"Người như cô không có quyền được hạnh phúc."
Kate nói thế sau khi kể lại những sự kiện mà Alto đã chứng kiến, ánh mắt sắc bén giống như khi chúng tôi lần đầu gặp nhau.
Bị Alto ghét bỏ... điều đó là đương nhiên.
Sau khi đến Vương đô, mỗi ngày tôi đều có những hành động bẩn thỉu với anh hùng và bị Alto nhìn thấy. Kate nói rằng trong đoạn phim đó, tôi đã mắng chửi Alto rất thậm tệ.
Đúng là như vậy. Bởi vì tôi nhớ rất rõ.
Tôi đã nhiều lần so sánh Alto với Anh hùng và khinh miệt anh ấy, cười nhạo cùng với Anh hùng.
—Bỏ Alto để chọn Kouji-sama là đúng đắn!
Khi tôi gào thét trong cơn khoái lạc và lấy lòng Anh hùng, Alto đã nhìn thấy tất cả...
Anh khi ấy đã cảm thấy thế nào? Thất vọng? Hay tuyệt vọng?
Tôi không thể biết được.
Hơn nữa, Alto còn thấy cả vùng bụng dưới xấu xí của tôi khắc tên của người đàn ông đó.
Ha ha... Chỉ như thế thôi, anh không tin tưởng tôi là lẽ hiển nhiên.
Trên thế gian này, có ai lại khắc tên người mình ghét lên cơ thể và nói yêu hắn đâu?
Alto đã biết từ đầu tôi đã hiến dâng điều gì cho hắn.
"Chiếc kẹp tóc đó... vẫn còn chứ?"
Dù biết rằng tôi không có quyền hỏi điều đó, nhưng tôi vẫn không thể ngừng lo lắng. Đó là món quà quý giá từ Alto.
Mặc dù tôi đã ném bỏ nó, nhưng nếu nó vẫn còn, tôi muốn đeo lại một lần nữa.
Tôi biết rằng điều đó không thể khiến mối quan hệ của chúng tôi trở lại như xưa.
Nhưng dù sao, tôi vẫn rất thích chiếc kẹp tóc đó. Vì vậy, ít nhất tôi muốn đặt lại món quà đầy tình cảm của anh ấy vào vị trí ban đầu.
Chỉ có như thế mới khiến tôi cảm thấy mình có thể là tôi của trước khi bị Anh hùng vấy bẩn.
Nhưng...
"—Đã đốt rồi."
"…Cái gì?"
"Tại sao cô lại ngạc nhiên? Giữ lại thứ ghê tởm như vậy chỉ làm Alto đau lòng. Vì vậy, chúng tôi đã cùng đốt nó."
Món quà quý giá từ Alto...
Đã không còn nữa.
"Alto đã đốt mọi thứ cùng với chiếc kẹp tóc đó. Tất cả kỉ niệm về cô, không còn gì nữa."
Cùng lúc đó, nơi tôi thuộc về... cũng đã tan biến từ lâu.
Tan biến khỏi vòng tay anh, tan biến khỏi tâm trí anh...
"Đừng đến đây nữa. Dù cô có làm gì, cô cũng không được chào đón. Từ mọi người trong làng, từ bố mẹ cô, từ tôi và từ Alto."
"A... A, tôi..."
"Hãy biến đi. Đừng làm Alto đau khổ thêm nữa."
Dừng lại, dừng lại! Xin đừng nói thêm nữa.
Hãy tha thứ cho tôi, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.
"Thứ phản bội."
Trái tim tôi đau quá... ngay cả những lời giải thích cũng không thể thốt ra.
A, tôi hiểu rồi.
Tôi chỉ là ả phụ nữ đã làm tổn thương, làm đau khổ và phản bội mọi người.
Không ai có thể tha thứ cho tôi.
...Tôi thật ngu ngốc, tại sao tôi lại không nhận ra điều đơn giản đó.
Sau những hành động đáng khinh, tôi vẫn mơ mộng điều gì?
Làm sao tôi có thể nghĩ rằng mình có thể quay lại cuộc sống hạnh phúc và bình yên như xưa?
Không, thực ra — tôi có thể đã biết từ đầu.
Chỉ là tôi sợ phải đối mặt với quá khứ kinh khủng của mình.
—Có thể nào mình sẽ được làng chấp nhận lại?
—Alto và mọi người tốt bụng có thể tha thứ cho mình?
Tất cả chỉ là giấc mơ ngọt ngào và ích kỉ của tôi.
Chạy trốn, trốn tránh và lừa dối bản thân, kết quả là thế này.
...Thật sự, tôi là một người phụ nữ ngu ngốc.
Tôi không bao giờ có thể được cứu rỗi.