Khi đoạn phim kết thúc, ngay lập tức người dân trong làng đã phá hủy ma cụ.
Cảnh tượng họ liên tục đập nát ma cụ có vẻ như đang trút hết sự tức giận vào Anh hùng và cô. Không chỉ có giận dữ, mà mọi người còn như đang kìm nén điều gì đó... Trên gương mặt họ, tôi có thể thấy điều đó.
Tôi đã đứng nhìn cảnh tượng đó một lúc, nhưng khi nhìn sang bên cạnh, tôi nhận ra Alto đã không còn ở đó nữa. Lo lắng cho sự biến mất đột ngột của anh, tôi chợt nhớ đến những lời cuối cùng của Anh hùng trong đoạn phim.
Có lẽ, Alto...
Với sự lo lắng tột độ, tôi lập tức rời khỏi hội trường của làng và đuổi theo anh. Tôi đã biết nơi anh sẽ đi.
Điểm đến của tôi là ngôi nhà mà Alto và cô đã từng sống chung.
Ngôi nhà mà trưởng làng đã kể, nơi hai người vào thời điểm tràn đầy hi vọng và hạnh phúc. Nhưng giờ đây, đó là một nơi bẩn thỉu, nơi dấu vết của kẻ phản bội còn đậm nét.
Những gì đã xảy ra ở đó sau khi cô bỏ rơi Alto vẫn còn được một vài người nhớ. Nhưng không ai dám nói ra, bởi vì họ không thể tưởng tượng nổi cảm xúc của Alto khi ấy, người đã mất đi bố mẹ và luôn chờ đợi cô quay về.
Vì vậy, mọi người đã cố không cho anh biết.
Bởi anh có thấy cũng chả vui vẻ gì thêm.
Họ đã cố... Nhưng, cái tên Anh hùng đó!
Khi đang chạy, tôi cảm thấy một cơn giận dữ muốn giết chết Anh hùng. Là một Linh mục cấp cao lại muốn giết người sẽ cứu thế giới sao? Thật nực cười mà.
Dù tôi hiểu rằng không nên có cảm giác này, nhưng tôi không thể tha thứ. Tôi không thể ngừng căm ghét cả cô lẫn Anh hùng, những kẻ đã lấy đi tất cả từ Alto.
Tại sao? Tại sao hai người lại có thể làm điều tồi tệ như vậy? Tại sao một ả phụ nữ phản bội lại trở thành bạn thuở nhỏ của anh ấy? Tôi đầy cảm giác tức giận và bất công.
Nếu tôi là bạn thuở nhỏ của Alto, tôi chắc chắn sẽ không làm anh buồn như vậy.
Ghen tị, căm ghét, ý muốn giết chóc, và cảm giác tự ghê tởm vì những cảm xúc xấu xí đó, tôi vẫn không dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
Khi đến căn nhà đó, cánh cửa đã mở rộng.
Khi bước vào, một mùi hôi thối ập đến. Vốn dĩ mùi hôi như thế này không thể tồn tại.
Khi bước vào, tôi hiểu ngay câu chuyện mà dân làng kể về tình trạng của ngôi nhà. Sự thù hận đối với cô và Anh hùng ngày càng sâu sắc hơn khi chứng kiến Alto bị phản bội ngay cả khi anh đang hấp hối.
Tiến vào trong, tôi thấy Alto đang trong phòng ngủ, co ro cạnh thùng rác, không động đậy.
"Alto...?"
Khi tôi gọi tên anh mà không nhận được phản hồi, tôi tiến gần hơn.
Tôi thấy anh đang cầm một món đồ giống như một chiếc cài tóc bẩn thỉu, và đang nhìn nó chăm chú.
Với cảnh tượng kì lạ này, tôi không biết nói gì mà chỉ đứng im.
Một lúc sau, trong phòng đầy mùi hôi thối, chúng tôi im lặng đối diện nhau.
"Chiếc cài tóc này... Là món quà tôi tặng Lina vào sinh nhật của em ấy."
Anh bắt đầu nói một cách rời rạc.
"Tôi nghĩ nó sẽ rất hợp với Lina. Tôi đã xin bố mình cho tôi đi làm... Tôi vẫn có thể nhớ rõ khoảng thời gian đó. Cảm giác khi tiết kiệm tiền để mua món quà, tôi cảm thấy rất mãn nguyện. Nhưng hơn thế, khi tôi đưa nó cho em, nụ cười của em làm tôi hạnh phúc."
'Em cảm ơn anh, Alto. Em sẽ luôn trân trọng món quà này!'
Đó hẳn là một kỉ niệm đầy ấm áp, một kỉ niệm tốt đẹp trong những lúc tuyệt vọng của anh.
Nhưng cô đã phá hủy nó.
Cô đã vứt bỏ cả kí ức quý giá mà Alto đã giữ gìn.
Chiếc cài tóc bẩn thỉu bị vứt trong thùng rác. Kết cục của món quà mà người bạn thuở nhỏ yêu thương từng nói sẽ trân trọng.
Không thể chấp nhận được.
"Haha... Tôi thật ngu ngốc."
"Alto...?"
"Tôi đã tự huyễn rằng hẳn Lina có lí do gì đó... và không nhìn vào thực tế. Giờ ngẫm lại, Anh hùng có thể tặng Lina những món quà đắt giá hơn bất cứ lúc nào. Một thằng như tôi sao mà mơ được em chọn cơ chứ..."
"Không..."
"Tôi đã bị bỏ rơi. Cùng với chiếc cài tóc này."
Dù Alto nói một cách bình thản, nhưng gương mặt anh tràn đầy nước mắt. Cảm giác bị bỏ rơi từ người mình yêu thương có lẽ là nỗi đau sâu thẳm mà anh không thể kìm nén.
"Ahaha. Đúng là không có gì mà tôi có thể chiến thắng Anh hùng... Thực sự, tôi chẳng có quyền gì cả."
"Đừng nói nữa. Tôi đã hiểu rồi... Đừng nói thêm nữa."
"Nhưng, dù sao thì! Tôi vẫn muốn Lina chọn tôi! Tôi yêu em ấy!! Tôi đã yêu em từ khi còn nhỏ, và tôi yêu em ấy mãi mãi! Thế mà tại sao...!!"
Trái tim Alto dường như đã đạt đến giới hạn.
Bởi vì, anh chẳng còn gì nữa.
Anh đã mất bố mẹ, cả người mình yêu thương nhất. Tất cả đã bị cướp đi.
Vì vậy, tôi không muốn anh phải chịu thêm nỗi đau nào nữa.
Nếu cả Anh hùng và cô đều khiến anh bất hạnh, tôi sẽ là người đứng bên cạnh anh.
Tôi vô thức ôm chặt Alto đang khóc nức nở.
Tôi không muốn anh bị hủy hoại.
"Alto, cậu không làm gì sai cả."
"Kate...?"
"Cậu đã cố gắng rất nhiều. Cậu đã cố gắng hơn cả mong đợi của tôi. Vì vậy, đừng tự mình gánh vác thêm nữa."
"…Tôi, tôi..."
"Từ bây giờ, em sẽ ở bên anh. Đừng nhịn nhục nữa, hãy giải toả cảm xúc đi anh."
Tôi muốn chữa trị cho anh.
Vì tôi là Linh mục cấp cao mà.
À không, không liên quan gì sất.
Có thể là từ lần đầu tiên tôi gặp anh, tôi đã phải lòng anh rồi.
Nhưng giờ đây, tôi tự tin khẳng định.
Tôi có thể làm cho Alto hạnh phúc hơn ả bạn thanh mai tệ hại đó.
Hơn tất cả...
"Em sẽ không bao giờ phản bội anh."
Nói xong, tôi xoa đầu anh.
Với chút ma pháp chữa lành và tình yêu. Để anh có thể bộc lộ cảm xúc của mình.
"Tôi đã chịu đựng quá lâu!! Từ ngày nhìn thấy sự phản bội của Lina và Anh hùng... Thực sự, tôi rất đau khổ! Em đã nói yêu tôi! Đã hứa sẽ lấy tôi! Tại sao... Tại sao lại như thế!!"
"……"
"Tại sao lại không phải là anh cơ chứ... Lina!!!"
"……"
"Anh chỉ cần em bên cạnh... Thế là đủ rồi cơ mà...!"
Alto gào thét như thể bộc lộ toàn bộ nỗi đau đã kìm nén.
Chắc hẳn sẽ rất đau đớn khi bị người mà mình tin tưởng phản bội.
Tôi chỉ lặng lẽ tiếp nhận cảm xúc của anh.
Dù có thể không đẹp đẽ, có thể là điều không cần nói ra.
Nhưng việc bộc lộ cảm xúc có thể giúp anh phần nào.
Nếu tôi không có mặt kịp thời, chắc chắn trái tim Alto đã chết.
Anh đã gần như bị giết bởi cô và Anh hùng.
Nhưng tôi đã kịp thời cứu giúp anh.
Có lẽ việc tôi gặp Alto chính là lòng thương xót của Thần linh.
Vào ngày đó, tôi đã thề.
Tôi sẽ ở bên anh, tôi sẽ yêu anh.
Tôi đã thề rằng tôi sẽ không bao giờ để anh ra đi.
Đây là tất cả những gì đã xảy ra từ khi chúng tôi gặp nhau.
Ngay cả khi nghe câu chuyện này, cô vẫn một mực bám lấy anh?
Một người chỉ mang đến nỗi đau cho anh, lại tìm kiếm sự cứu rỗi từ anh sao?
Đừng đùa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu!
Cô không có quyền được hạnh phúc.
**********
P/S: Cuối cùng cũng xong. Còn 4 chương nữa, dần dà nhả vậy.