừng hai má, y nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống Lâm Bình An trong tay, Lâm Nhất Phàm thật sự khiến cho y không biết nên phải làm sao mới phải.

Tá Dương rất nhanh cũng được Tiểu Thuần Tử dẫn vào trong cung, ông nhìn thấy hài tử cùng tôn nhi đều khỏe mạnh liền vui sướng không thôi, tuy rằng Tá Dịch là nam tử vốn dĩ sẽ duy trì Tá gia, hài nhi mà y sinh ra vốn nên mang họ Tá, nhưng mà Tá Dịch hiện tại là thân phận hoàng hậu tôn quý, chuyện sinh con nối dòng đương nhiên bắt buộc phải mang họ Lâm. Nghĩ đến sau này Tá gia đến đời ông thì tuyệt hậu, Tá Dương không khỏi đau xót nuối tiếc một phen.

"Phụ thân, này gọi là Phượng Nhan, này gọi là Nhất Cẩn, đây là một tiểu song nhi gọi Bình An" Tá Dịch chỉ từng đứa nhỏ rồi nói tên cho Tá Dương biết.

Tá Dương cười khổ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ này cũng chỉ là cháu ngoại mà thôi, đều là mang họ Lâm cả. Lâm Nhất Phàm đương nhiên đoán ra được sắc mặt nhăn nhó u sầu của Tá Dương liền bước đến, hắn thản nhiên vòng tay qua eo của Tá Dịch nói thế này:

"Sau này nếu như Dịch Nhi lại sinh ra một nam hài, như vậy liền để nó mang họ Tá đi"

Tá lão phu nhân, Lưu Vân cùng Tá Dương nghe thấy câu này thì cả kinh im bặt, Lâm Nhất Phàm bình thản nói tiếp:

"Nhưng vẫn là xem Dịch Nhi có muốn sinh hay không, Dịch Nhi lần này một lúc sinh hạ ba hài tử thật vất vả"

Tá Dịch đỏ mặt cúi đầu, y biết phụ thân rất quan tâm đến hương hỏa Tá gia, y cũng tự cảm thấy mình bất hiếu không thể nào đảm nhận chuyện này, nhưng nếu như Lâm Nhất Phàm cho phép nam hài tiếp theo y sinh ra sẽ mang họ Tá, y liền có thể cùng hắn tiếp tục sinh hài tử, cũng có thể vừa hay giải quyết được chuyện hương hỏa Tá gia:

"Đa tạ người..."

Tá Dương rất cẩn trọng từ chối:

"Này sao có thể, hoàng thất trước nay chưa từng có chuyện này, đa tạ hoàng thượng đã quan tâm nhưng Tá gia không dám nhận"

Lâm Nhất Phàm nhìn Tá Dương:

"Không sao, trước nay chưa từng có thì bây giờ liền có, chỉ cần Tá tể tướng cùng ta giải quyết hết những người tỏ ý muốn ngăn cản là được, ngươi có hiểu hay không?"

Gần đây hoàng đế rất hay cùng ông bàn chuyện đại sự, ông cũng biết nếu như muốn an toàn thì không nên biết quá nhiều chuyện lớn, nhưng mà hoàng đế hết lần này đến lần khác đều muốn ông thay hắn làm chuyện lớn. Tuy rằng ông không biết hoàng đế rốt cuộc đang muốn cái gì, tâm tư của hoàng đế vốn sâu như đáy biển không có cách nào nhìn thấu, cũng không biết hoàng đế có ý xấu hay tốt nhưng mà ông cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn biết như vậy mà nghe theo, dốc hết sức mình mà làm tốt mà thôi:

"Như vậy hạ thần thay Tá gia tạ chủ long ân"

Lâm Nhất Phàm quay sang nhìn Tá Dịch:

"Chớ vội vui mừng, cũng không biết Dịch Nhi có tình nguyện cùng trẫm sinh thêm hài tử hay không thôi"

Tá Dịch đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng đáp:

"Ta nguyện ý"

Ba người Tá gia dùng xong ngọ thiện liền nối đuôi ra về, buổi tối hôm ấy Tá Dịch bị Lâm Nhất Phàm ép buộc đến xấu hổ không thôi. Lâm Nhất Phàm không có bắt y dùng hoa huyt yêu thương hắn, bởi vì hoa huyt của y vẫn còn chưa thật sự lành lại, nhưng lại muốn y dùng hậu huyệt. Tá Dịch cũng chẳng biết mình bị đổ cái gì vào trong hậu huyệt, lúc thì cảm giác mát lạnh thoải mái, lúc thì lại cảm giác nóng rực khó chịu, y biết Lâm Nhất Phàm sẽ không làm tổn thương y, nhưng mà y vẫn không thể nào ngừng lo lắng được:

"Hoàng thượng, người đổ cái gì vào nơi đó vậy?"

Lâm Nhất Phàm đẩy một viên dược nho nhỏ vào trong hậu huyệt của Tá Dịch rồi khẽ vỗ mông y hỏi:

"Thích không?"

Tá Dịch cảm thấy phía bên trong như có cái gì đó càng ngày càng nở rộng liền xấu hổ hoảng hốt:

"Hoàng thượng, là thứ gì vậy?"

Lâm Nhất Phàm kéo Tá Dịch ngồi lên đùi mình, lại mang hai chân của y tách rộng ra hai bên, thứ gì đó trong hậu huyệt của y càng ngày càng nở rộng hơn khiến cho y quẫn bách không thôi, cúi xuống nhìn thử thì không nhìn ra cái gì cả:

"Hoàng thượng, người đặt vào đó thứ gì thế?"

Lâm Nhất Phàm cười cười:

"Ta hôm nay đến quốc khố phát hiện ra thứ này, thứ này gọi là Thúc Dược do Hạ Hồi tiến cống, nói rằng có công dụng rất tốt dùng cho hoan ái với nam nhân"

Tá Dịch vừa sợ hãi vừa xấu hổ, thứ kia bên trong càng ngàng càng nở lớn hơn, y lại không có cách nào nhìn xem đó là cái gì:

"Hoàng thượng, bên trong đang có gì đó nở lớn ra"

Lâm Nhất Phàm vuốt ve bắp đùi non mềm của Tá Dịch:

"Đừng sợ, đợi một chút nó sẽ hết"

Quả nhiên giây tiếp theo Tá Dịch liền có cảm giác như thứ gì đó ở trong hậu huyệt của y nổ tung, theo sau đó là một dòng dịch nóng màu đỏ ma mị chảy ra ngoài, thấm vào y phục trắng tinh của Lâm Nhất Phàm. Tá Dịch xấu hổ vội vàng đưa tay xuống hậu huyệt muốn che lại, nhưng mà Lâm Nhất Phàm không để cho y được như ý muốn ngay lập tức giữ chặt hai tay y:

"Hoàng thượng..."

Lâm Nhất Phàm khàn giọng hỏi:

"Mát không?"

Thứ nước kia vừa chảy ra quả thật có cảm giác mát lạnh cùng khoái cảm liền hồi, nhưng mà hậu huyệt của y cứ không ngừng chảy ra như vậy thật sự rất là không đứng đắn:

"Mát... nhưng mà hoàng thượng..."

Lời còn chưa kịp nói xong Tá Dịch liền bị Lâm Nhất Phàm đẩy ngã xuống giường, sau đó hắn liền hỏa tốc kéo quần xuống rồi đưa cự long đã kìm nén mấy tháng nay tiến vào trong hậu huyệt kia.

Thứ nước chảy ra kia khiến cho hắn dễ dàng tiến thẳng vào bên trong nơi sâu nhất của Tá Dịch, Tá Dịch bị chạm đến điểm nhạy cảm kia liền khẽ bật ra tiếng rên rỉ không ngớt.

"Dịch Nhi, hôm nay giúp ngươi năm việc, ngươi phải báo đáp ta cho đủ, cùng ta làm đến sáng có biết chưa?"

Tá Dịch ôm lấy cần cổ của Lâm Nhất Phàm nức nở kiều mị:

"Hoàng thượng... hoàng thượng chậm a..."

Lâm Nhất Phàm càng ngày càng ra tăng tốc độ, tiếng va chạm da thịt cũng rõ ràng hơn:

"Mới như vậy đã không chịu được?"

Tá Dịch cả người mềm nhũn tùy ý để cho Lâm Nhất Phàm ra vào:

"Ân..."

Lâm Nhất Phàm cúi đầu ngậm lấy một bên ngực phải của Tá Dịch:

"Thích không?"

Tá Dịch khẽ cong người rên rỉ, tiếng rên rỉ này biểu đạt cho việc cơ thể y rất thích:

"Hoàng thượng... a..."

Lâm Nhất Phàm mút mạnh điểm nhỏ kia:

"Gọi Nhất Phàm đi"

Tá Dịch ô ô thở dốc:

"Nhất Phàm... đừng a..."

Trên nam căn của Tá Dịch đã bắt đầu rỉ ra dịch trắng, Lâm Nhất Phàm biết được người nọ sắp làm gì liền đưa tay xuống phía dưới nắm lấy thứ đó ngăn lại. Tá Dịch cảm thấy khó chịu liền nức nở cầu xin:

"Không a... người buông tay..."

Lâm Nhất Phàm xấu xa bóp chặt nam căn của Tá Dịch hơn:

"Mới đó vẫn còn chưa được, phải đợi một lát nữa cùng ta"

Tá Dịch đã lâu không cùng Lâm Nhất Phàm ân ái, dĩ nhiên lúc này tránh không được rất nhanh mà mềm nhũn vô lực hơn. Lâm Nhất Phàm càng ngày càng thúc mạnh, mỗi lần đâm tới liền chạm tới điểm sâu nhất trong y khiến cho y sung sướng đến mềm nhũn, mà sung sướng bao nhiêu thì nam căn kia càng khó chịu bấy nhiêu, y cảm giác nếu như Lâm Nhất Phàm cứ nắm lấy nơi đó của y như vậy thì sẽ hỏng mất:

"Hoàng thương... buông ta a... sẽ hỏng mất"

Tá Dịch vừa thúc mạnh vừa bóp chặt nam căn của Tá Dịch hơn:

"Gọi ta là gì?"

Tá Dịch a lên một tiếng:

"Nhất Phàm... cầu xin a... cầu xin người buông ta... ta... nơi đó sẽ hỏng mất"

Lâm Nhất Phàm hôn lên từng giọt mồ hôi tinh mịn đọng lại trên trán của Tá Dịch:

"Không hỏng được, một lát nữa liền sẽ buông tha Dịch Nhi"

Tá Dịch nức nở:

"A... không... buông tay... không được..."

Lâm Nhất Phàm một tay nắm chặt nam căn của Tá Dịch, một tay vuốt ve thân thể mềm mại kia của y, hắn ép buộc y một hồi mới chịu buông tha cho y. Khi Lâm Nhất Phàm buông tay khỏi nam căn của Tá Dịch, nơi đó liền nhanh chóng bắn ra dịch trắng, người nọ theo vậy run rẩy phập phồng. Lâm Nhất Phàm ôm Tá Dịch vào trong lòng mãn nguyện nói:

"Dịch Nhi, ngoan...".

Truyện Chữ Hay