Hôm nay là chủ nhật, Sorata 9 giờ sáng mới dậy.
Đi vào phòng ăn, nhìn thấy vợ chồng nhà Misaki đang thưởng thức bữa sáng.
“Hẹn hò à. Wow, ghen tị thật đấy, Sorata.”
“Chị muốn theo đuôi em, và chụp ảnh em nhân dịp hẹn hò, em biết mà, Kouhai-kun!”
Họ bắt đầu trò truyện, bỏ thì giờ để tán nhảm với Sorata.
“Chủ Đề ‘Cuộc Hẹn Hò Lần Đầu Tiên! Đôi Bên Hạnh Phúc!”
Tay Misaki đã cầm sẵn camera, Sorata có thể chắc cú là Misaki không đùa.
“Eh, em cũng muốn hẹn hò nữa! Sorata-senpai, cho em đi với!”
Đã bị Jin thọi, Iori ăn sáng xong còn ôm lấy Sorata nữa. Sau khi anh thoát khỏi Iori thành công, Kanna nhìn anh với vẻ mặt khó chịu.
“….”
Và tiếp tục lườm nguýt Sorata.
“Sao thế, Kanna?”
“Không có gì đâu.”
Có cảm giác như tâm trạng của cô còn trở nên tồi tệ hơn, chắc là do anh nghĩ quá nhiều thôi.
Sau đó Sorata đánh thức Mashiro, cả hai người họ cùng nhau ăn sáng.
“Hôm nay không cần phải về nhà đâu, ~”
Sau khi bị Misaki phấn khích thúc ép, Sorata và Mashiro chuẩn bị cho cuộc hẹn hò lần đầu tiên.
Để đảm bảo, trong khi hướng tới sân ga, Sorata quay đầu lại để kiểm tra. Dù sao thì, Misaki và Iori
bị
cái vụ bầu chọn anime làm vước bận, nên
chắc họ không đến đây được. Nhưng, Iori và Kanna không phải là không có khả năng.
Cả hai người đã làm như thế trong ngày thứ hai của chuyến thăm quan, vào thời gian vui chơi, dường như đã có những lúc họ theo dõi nhất cử nhất động của Sorata và Mashiro.
“Sorata.”
“Gì thế?”
Sorata trả lời trong khi ngoảnh lại.
“Uh….”
Mashiro cho một thanh âm thật cute. Và kéo mạnh cánh tay của Sorata.
“Uwaaa!”
Sorata bị buộc phải mặt đối mặt. Một bên mặt của Mashiro lộ vẻ không vui.
“L-làm sao thế?”
“Không quan tâm gì nữa.”
Mashiro giận dữ đẩy cánh tay của anh sang một bên, và bước đi một mình, cứ mỗi lần cô bước, phục trang của cô thật quyến rũ, giống như quả mơ đã chuyển đỏ và nhảy múa trong không trung.
Sau khi Sorata thấy thế, dường như anh biết lý do vì sao Mashiro lại khó chịu. Anh đuổi theo nhanh chóng và đi bên cạnh Mashiro.
“Trang phục hôm nay em mặc dễ thương thật đấy.”
“Thật sao?”
Giọng của cô đã trở nên khởi sắc lên đôi chút.
“Um!”
Sorata gật đầu lia lịa, và Mashiro bắt đầu tỏ ra vui vẻ.
“Hơn nữa, Mashiro, anh cũng có điều cần nói với em.”
“Gì vậy?”
“Nhà ga ở đằng kia cơ mà.”
Sorata kéo cánh tay của Mashiro,
người vừa bước sai hướng, giờ đã đi đúng đường của mình.
“Em biết mà.”
“Đừng có nói dối trắng trợn như vậy!”
Sau khi đi khoảng 5 phút, hai người họ đã tới sân ga, và lên tàu siêu tốc. Màu xanh đậm trên chiếc ghế dài là thứ bắt mắt nhất. Cả hai người chủ ý ngồi chếch về phía mép ghế, khi con tàu rung lắc, vai họ cũng rung theo. Sorata cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cô ấy đang lan tỏa đến làn da của mình.
Có lẽ gọi đây là khoảng thời gian hạnh phúc thì cũng không ngoa.
Sorata vô thức nhìn cô, sau khi nhận ra, anh nhìn vào bờ môi mềm mại của cô.
Cảm giác xấu hổ đã khiến anh ta phải ngoảnh mặt ra cửa sổ.
Thời tiết hôm nay khá thuận lợi, dù có một vài gợn mây, nhưng ở trong mùa mưa mà lại có một ngày nắng ấm như này là tương đối tuyệt vời rồi. Dù bản tin dự báo thời tiết hôm nay có nói tối sẽ mưa, nhưng nếu giờ mà nhìn trời, thì có lẽ thời tiết thuận hòa sẽ kéo dài cho đến tận đêm.
“Sorata.”
Anh nghe thấy giọng nói của Mashiro, liền đưa mắt nhìn cô.
“Gì thế?”
“Anh muốn đi đâu.”
“Sea World.”
Đây là câu trả lời mà Sorata đã đấu tranh mãi ngày hôm qua. Anh cũng đã được gợi ý khi hỏi Jin “Sea World thì sao?”. Và nhận được lời khen, “Hn, lựa chọn đúng đắn đấy!”. Rồi cuối cùng Sorata cũng giải tỏa đi được phần nào áp lực, nhưng mà……
“Sea World?”
Mashiro nghiêng đầy và phát ra một âm thanh ngờ nghệch.
“Hoi, chờ chút đã.”
“Em không thể chờ.”
“Không, một lát thôi, cho anh một phút. Em không biết gì về Sea World à?”
Sorata hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Em biết chứ.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Sorata.
Nhưng anh không để cô ấy múa dìu qua mắt thợ đâu, đôi lúc cô ấy bướng bỉnh lắm. Dù sao thì, anh đã trông nom cô ấy hơn một năm trời rồi, dù không dễ để đoán được dòng suy nghĩ của cô, nhưng giờ anh đã có thể xoay xở được với nó rồi.
Đây chính là thái độ của Mashiro khi nói dối
“Vậy, Mashiro, em có thể nói cho anh Sea World là gì không?”
“Rõ ràng là Sorata không biết.”
“Anh biết và biết rất nhiều là đằng khác!”
“Vậy thử giải thích đi.”
“Là một nơi có rất nhiều cá.”
“Và cũng ở trong địa điểm mua sắm à.”
Không, ở chợ trời (đđ mua sắm) không có nhiều lắm đâu.
“Cái em đang nghĩ là cửa hàng bán cá! Ở Sea World có nhiều cá hơn thế nhiều!”
“Bác đội nón sẽ đi lên cái thứ đi động kỳ lạ gì đó, đúng chứ.”
“Cái em đang nói là bác bán cá Tsukiji! Cái vật chuyên dụng đó là xe nâng hàng, hay đơn giản là xe vận chuyển!”
“Vậy là em cũng có thể nói thế.”
“Đúng vậy. Nhân tiện, em không muốn thừa nhận mình không biết đâu nhỉ?”
Không giống như vẻ bề ngoài của cô, tính cách của Mashiro rất ương ngạnh, và vào những lúc như thế này thi rất là rắc rối.
“Sea World là một nơi quan sát, chiêm ngưỡng những con cá bơi lội cùng với đời sống của nó.”
“Ah, ra đó là Sea World !”
“Sea World cũng
không có mấy thứ đó đâu!”
“Sea World là cái gì mới được?”
“Em có hiểu không đấy? Không thắc mắc gì nữa, được chứ? Anh thấy lo lắng hơn rồi đấy.”
“Không sao cả. Em biết mà. Mà dẫu sao thì, Sea World, đúng không nhỉ? Chỉ là em không nhớ cái tên đó thôi.”
“Không, giờ vấn đề còn lớn hơn.”
Dù họ sống chung dưới mái nhà Sakurasou hơn một năm nay, anh vẫn không hiểu được quan điểm của Mashiro về thế giới rộng lớn bên ngoài. Có lẽ là vì điều này, cô đã trở thành họa sĩ nổi tiếng khắp năm châu chăng? Hay, có thể nói, cô ấy hơi khác so với người thường.
Trong khi Sorata đang rối điên lên,
Mashiro dựa vào vai anh.
Cân nặng hoàn hảo, và nhiệt độ lan ra khắp vai phải, nhịp tim của Sorata đột nhiên trở nên điên loạn.
‘Ma-Mashiro…..”
“……”
Không có tiếng đáp lại.
"Huhhhhh ..., huhhhh ..."
Thay vào đó, có tiếng ngái ngủ.
‘Này!”
Khi anh nghĩ điều này không thể, anh nhìn vào khuôn mặt mảnh mai đang chúi xuống của cô.
"Huhhhhh ..., huhhhh ..."
Mashiro ngủ thật.
“Dạy mau!”
Sorata khẽ lay đầu cô.
“Có chuyện gì à?”
Mashiro vẫn còn đang trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, trả lời anh. Có lẽ là do giấc ngủ bị làm phiền, cô có một chút khó chịu.
“Đừng tự dưng mà ngủ như vậy!”
“Em muốn ngủ tiếp cơ.”
“Ý anh là nếu em ngủ thì nhớ bảo với anh một tiếng!”
“…..”
Đôi mắt mơ màng của Mashiro như đang yêu cầu Sorata, cái múi cơ trên khuôn mặt muốn Sorata giải thích cho ra lẽ.
“Nhìn cho kỹ đi, giờ em đang hẹn hò với anh, cuộc hẹn đầu tiên đấy!”
“Hn, em biết mà, ngủ ngon.”
“Không,
ý anh là --------! Anh chưa bao giờ nghĩ là em lăn đùng ra ngủ!”
"Huhhhh ..., huhhhhhh ..."
“Em không thể
‘huh’ như thế được ~~!”
"Kuhhhh ~~"
“Và cũng không thể ‘kuh’ ~~! Haizzz…..”
Sorata không thể chịu đựng được nữa và thở dài.
“Đây là cuộc hẹn đầu tiên. Thường mọi người sẽ ngủ khi đi đến đích đến ư?”
"Huhhh ..., huhhhhhh ..."
“TRời, Mashiro, em vẫn vẽ phác thảo cho đến tận đêm à?”
“Không.”
Những tưởng Mashiro sẽ không đá lại, ai ngờ cô lại trả lời.
Nhưng mắt cô vẫn nắm tịt vào nhau, đầu óc thì bay ở phương nào rồi.
“Nếu không, sao em lại mệt lử thế hả?”
Nếu là vẽ kịch bản, điều này có thể chấp nhận được, nhưng nếu cô ngủ là vì lý do khác, thực sự là rất buồn đấy.
“Sorata không để cho em ngủ thôi.”
“Hử? Tối qua em phấn khích lắm à?”
“Nghĩ về Sorata….”
“Oh…….”
“Cứ hễ khi nào em nghĩ về cuộc hẹn với Sorata, thì em lại không tài nào chợp mắt được.”
Giống như một học sinh tiểu học đang vô cùng háo hức về chuyến thăm quan nên không thể ngủ được, có vẻ thế.
Nếu vậy, không hẳn là khó chịu lắm, mà là rất hạnh phúc. Đúng vậy, hạnh phúc, hạnh phúc, nhưng không biết vì sao lại có một cảm xúc không thể giải được.
Nó là bắt buộc.
“Vậy, giờ em có thể ngủ được rồi, điều này làm anh ngạc nhiên đấy, này!”
Mashiro không để tâm đến sự phẫn nộ của Sorata, cứ thể mà ngủ thôi. Khi Sorata ngắm nhìn khuôn mặt ngái ngủ của cô, anh dường như đã bớt phiền muộn và thở dài, “Chẳng sao cả. Ổn thôi.”
Sau khi lắc lư trên chuyến tàu 30 phút, họ đã tới nhà ga. Cặp tình nhân bước đi khoảng 10 phút, và họ cuối cùng cũng đến đích, Sea World.
Hôm nay là ngày nghỉ, nơi đây lấy đầy người. Những khách tham quan có vẻ thích thú nó, dường như là một nhóm học sinh sơ trung, trong đó hẳn phải có một vài cặp đôi.
Sau khi mua vé, họ vô trong.
Thành thật mà nói, Sorata cảm thấy khó chịu trước phản ứng của Mashiro về Sea World, nhưng ngay lập tức, Sorata nhận thấy vẻ lo lắng cùng cực của Mashiro.
Mashiro nhìn vào những con cá nhiệt đới với nhiều màu sắc khác nhau, và bộc lộ sự ấn tượng của mình, “Đẹp quá.”
Cô tiếp tục chiêm ngưỡng những đàn cá đang tung tăng bợi lội. Một vài chú cá với nhiều chủng loài phong phú như đang nhảy múa trong là nước, làm cô bắt mắt. Mọi người cùng nhìn vào một thứ, nhưng đôi lúc ta cứ ngờ ngợ rằng cái cách quan sát của cô ấy khác với chúng ta. Khi anh nhìn cô ấy vẽ cũng vậy, nhìn thấy chân dung của anh được vẽ bằng cả trái tim, thực sự rất tuyệt.
“Cá đẹp miễn chê.”
Giống như cô nói ra cảm xúc ấn tượng của mình trước những chủng loài quý hiếm đó, trong một chốc, anh cảm thấy Mashiro thật khác lạ.
“Bọn đó đẹp không?”
Chú cá sở hữu cái miệng như miếng xúc xích, màu xám xịt, trông chẳng đẹp chút nào. Có khi nào là vì cô nghe Sorata nói, nên Mashiro mới bất ngờ không.
“Mắt nó đẹp tuyệt vời.”
Vậy à, mắt của trông rất trong.
Vì sợ rằng những du khách sẽ tiếp tục ngày một đông hơn, nên họ di chuyển sang nơi khác.
Những con sứa phát sáng thì chuyển động mềm mượt. Hình như bọn chúng đang để ý tới những con cá đuối, nên sứa xung quanh cẩn trọng chuyển sang màu đen.
“Nhưng cái tên nó nghe hay nhỉ?”
“…..”
Anh không biết là từ khi nào Mashiro đã cầm quyển phác thảo, và vẽ bọn sứa đó rồi. Dù mất một vài phút, nhưng nếu vậy, Sorata sẽ không ngạc nhiên bởi điều này. Đây là Mashiro mà.
Những du khách đi ngang qua với vẻ tò mò và đến gần Mashiro xem cô vẽ.
Họ đã vô cùng choáng ngợp.
Đi xa hơn, nhiều khu vực nổi tiếng ở Sea World dần dần xuất hiện, những điệu nhảy thú vị của cá mòi, làn sóng được tạo ra bởi cá ngừ, những con cá mập trong rất hùng dũng, bọn chúng quả là bổ mắt.
Nếu anh muốn phàn nàn, thì đây là điều Mashiro nói.
Cô nhìn vào lũ cá mòi và cất tiếng “Nhìn có vẻ ngon đấy.”
Rồi nói với đàn cá ngừ đang bơi trước mặt cô, “Có vẻ ngon lắm đây.”
Cuối cùng là nhìn vào cá mập, “Tớ muốn con đó, làm sashimi.”
Cô ấy ra lệnh cho Sorata.
“Còn gì khác ngoài ăn không?”
RỒi bụng cô phát ra một tiếng kêu dễ thương.
“Trả lời bằng miệng đi!”
Mashiro trưng cái bụng mình lên, và như thể đang nói “nhìn này”
Cô muốn Sorata áp tai vào bụng mình chăng? Thử nghĩ về hình ảnhMashiro đang đặt tay lên bụng và Sorata áp tai vào. Đây chính là tư thế của một người mẹ đang mang thai.
Sorata từ chối làm điều đó.
“D-dù sao thì, muốn ăn, phải không?”
Mashiro gật đầu.
Sorata lấy điện thoại ra và check giờ, đã hơn một giờ chiều rồi.
“Vậy chúng ta rời khỏi đây trước nhé.”
Sorata dẫn Mashiro, người vừa mới xem những con cá ở Sea World giống như một món hải sản, đã đi khỏi đây. Trở về sân ga, và tìm một quán ăn để ăn trưa.
Vì cậu không sống ở đây, nên cậu không rành về nơi này, cậu chỉ có thể tìm một quán ăn ven đường thôi. Dù anh đã biết rằng mình sẽ hối hận về điều này, nhưng anh nên tìm hiểu trước khi đi hẹn hò. Còn giờ thì đã là quá muộn rồi. Sorata tự nhủ với chính bản thân mình rằng, “Lần sau phải chuẩn bị kỹ càng hơn mới được.”
Quanh sân gà có nhiều cửa hàng, và trên đường cũng có nhiều cặp đôi đang tìm nơi để ăn trưa.
“Em muốn ăn cái gì nào?”
Sorata hỏi, nhưng Mashiro lại dán mắt vào cặp đôi đang đi ở cách đó 10 mét.
“Mashiro.”
‘Họ đang hẹn hò à?”
Đang ở tuổi học sinh thì phải. Người con gái đang kéo người con trai đi về phía trước, dường như có cái gì đó trông rất thoải mái, giữa hai người họ lấp đầy tiếng cười, rồi họ dừng chân khi đèn đường chuyển sang màu đỏ. Hai người thậm chí như bị thu hút, tiếng cười của họ còn vang đến tai của Sorata, người đang đi phía sau anh.
“Nhìn từ chỗ nào thì họ là cặp tình nhân.”
Lúc đấy, Mashiro nhìn vào đôi bàn tay của mình, và bắt đầu tra thử.
“Sorata.”
“Hửn?”
“Nhìn em có giống bạn gái của Sorata không?”
“K…không chắc lắm.”
“Không giống như thế sao?”
Mashiro cúi đầu với vẻ thấy vọng.
“Cái câu ‘không chắc lắm’ mà anh nói trước đó ý, là anh nói sai.”
Mashiro rất xinh đẹp, ai cũng sẽ cảm thấy vậy thôi. Vì thế, nếu có một người đứng bên cô, Sorata, mà bị công chúng nhìn thấy, họ sẽ cho rằng Sorata không hợp với Mashiro.
Ở Sea World mới đây thôi, cô cũng đã rất cuốn hút rồi.
“Tạm bỏ qua chuyện này trước đi, em muốn ăn cái gì vào bữa trưa?”
“Em muốn ăn cái đó?”
Mashiro chỉ tay về quán bán đồ ăn nhanh, một cái quán mà ta có thấy ở khắp mọi nơi. Cụ thể là tiệm burger, với bảng tên màu đỏ. Cả hai đứng trước cửa hàng và dự định đi vào.
“Nếu muốn ăn nó, thì nơi đâu cũng bán cái này mà.”
“Em chưa từng ăn nó bao giờ.”
Sorata trông một chốc, không nhận ra điều Mashiro nói. Và tiếp tục nháy mắt như kiểu mình đã nhìn thấy một thứ gì đó lạ lùng vậy.
“Eh, em nghiêm túc đấy à?”
“Rất nghiêm túc là đằng khác.”
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì dường như là thế. Kể từ khi Mashiro đến Nhật Bản, cô chưa từng đi đâu cả. Gần như lúc nào cô cũng ăn ở Sakurasou, và không ăn ở ngoài là lẽ tự nhiên.
Ở anh, có lẽ cô chỉ vẽ và vẽ. Nên cô sẽ không có thời gian để tán dóc cùng với bạn bè tại quán bán đồ ăn nhanh.
“Vậy, hôm nay chúng ta sẽ ăn nó.”
“Hưn, lần đầu tiên với Sorata.”
“Nghe kỳ quá, đừng có mấy câu như thế nữa.”
“Đây là lần đầu tiên với Sorata à?”
“Đừng có bất cứ điều gì kỳ cục nữa!”
“Lần đầu tiên dành cho Sorata?”
“Có cảm giác như anh cũng đã đánh mất thứ gì đó ấy.”
Mashiro không quan đến sự nhu nhược của cô Sorata và nhanh chóng bước vào cửa hàng. Sorata không còn cách nào khác, chỉ có thể đuổi theo cô từ phía sau.
Đi qu cánh cửa tự động. Vì là giờ ăn trưa, nên ở đây rất đông người.Tất cả các khác hàng đều trông rất trẻ, từ học sinh sơ trung đến cao trung, và có cả những bà mẹ mang những đứa con tiểu học của mình tới ăn.
“Nhiều người quá.”
Nhìn chung quanh, dường như toàn bộ chỗ ngồi đã bị lấy đầy. Chỉ còn lại chỗ ngồi bên trong.
“Không sao cả, ngồi đây đi.”
“Tốt.”
Sorata dẫn Mashiro tới chỗ ngồi dành cho 2 người. Nó được đặt cạnh cửa sổ. Một bên đặt túi xách của Sorata, chỗ còn lại thì cho Mashiro ngồi.
“Mashiro muốn ăn gì nào?”
“Sorata ăn gì em ăn đấy.”
“Biết ngay mà.”
Sorata để Mashiro lại một mình, và bắt đầu xếp hàng. Hai người ở trước mặt anh gọi bánh burger theo thứ tự nhất định. Sorata cũng mua cùng một món. Sau trả tiền, anh nhận được chiếc đĩa gồm hai phần burger, khoai tây chiên kiểu Pháp, và nước uống. Anh đến nơi Mashiro ngồi.
“Xin lỗi vì đã để em đợi lâu.”
Anh nói trong khi ngồi kế bên Mashiro, và ngay lập tức cho miếng khoai rán vào miệng. Mashiro ngạc nhiên, để ý chuyển động của Sorata.
“Sao thế?”
“……”
Mashiro đứng dậy mà không nói bất cứ thứ gì, băn khoăn cô sẽ làm gì, cô nhẹ nhàng dời chiếc ghế về phía Sorata. Và ngồi xuống một lần nữa như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“Quá vừa vặn.”
Khuôn mặt cô đã gần với anh hơn trước, đôi vai của hai người gần như tiếp xúc.
Nhớ lại thì, thực ra gương mặt của họ còn gần hơn khi ngồi trên chuyến tàu siêu tốc. Dù sao thì, Mashiro đã chủ động rút ngắn khoảng cách, điều đó khiến con tim anh đập dữ dội. Đồ rán không nuốt trôi được, sau khi uống, thay vì bị mắc cổ họng, anh ho vài lần.
“Sorata?”
“K-Không có gì đâu.”
“Mặt anh đỏ quá.”
Mashiro hơi cong người, và nhìn vào khuôn mặt của Sorata. Hơi thở của cô ấy có thể cảm thấy ở quanh vùng má, sát gần nhau. Nếu rướn người thêm tí nữa, thì anh có thể ngửi thấy đôi môi bóng bẩy của cô ấy.
Sorata nuốt nước bọt.
“Toàn bộ chuyện này là do em đã làm một điệu quá đỗi dễ thương!”
“Hửn?”
Mashiro tỏ vẻ không hiểu và nghiên đầu. Ngay cả một biểu cảm như vậy, anh cũng không dám nhìn thẳng.
“Không có gì đâu, ổn rồi.”
Sau khi nói xong, anh muốn che giấu nó bằng cách cầm chiếc burger lên. Mở gói giấy bọc, và bắt đầu ăn.
“Khoai chiên và nước uống cũng là của em luôn.”
Và êm đềm như vậy trong 3 phút. Khi hai người xử xong chiếc burger, một vấn đề mới nảy sinh.
Đột nhiên, khoai tây chiên được mang cho Sorata. Người cầm đồ rán là Mashiro.
"Sorata, aaa ~!"
Giống như muốn gạ Sorata ăn,.
“Cho anh hỏi một chút, em đang làm cái gì vậy?”
“Đút.”
Câu trả lời không thể đơn giản hơn.
Sorata suýt chút nữa phun hết nước uống ra khỏi miệng.
“Xin lỗi, em nói rõ hơn một chút được không?”
Đồ rán mà Mashiro muốn đưa cho anh, giờ vẫn còn ở bên cạnh Sorata.
“Đủ rồi. Anh sẽ tự ăn.”
“Tại sao?”
“Nếu em làm một chuyện như thế trước mặt người khác, thì ta sẽ bị coi là một cặp đôi ngu ngốc và bất lịch sự.”
“Vậy, cứ là một cặp đôi ngu ngốc thôi.”
Nhìn vào cái cách Mashiro đối phó, cặp đôi cao trung đạng vận trên mình bộ đồng phục vào ngày nghỉ, nhìn cô. Họ quả thật là đã đút cho nhau ăn. Hẳn hai người đã nghe thấy cuộc trò truyện của họ, rồi nhìn vào Mashiro và Sorata.
Sorata cười thầm.
“Về sau ăn nói cho cẩn thận vào!”
Anh nhỏ giọng với Mashiro, và điều đó khiến cô quay đầu đi.
“Sorata mới chính là người cần phải xem xét lại đấy.”
“Đừng có lấy lời nói của anh ra làm trò đùa!”
“Dù Sorata là bạn trai của em.”
“Cái biệt danh ‘bạn trai’ không phải là công cụ để em sử dụng tùy tiện!”
“Rita nói rằng một người bạn trai sẽ làm mọi thứ cho người yêu của họ.”
“Chờ anh một chút, anh sẽ gửi tin nhắn phản đối đến Anh Quốc.”
Sorata lấy chiếc điện thoại ra.
“Đừng có khuyên Mashiro những thứ lệch lạc”
Có lẽ là vì múi giờ khác nhau, nên ở đó chỉ mới tờ mờ sáng. Sorata ban đầu nghĩ mình sẽ không nhận được hồi âm, nhưng ai ngờ cô lại đáp quá xá là nhanh.
“Hóa ra thế, Sorata muốn biến Mashiro trở thành người con gái mà cậu ấy muốn. Cậu ăn nói ngày càng trơ tráo đấy, hừ.”
“Đừng có hiểu lầm quan điểm của tôi!”
“Nếu Sorata hẹn hò với Mashiro sớm hơn, thì tôi sẽ im hơi lặng tiếng. Hăng hái lên.”
Và một lần nữa anh bất ngờ với thường hồi âm này.
“…….”
Sorata không thể nói bất cứ điều gì.
“Rita nói gì đấy?”
“Cô ấy động viên anh.”
“Sorata, hăng hái lên.”
“Anh sẽ cố…..”
“Khoai tây chiên Pháp, rất là ngon đấy.”
Mashiro lần nữa không nghe Sorata nói. Ở quầy thu ngân, khoai tây rán vừa mới ra lò kêu lên giòn tan.
Sau khi ăn trưa xong, họ ra khỏi cửa hàng, lúc đó đã hơn 2 giờ chiều rồi. Để cho bụng tiêu cơm, hai người dừng chân ở cửa hàng gần đó, rồi đi về phía nhà ga.
“Vẫn còn hơi sớm, muốn về nhà không?”
Sorata hỏi người bên cạnh mình – Mashiro.
“Nhà nghỉ thì sao anh?”
Sorata trong một lúc không chắc về những lời Mashiro nói.
“Ể?”
“Không đi à?”
“Em nói gì cơ?”
“Không định đi à?”
“Trước đó cơ!”
“Em đã nói gì sao?”
“Một điều tối quan trọng, em phải nhớ lại!”
“…..Nhà nghỉ?”
“Chuẩn, chính là nó đấy! Không, không nghĩ về nó thì tốt hơn!”
“Không đi à?”
“Rita dạy à?”
“Jin nói vậy.”
“Cái anh đó…..”
Jin hẳn phải cười ghê lắm khi nghĩ về diện mạo của Sorata. Bản tính đã như vậy rồi, nếu không cười hay vui sướng thì cũng không phải là vấn đề, chỉ có mỗi nạn nhân là gặp rắc rối thôi.
“Không đi à?”
“Không đời nào!”
“Tại sao?”
“Tất nhiên là nếu ngay từ buổi hẹn hò đầu tiên mà đã đi vào nhà nghỉ rồi, thì sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh, đúng ko? Chúng ta vẫn còn đang tuổi ăn tuổi học! Nên nhớ Jin-senpai là “Vua của Màn Đêm”, đừng có nói lại câu đó nữa, nó khác ở mọi mặt!”
“Không sao đâu mà.”
“Có sao đấy!”
“Em còn mặc quần lót dã chiến cơ mà.”
“Đừng có dễ dàng lầm đường lạc lối! Con gái con lứa đời nào như vậy! Với cả, em muốn cuộc hẹn diễn tiến như thế à?”
“Cái đó? Cái đó là sao?”
“Làm sao anh nói được!”
“Nếu anh không nói, sao mà em biết được?”
“Cái vấn đề là vẫn còn quá sớm để đến nhà nghỉ! Hiểu chửa?!”
“Em biết rồi.”
“Biết thật chưa đấy?”
“Ừ.”
“Haizz, ơn chúa.”
Sorata đột nhiên khuây hỏa.
“À mà này, Sorata”
“Sao đấy?”
“Vậy sẽ mất bao lâu để được xem là không quá sớm?”
“Vẫn muốn tiếp tục chủ đề đó à?”
“Nếu anh không nói, em sẽ rất là khó chịu đấy.”
“Em có biết là giờ anh rất khó chịu không?”
“Em sẽ không biết lúc nào mặc quần lót dã chiến.”
“Anh đây cũng không biết đâu.”
“Hừ….”
“ ‘Hừ; cái gì? Mà-nữa, e-em…..cái đó….ehh….thôi đừng bận tâm.”
Sorata ngày càng nhỏ dần đi.
“Gì thế?”
“Ý anh là….., cùng với anh……thứ đó……giống như đi nhà nghỉ ấy.”
Sorata xấu hổ đến nỗi muốn chạy đến một nơi thật xa.
“Vẫn chưa được phép, anh biết mà…”
“Dù nó vẫn chưa được phép, nhưng em vẫn cứ hỏi?”
“Em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần mà.”
Mặt của cô đỏ như quả cà chua chín .
“Thế trước đó là sao? Dù vẫn còn quá sớm, nhưng vẫn hứng thú, liệu đó có phải là tâm can của người con gái trẻ trung, người con gái còn đang khó chịu không?”
Mashiro ngập ngừng, và trả lời
“Ừ.”
“Em không được nói dối! Em phải nghĩ rằng ‘ah, hóa ra thế.’. đúng chứ?”
“Em ko nghĩ vậy.”
Mashiro không chấp nhận thất bại, hoàn toàn không có ý định cho cậu một cơ hội. Vì vậy, Sorata chỉ còn nước bỏ cuộc thôi.
“Anh biết rồi. Không sao cả, cứ để nó như thế này đi. Em nên cẩn thận hơn, đầu óc của mấy đứa con trai hay suy nghĩ bậy bạ lắm đấy.”
Hôm nay cũng tiếp tục nghĩ về việc mình sẽ hôn Mashiro ở đâu. Chỉ có vai chạm vai thôi, tất cả những gì anh nghĩ đều hướng về điều đó mà thôi.
“Vậy,Sorata nghĩ gì về con trai?”
“Lối suy nghĩ thiển cận, đúng không nhỉ? Dù sao thì, em cũng nên cẩn thận hơn
đấy.”
“Vậy hãy để Sorata trông nom em.”
Sorata há hốc miệng, và bước vào trạng thái mơ mộng.
“Sorata phải trông nom em.”
“A-anh nói là, ya! Sao em toàn tự dưng nói mấy thứ lạ kỳ thế nhờ?”
“Sao Sorata toàn làm mấy chuyện mất dậy với em thế nhờ?”
“Thế bất nào được!”
Sorata ngẩng đầu và trả lời ngay tắp lự.
“Hãy lựa lời mà nói.”
“Em nói mấy chuyện như thế là vẫn còn quá sớm đấy!”
“Vì em không hiểu, nên mong anh hãy chỉ bảo em.”
“Cái mối quan hệ này sẽ phát triển nhanh chóng lắm đấy! Tốp! Tốp lại ở đây! Tốt rồi, giờ thì về nhà thôi! Đi về nhà nhá! Hôm nay là đủ quá rồi. Hãy về nhà, được chứ?”
Dù Sorata đã có cơ hội thay đổi tình thế theo ý muốn, nhưng Sorata không muốn nó diễn ra như thế này nữa.
“Tiếp tục làm thế ở Sakurasou?”
“Không, này!”
“Dù em rất chi là vui….”
“Anh đã bảo với em rồi mà….!”
“Cuộc hẹn đã vô cùng….”
Mashiro hạ giọng nói. Mặc dù gần như không phát ra tiếng, nhưng may thay, Sorata vẫn có thể nghe được.
“Vậy em muốn đi chơi vào ngày nào?”
Sorata nói trong khi lùi bước. Mặt anh nóng rưc, Sorata lúc đó mới nhận ra mình đã nói một câu rất xấu hổ.
Mặc dù đây là một cuộc hẹn ngắn, nhưng Mashiro lại vô cùng hài lòng.
“Vậy, tuần say em cũng muốn đi chơi.”
“Tuần nào hẹn hò cũng được tất.”
Đổi lại, Mashiro kéo cánh tay đang dao động của Sorata. Mặt cô đỏ bừng.
“Ah, chúng ta quay trở lại sân ga nào.”
Sorata nhận ra mình đã đi sai đường, nên đã quay trở lại. Dường như anh có một sự lưỡng lực rất lớn trong trái tim.
Khi anh toan đi xuống cầu thang, anh gặp người con gái thân quen, và há hốc miệng. Sorata biết người đó. Cái cô gái đeo kính và sở hữu một gương mặt nghiêm túc.
“Kanna?”
Coi bộ Sorata đã quá bất cẩn khi không nghĩ cô ấy sẽ theo dõi mình, và Sorata dường như đã không nhận ra điều này.
“Không-không phải thế đâu!”
Kanna nói dối trắng trợn, và ngoảnh mặt đi. Cùng lúc đó, cô đã chuẩn bị cao chạy xa bay. Thế nhưng, Kanna đã bước lên cầu thang, nên không có sàn nhà nào ở đằng sau lưng cô cả.
“Ah!”
Kanna hét lên, người ngả nghiêng.
“Kanna!”
Sorata cảm thấy mùi nguy hiểm và la lên, và tuyệt vọng vươn tay tới Kanna sắp ngã. Nhưng dù có thế nào thì, nó chẳng được tác dụng gì cho cam. Thậm chí Kanna còn mất thăng bằng và không thể với lấy cánh tay của Sorata, đầu cô bắt đầu chúi xuống. Hết cách rồi.
Khi cô ấy ngã, anh nhắm mắt lại.
“Uwooo!”
Nhưng ngay lúc đó, có giọng nam vang lên.
Người con trai đỡ lấy thân thể của Kanna, và sau đó cả hai ngã cùng lúc.
Sorata ngay lập tức chạy xuống cầu thang.
Và cũng ngay lập tức nhận ra nam thanh nhiên đó là Iori. Xem ra cả hai người họ cùng theo đuôi Mashiro và Sorata.
“Kanna, có sao không đấy?”
Sorata kéo Kanna dậy.
“D-dạ không sao đâu ạ.”
Mặt Kanna vẫn còn đang tái mét, và chưa thể bình tĩnh ngay được, tay cô nắm chặt lấy ngực áo như thể để trấn an bản thân.
Dưới góc độ vật lý, dường như không bị thương ở đâu.
Sorata đã bớt căng thẳng, và hỏi ‘Iori cũng ổn chứ?”
Nhưng ngay lúc ấy, toàn thân Sorata trở nên cứng đờ.
Khuôn mặt của Iori lộ rõ sự đau đớn tột cùng.
“--------!”
Cái cậu đang bảo vệ là cánh tay phải của mình. Tay cậu phình ra không tự nhiên, và biến thành một hình dạng kỳ quái.
Iori nhắm chặt mắt lại và kìm nén cơn đau.
Sorata hoảng hốt rồi trở nên bất thần.
“Iori!”
Anh ngồi xổm xuống và gọi tên Iori.
“Uhhhhhhh!!!”
Tuy nhiên, câu trả lời mà anh nhận được chỉ là tiếng kêu đau đớn mà không thể hóa thành lời nói.
Sorata cuống cuồng rút điện thoại ra và gọi cho xe cứu thương đến.