Sau khi Tiểu Thôi đi khỏi, hắn vẫn trầm ngâm ngồi đó không nói một lời, tôi cũng có chút giận dỗi, tên tiểu tử làm bản mặt như vậy cho tôi xem à? Cũng do hắn đùa quá trớn thôi! tôi càng nghĩ càng bực mình, không muốn nói gì, liền rời khỏi ký túc xá. Đốt điếu thuốc, tôi đi dạo dọc bờ sông, thời tiết Bắc Kinh vào mùa hè rất thích hợp đi bộ, các bà mẹ thường hay dắt con ra đi dạo con đường này hoặc một số vợ chồng già, đầu tóc bạc phơ cũng dắt nhau đi dạo qua đây. Thấy những hình ảnh này ngọn lửa trong lòng tôi lại bùng cháy lên, tại sao tôi lại như vậy? tại vì Trương Nhuệ? không phải tôi yêu hắn sao? tôi đâu cần hắn làm BF đâu, hắn có muốn như vậy sao? Hơn nữa, đâu phải tôi chủ động tiếp xúc thân thể với hắn, hơn nữa, đối với một thằng đàn ông thì chuyện đó đâu phải là cái gì to tát đâu chứ!
Tôi lại cảm thấy uất ức, bản thân yêu tên Lưu Khải nhưng lại không dám ép buộc mình chia tay với anh, bây giờ thì tốt rồi, tưởng dọn qua ký túc xá thì có thể chấm dứt hoàn toàn với anh, không ngờ lại gặp thằng nhóc này. Cho dù ở bất kì góc độ nào thì hắn cũng là "straight", nhưng không hiểu sao tôi lại yêu hắn, như vậy không phải tự mình chuốc hoạ vào thân sao? Sau đó lại suy nghĩ được chút manh mối, nên dọn đi thôi, cứ như vậy với tên nhóc đó sẽ không có kết quả tốt đẹp, không khéo ngay cả tình bạn cũng không còn. Hơn nữa, lần trước đã nói rất rõ với Lưu Khải rồi, quay về nhà mình trước sau gì cũng tốt hơn. Từ từ điều chỉnh lại cảm giác của mình, chỉ có như vậy mới có thể khiến con tim đang rối bời này bình tĩnh trở lại. Suy nghĩ như vậy, và quyết định phải làm như vậy, tôi lặng lẽ quay lại ký túc xá.