Sau tuần này, những ngày trên lịch nhanh chóng thay đổi sang tháng 6. Những dư âm của chuyến thăm quan trong tuần qua , giờ đã biến mất.
Trong căn phòng dành cho học sinh năm ba, nơi Sorata đang học, bầu không khí bắt đầu kỳ lạ.
Những người chắc chắn sẽ đỗ tốt nghiệp vẫn đang trong tâm trạng phấn khởi, trong lớp có hơn 1 nửa là vẫn chưa chắc mình có đỗ tốt nghiệp hay không, hoặc những người đó đang do dự không biết nên chọn trường khác hay là ở lại. Mỗi người thử đưa bản thân mình đối diện với tương lai ở phía trước.
Bầu không khí trong lớp đủ để khiến cho Sorata có cảm giác như mình là học sinh năm ba, người sẽ trải qua năm cuối cùng ở mái trường này, hay nói theo cách khác, đây là năm cuối của anh ở Suiko.
Hoạch định tương lai cũng rất quan trọng.
Mong ước đầu tiên của Sorata là anh có thể được chấp nhận vào Đại học Nghệ Thuật Truyền Thông Suimei, đấy là trong trường hợp anh nhận được đơn giới thiệu sau khi đỗ tốt nghiệp.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm, Koharu-sensei, đã bảo với Sorata rằng anh vừa đủ để tốt nghiệp, nên anh cảm thấy bất chắc.
Dù vậy, tất cả những gì anh có thể làm là cố gắng giành được điểm cao trong kỳ thi vào tháng 7 tới. Tuy nhiên, thứ ảnh hưởng tới thư giới thiệu là phiếu thành tích học tập từ năm nhất đến giờ, nhưng đối với anh, lúc này đã quá muộn rồi.
Nghĩ về điều này, anh đã quyết định rằng nếu không được, anh sẽ vào đại học Suimei bằng bài kiểm tra thông thường.
Dù sao thì, giờ Sorata chỉ có thể giải quyết những việc trong tầm tay. Vì thế, để đương đầu với bài bài thi học kỳ 1, ngày nào anh cũng luôn tập trung học hành, cần mẫn ghi bài.
Và ngày qua ngày, Sorata dần quen với việc đó.
Nhưng vẫn có một vài lúc Sorata không thể nào mà điều tiết được khí chất của mình. Vì anh sẽ gặp Nanami mỗi ngày, vì cùng lớp, hơn nữa, chỗ ngồi của anh lại kế bên Nanami, nên cảm thấy thế là phải.
Nhưng lạ lùng thay, hoàn toàn không những thứ như cảnh tượng hai người họ gặp nhau hay cảm thấy bồn chồn.
Trò chuyện với nhau vào buổi sáng.
“Buổi sáng tốt lành.”
“À, buổi sáng tốt lành.”
Chỉ gặp nhau có như vậy thôi.
“Lũ mèo có ổn không?”
“Bọn chúng lớn nhanh lắm.”
Hay nói về đám mèo mà Sorata nuôi.
Ban đầu không có những cuộc trò chuyện như thế, hai người chỉ giữ im lặng, nên điều này được cho là 1 bước tiến lớn. Nếu sau này họ có thể trở lại những ngày tháng trước đây của Sakurasou, giờ chắc là sẽ tốt hơn rồi. Hiện tại, Sorata chỉ có thể chờ đợi, vì anh đã hứa là mình sẽ tiếp tục chờ đợi.
Bên cạnh đó, mọi ngày không khác nhau là mấy, nên Sorata sống khá tích cực.
Buổi sáng sau khi đánh thức Mashiro dậy, họ đến trường cùng nhau, tan trường, tìm Mashiro và về nhà. Ngoài ra không còn gì khác. Chỉ là bầu không khí đã khác, cảnh quan và mùa màng đã thay áo, nhưng dẫu sao thì, bất kể là có cảm thấy thế nào, ta có thể tự tin thích nghi với nó.
Điều này đã gây ra một cú thúc lớn cho Sorata, người sẽ tham gia vào dự án mới có tên ‘trại game’.
Mỗi ngày sau giờ học, anh sẽ dành thời gian rảnh rỗi của mình để nghĩ ra ý tưởng. Cứ như vậy, anh từ từ thực hiện ước mơ của mình. Vì thế, trong thâm tâm anh chứa đầy những ý tưởng.
Trong cuộc sống bình yên như vậy, tuần một, tuần hai nối tiếp nhau trôi qua.
Đã là giữa tháng 6, có một sự thay đổi mà Sorata thường thấy trong lớp.
Sau chuyến tham quan, Ryuunosuke đã quay trở lại phong cách sống trước đây của mình – nhưng thật không ngờ, anh lại đến trường. Ban đầu anh cứ ngỡ là anh sẽ bỏ học kỳ một cơ.
Theo lẽ thường, mọi người trong lớp sẽ bắt đầu hứng thú với Ryuunosuke.
Nhưng anh lại không quan tâm đến điều đó, ngồi sát cửa sổ, hay ngồi bên cạnh Sorata. Anh lấy laptop ra khỏi cặp, mở máy, và bắt tay vào làm việc.
“Akasaka, cậu đang làm gì đấy?”
“Cập nhật một vài phần mềm đã có.”
“Không, tôi không hỏi về điều đó. Điều tôi muốn hỏi là tại sao cậu lại đến trường cơ?”
Sorata nhận ra mình vừa hỏi một điều kỳ lạ, đến trường là lẽ thường tình của học sinh rồi.
Nhưng những người bạn cùng lớp nhìn vào đây với ánh mắt hiếu kỳ. Dường như họ cùng câu hỏi với anh.
“Học kỳ ba năm ba được tự do, và không bị bắt phải đến trường.”
“Tôi biết.”
Vì những học sinh sẽ chuẩn bị cho bài kiểm tra đầu vào hoặc đi tìm kiếm việc làm.
“Từ giờ phải điều chỉnh lại số lượng dự giờ.”
“Hừm, tôi nghĩ đó là lý do duy nhất.”
Nhân tiện, Ryuunosuke không có vẻ là hối lỗi, và cần mẫn đến trường.
“À đúng rồi, Kanda.”
“Hử?”
“Là về game bắn súng mà cậu biểu tôi chơi thử.”
“À, thế nào?”
“Xét về chuyển động của CPU, có thể nói là đạt.”
“Nhưng kết quả thì lại khác.”
“Vì tôi cảm thấy đây không phải là một trò chơi thú vị.”
Ryuunosuke vẫn đi thẳng vào vấn đề như thường lệ.
“Vậy tôi xin lỗi.”
Thành thật mà nói, nội chỉ viết code thôi là Sorata đã nản lắm rồi, hoàn toàn không có thời gian để cải thiện nó.
“Nhưng mà, đối với những người vẫn đang theo học thiết kế chương trình như cậu, điều này là đạt yêu cầu.”
“Hừm, tổng quy lại thì tôi đã biết cách làm game.”
Dĩ nhiên, Sorata biết rằng đây mới chỉ là bước khởi đầu. Dẫu sao thì, trước khi bắt tay làm game, Sorata còn không biết làm thế nào để chạy game. Nên ta có thể nói đây là sự tiến bộ vượt bậc.
“Và quan trọng hơn, cậu đã nghĩ ra ý tưởng nào hay ho cho dự án ‘trại game’ chưa?”
“Tôi đã có một vài ý tưởng.”
Anh đặt quyển ghi chép của mình lên bàn Ryuu.
Sau khi anh cầm lấy nó, Ryuu lật từng trang giấy một.
Có 4 ý tưởng: Game giải đố, bắn súng, và hành động,…..cũng có cả phiên bản cải tiến của cuộc chiến âm nhạc trước đó, tựa game đã vượt qua vòng thử chọn của cuộc thi ‘Hãy cùng làm game nào’.
“Đợt đăng ký đầu tiên nếu nhớ không nhầm là vào mùng 10 tháng 7, đúng không?”
“Ừm.”
“Cậu đã suy nghĩ về ‘nó’ chưa?”
Ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào quyển sổ ghi chép.
“Nếu cậu không biết khi nào đợt đăng ký thứ hai diễn ra, thì tôi nghĩ chúng ta nên đi đăng ký lần này.”
“ Lựa chọn đúng đắn đấy.”
Lúc đấy, Ryuunosuke đã giở đến mặt sau và dừng lại.
“Nếu xét trên kỳ hạn thi hành, thì cuộc chiến âm nhạc là phù hợp.”
“Ừ, dẫu sao thì trò chơi này đã được Fujisawa-san giúp đỡ mà.”
“Biến nó thành tựa game có nhiều ưu thế……..tìm cách nào đây?”
Hay có thể nói, ban đầu đây là một tựa game nút bấm nhằm mục đích ăn nhập với không gian âm nhạc. Nhưng phiên bản cải tiến đã biến nó thành một game đối kháng đơn thuần, các người chơi có thể tự do điều khiển các nhân vật của mình và cho chúng tấn công. Nếu ta muốn bàn về cái thứ được gọi là ‘âm nhạc’ giờ đang ở đâu, thì có một chỗ để giải phóng đòn công kích đặc biệt. Ý tưởng là ấn nút dựa theo nhạc BGM, nên chiêu cuối như vậy là đạt.
Hơn nữa, lý do cho việc chỉnh sửa đó là vì thâm tâm của Sorata.
“Vì người thiết kế game này là Akasaka mà.”
“Oh.”
“Nếu cậu nhấn mạnh hơn vào điều trọng yếu, thì có lẽ kết quả sẽ tốt hơn đấy.”
“Đó là lý do đúng đắn mà phải không?”
“Có thể trả lời với sự tự tin như vậy, cậu tuyệt thật đấy.”
Ryuunosuke không đáp lại và tiếp tục nói
“mặc dù tôi không nên nhắc cậu, nhưng nếu cậu nhìn vào thành phần của dự án, thì yếu tố âm nhạc không thể bị đánh giá thấp được.”
Ánh mắt của anh giống như kiểu đang hỏi có bao nhiêu thành viên phụ trách bộ phận âm nhạc? Nói trắng ra, anh muốn Sorata nhờ vả Iori.
“Dù sao thì, tôi sẽ hỏi nếu em ấy hứng thú với dự án phát triển game.”’
Nếu không, nó cần phải xem xét lại. Không giống như “Hãy cùng làm game nào”
“Trại game” mà Sorata tham gia lần này cần phải săn lùng những thành viên cho riêng mình.
Dù cảm thấy có vẻ rắc rối, nhưng bao gồm cả đi kiếm thành viên, Sorata rất hứng thú với hoàn cảnh này, chỉ cần nghĩ về tất cả các triển vọng là đã rất hài lòng rồi.
“Và cả bộ phận hoạt họa nữa.”
“Tôi biết chứ.”
Nếu anh hỏi Mashiro, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý ngay.
Tuy nhiên, anh cảm thấy giờ không phải lúc để hỏi Mashiro. Làm game là mục tiêu của Sorata, chứ không của Mashiro. Mashiro mong muốn trở thành một mangaka tài ba, giờ cô ấy vẫn đang tiếp tục giấc mơ đó. Sorata không thể làm phiền cô ấy hay để cô ấy bận tâm về anh được.
Ở gần anh, cũng có một người có thể làm anime một mình và được cộng đồng chú ý, Misaki, nhưng lý do thì cũng giống như thế, Sorata không có ý định hỏi cô.
Đối với bản thân Sorata, vì anh hy vọng rằng trong tương lai anh có thể làm game cùng với đồng đội của mình giống như bây giờ, vì vậy đừng mong đợi rằng mình có thể thực hiện hóa nó chỉ trong một sớm một chiều.
Sorata mong muốn mình có thể như Fujisama Kazuki, người đã cùng đồng hành với anh trong cuộc thi dành cho giới trẻ ‘hãy cùng làm game nào”, cũng là người đạt được thành công và sáng lập ra công ty riêng.
Nên anh không thể lôi kéo Mashiro và Misaki vào các mục đích khác được.
“Dù sao thi, tôi sẽ xem xét lại một lần nữa.”
Sorata giải thích thế với Ryuunosuke, và nhìn nhận lại tình hình.
Hôm nay sau khi tan trường, Sorata bước đến lớp mỹ thuật trong tòa nhà kế bên để đón Mashiro.
Trong hành lang dẫn đến nơi đó, anh nhìn thấy một người quen.
Đó là Iori.
Đây là một cơ hội tốt. Anh đi về phía cậu ta, và muốn hỏi cậu về “Trại Game”.
Lúc đó, Iori đang nhìn vào tấm poster trên bảng thông báo với một nét mặt nghiêm túc.
Sorata nhìn thấy nó khi đứng bên cạnh cậu, ở đấy, có một tờ giấy quảng cáo cho cuộc thi piano. Sorata tạm thời giữ cái ý định “Trại Game” vì sợ làm phiền.
“Em muốn tham gia à?”
“Uwaa!”
Iori giật bắn mình.
“Sorata-senpai, anh đứng ở đây từ khi nào vậy!? Anh là ninja hay gì à?!”
Dường như quá tập trung nên không nhận ra sự hiện diện của Sorata.
“Trước hết thì, anh không phải là ninja.”
Bỏ qua điều đó. Anh một lần nữa đưa mắt về tấm poster, Iori cũng vậy.
Thời gian biểu diễn là mùng 7 tháng tới, trước khi nghỉ hè, nếu tính từ hôm nay, chỉ còn xấp xỉ 1 tháng nữa.
“Em đã ấp ủ ý định trong một thời gian dài.”
“Vậy à?”
“Nhưng, em nghĩ về việc mình có nên từ bỏ nó hay không.”
“Ồ, tại sao?”
“…Sorata-senpai, chẳng phải anh đã nói em là cứ việc mà làm hay đại loại thế à?”
“Em ước anh nói thế à?”
“Em chịu.”
Iori từ từ cúi đầu, và có một giọng vang lên từ phía hành lang.
“Iori, đến lúc tập luyện rồi.”
Người đứng ở tòa nhà kế bên là học sinh đeo kính năm nhất thuộc chuyên ngành âm nhạc. Sorata cũng đã nhìn thấy cậu ta trước đây, vẫn nhớ tên anh là Takura Naoya. Trên tay anh có vẻ như đang cầm bảng tổng phổ.
“Tao sẽ theo sớm thôi! Em đi trước đây, senpai!”
“Ừm.”
Iori nhanh chóng đi theo Naoya, và cho anh một cú đá hậu, nhưng Naoya lại cảm thấy bực bội khi đang xem bảng phổ thì tự nhiên chệch chân.
Sau khi hai người con trai rời đi, Sorata một lần nữa nhìn vào bảng thông báo.
“Cuộc thi âm nhạc Nhật Bản”
Ở gần đó là một tấm ảnh của chị gái Iori, Himemiya Saori, cô đã nhiều lần xuất hiện trên các tạp chí.
3 năm trước.
‘Giành hạng 3, Himemiya Saori.’
Tiêu đề ghi vậy.
Biểu cảm của Saori còn dịu dàng hơn cái bóng đen của Sorata.
“Chuyện này không dễ chịu cho lắm.”
Người chị đã gặt hái được nhiều thành tựu, nhưng đứa em trai thì lại bị so sánh với chị ruột của mình. Khi nhìn từ quan điểm của một con người, họ sẽ thường hỏi không biết Iori có hơn chị gái mình bao nhiêu không.
Thật không may, Iori bây giờ không thể đáp trả lại kỳ vọng đó.
Cuộc thi mà Sorata quan sát lần trước, khi Iori đi lên bục diễn, tâm khí của anh khác với những người khác, và Iori đã không chịu đựng nổi rồi bỏ dở cuộc chơi giữa chừng.
“…….”
Dù anh đã nói với Ryuunosuke là anh sẽ thử hỏi Iori, nhưng, theo Sorata, giờ không phải là lúc thích hợp để nói về mấy thứ như thế, ít nhất thì nên chờ cho đến khi Iori quyết định có nên tham gia cuộc thi này hay không.
Sorata nhìn vào bài viết được đặt ở góc bảng “ở đây có các học sinh có vấn đề ~~” và nghĩ ngợi.
“…..Nhân tiện, cái này là gì?”
Được vẽ bằng bút sáp màu, anh không thể nhận ra đâu là mèo, đâu là chó hay quái vật nữa. Một bức tranh kỳ lạ.
“Đây có phải là nghệ thuật không vậy?”
Sorata không nghĩ nữa và quyết định hướng thẳng về phía lớp học của Mashiro.
Đến lớp mỹ thuật, vô tình chạm mặt người bạn đồng lứa của Mashiro, Fukaya Shiho.
“Ah, Kanda-kun.”
Cô gọi tên với giọng vui vẻ, rồi ngay lập tức quay lưng lại, rướn cổ về phía lớp học
và nói “Shina-san! Chồng cậu đến đón cậu này!”
“Chồng nào hả!”
“Ể? Cơ mà, Kanda-kun là chồng tương lai, không phải sao?”
“Ai mà biết trước được tương lai sẽ như thế nào chứ!?
“Hể? Cậu có ý định chia tay à?”
“Ý tôi không phải thế!”
“Nói dối, tại sao ư, tất nhiên là tôi biết rồi. Tôi đi trước đi. Cả hai cứ việc tận hưởng khoảng thời gian bên nhau nhá.”
Shiho tinh nghịch nói, và bắt đầu rời xa Sorata từng bước một.
Khi còn đang vướng vân suy nghĩ, có một tiếng kêu ở trước hành lang và đó là của Shiho. Có vẻ như cô suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
“Uwaa!!”
“Em đã làm gì thế hả?”
Sorata quay mặt đi và không nhìn thấy phần pantsu bị hở.
“……Tiện thể.”
Dù anh chưa nói cho bất kỳ ai, nhưng tại sao cô ta lại biết anh đang hẹn hò với Mashiro? Không chỉ có cô mà cả lớp khác cũng biết, đây hiện đang là đề tài bàn tán của các học sinh khối ba.
Xét từ tình hình hiện tại, nó vẫn chưa quá nổi bật ở các khóa dưới. Nhưng dù sao thì, Mashiro, một học sinh xinh đẹp và là thiên tài trong mảng vẻ, thể nào tin tức này cũng sẽ lây lan nhanh chóng.
Khi Sorata vẫn còn đang nghĩ ngợi, Mashiro mau chóng bước đến bên cạnh Sorata.
“Sorata, xin lỗi đã để cậu phải đợi.”
“Vậy, về nhà nhe.”
“Ừm.”
Sorata sánh bước cùng với Mashiro và toát ra bầu không khí lãng mạn.
Đến lớp để đón Mashior, đã bao nhiêu lần thực hiện kể từ cái hôm anh bị giao công việc quản thúc Mashiro, nhưng tâm trạng của anh giờ khác với trước.
Shiho không về nhà mà dòm trộm từ đằng trước, và cười tinh nghịch khi nhìn hai người họ.
Hơn nữa, tâm trạng của Shiho đang rất phấn khởi, trong trường có những người còn sở hữu thái độ kinh hơn thế nhiều.
Sau khi thay giầy, Mashiro và Sorata đi qua cổng trường. Họ đi đến nhà ga, đích đến của họ là khu vực mua sắm.
Sau khi đến khu vực mua sắm, thứ chờ đón họ là sự chào đón nồng ấm.
Đi đến trước mặt họ là người bán cá,
chú ấy nói, “Quào, đây không phải Kanda-kun sao? Cá thu ngựa hôm nay ngon lắm đấy.”
“Vậy, bán cho cháu 1 con cá thu ngựa.”
“Mashiro hôm nay dễ thương quá. Miễn phí phần đuôi! Vì đây là phần thưởng xứng đáng, nên cứ cầm lấy nó đi.”
Sau khi bác bán cá nói xong, anh thực sự nhận nó. Có cảm thấy hơi ngài ngại. Cửa hàng sẽ không phá sản nhỉ?
Một lúc sau, cô bán thịt nói, “Không phải là Kanda-kun hay sao? Nhìn nè. Thịt vừa mới rán xong đấy.”
“Eh, vậy, cũng cho cháu luôn.”
“Cùng nhau đi mua nguyên liệu
cho bữa tối. Tuổi trẻ thật sôi nổi. Bonus thêm khoai tây chiên nhè.”
Rồi được nhận thêm món croquette.
Nó cứ lặp đi lặp lại từ cửa hàng này qua cửa hàng khác, rồi
cuối cùng đôi tay họ xách cơ man nào là đồ ăn, nguyên liệu.
Hôm nay mệt thiệt,.
“Sorata.”
“Hửn.”
Sorata một lần nữa chỉnh lại túi giấy bóng anh cầm.
“Để tớ cầm cho.”
“Cậu muốn cầm thứ gì?”
“Thịt.”
“Tại sao?”
“Cá.”
“Tớ hỏi là tại sao cậu lại muốn cầm?”
Mashiro nhìn vào đôi bàn tay của Sorata, rồi nhìn tay của mình và nói, “Sorata không muốn nắm tay tớ à?”
Sorata bị tấn công bất ngờ, tim anh sôi lên sùng sục.
“V-vậy, cầm lấy một nửa đi.”
Sorata đưa cho Mashiro túi nhẹ hơn, và một bên tay giờ đang nhàn rỗi. Nhưng ngay sau đó, anh nắm lấy tay Mashiro, cho nên tay anh không còn nhàn rỗi nữa.
Anh nhìn Mashiro với vẻ hài lòng và tiếp tục bước đi.
“Sao thế?”
“Nặng quá.”
Đi chưa tới 10 mét, Mashiro đã muốn đưa lại túi giấy bóng đựng khoai tây chiên cho Sorata.
“Đây là thứ cậu muốn mà.”
“Chẳng phải cậu đã nói là cậu muốn mang nó sao?”
Cặp tình nhân nói chuyện với nhau như thế, và về đến Sakurasou với đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Đi qua cổng lớn, mở cửa của khu ký túc và nói : “Chúng ta về nhà rồi….”
Khi cậu muốn vào, Sorata thấy đôi giày nam. Không phải của Sorata, mà dường như là của Ryuunosuke hoặc Iori. Vì sống chung với nhau, đây là lẽ tự nhiên khi thấy những vật dụng quen thuộc.
“Hửn? Nhưng cái này, đúng không ta……”
Nếu cậu xem xét lại, nó giống như cậu đã nhìn thấy nó trước đây rồi.
Tốt nghiệp Suiko vào tháng 3, và sống tại phòng 103.
“Jin-san!”
Áo trắng là hoàn hảo với anh, cặp kính vẫn không khác gì trước đây.
“Sao thế, vui khi gặp anh à?”
“Vì, ừn? Sao anh lại về nhà?”
Jin đến đây là để tập trung cho vụ viết kịch bản, anh nhận thư đề nghị từ Suiko, và anh đã đạt mục tiêu vào Đại Học Nghệ Thuật Osaka, anh cũng đã tìm thấy con đường thoát thân cho bản thân mình, đáng lẽ anh nên ở Osaka mới phải.
“Anime của Misaki được thông báo là ngày mai sẽ mở một cuộc bầu chọn, nên anh về nhà để xem sao.”
“Hóa ra thế.”
Sorata biết đó là vai trò của Nanami. Trước khi buổi thử giọng diễn ra, anh đã giúp cô tập duyệt kịch bản, vì hai người họ đã tập đi tập lại nhiều lần, nên anh vẫn còn nhớ kịch bản như in.
“Jin, chúc mừng.”
Dù hơi muộn, nhưng Mashiro cuối cùng cũng lên tiếng.
“Mashiro cũng chưa gặp một lúc lâu rồi. Mà xem lại thì, cũng không quá lâu nhỉ.”
Jin bắt đầu cười. Lần cuối ho gặp là trong kỳ nghỉ xuân, khi Sorata bị sốt, anh về nhà, nhằm để xác nhận đơn đăng ký kết hôn mà Misaki giao cho. Sau đó, cả hai người họ đã về thăm quê, ra mắt bố mẹ mình. Anh không biết họ đã nói điều gì với Jin.
“Nhưng, anh cũng không ngờ là hai đứa học sinh năm nhất lại thế chỗ bọn anh sớm đến vậy đấy. Anh sốc kinh luôn.”
“Hừm, vậy hả.”
Hiện giờ, chuông cửa vẫn tĩnh lặng. Sau đó, một cô gái lên tiếng.
“Xin lỗi vì đã làm phiền……”
“Đó là Ayano.”
Mashiro chào cô. Dường như cô đến là để bàn về vấn đề manga. Sau khi nghe được một chút cuộc hội thoại, hai người leo lên lầu 2 để nói chuyện.
“Chú cảm thấy nào sau khi cưa được một cô bạn gái dễ thương?”
Jin cười và hỏi Sorata.”
“Hừm, dĩ nhiên là rất hạnh phúc rồi.”
Sorata đóng cửa phòng, và cởi quần áo ra. Nếu anh không làm gì đó, toàn bộ cảm xúc trong trái tim anh sẽ thể hiện hết trên khuôn mặt anh mất.
Cái khoảnh khắc anh thay quần áo, hình ảnh của Nanami hiện thoáng qua trong tâm trí anh, vẻ mặt của anh ngay lập tức trở nên não nề. Cho dù anh đã cố gắng che giấu nó, nhưng sau khi nhận thấy ánh mắt của Jin, anh từ bỏ, và cười bất lực.
“Dù anh đã nói điều này là không thể tránh khỏi, nhưng nó cũng không làm em phấn khởi lên được. Cơ mà, theo quan điểm của anh, vấn đề của Aoyama là một vấn đề chúng ta đành phải bó tay chịu thua.”
Jin biết điều đó.
“Ừm….”
“Nhưng dù em biết thế, cảm thấy vẫn không được khá cho lắm, đúng không?”
Sorata gật đầu trong im lặng. Thêm nữa, anh không biết phải làm gì khác.
“Em biết rõ là em vô dụng, nhưng cũng hiểu được điều gì Jin nói.”
“…….”
“Nhưng mà, em đã học rất nhiều từ Aoyama, em rất biết ơn cậu ấy. Bất kể là em có gặp lại cậu ấy hay không, làm bạn với cậu ấy, nhưng ngày tháng dành cho nhau ở Sakurasou, hay cậu ấy thích em,…..tất cả đều rất tuyệt vời, ….rất, rất tuyệt vời.”
“Em đã nói điều này với Aoyama lần nào chưa?”
“Em chưa nói với cậu ấy.”
“Vậy à.”
“Vì không có cách nào để em nói với cậu ấy, bởi vậy em mới nói chuyện này với Jin-san.”
Jin cười như thường. Đối với Sorata bây giờ, nó khá là hữu ích.
“Nhận tiện thì, Sorata……”
Jin bắt đầu thay đổi bầu không khí và chuyển chủ đề.
“Sao thế?”
“Anh có một câu hỏi quan trọng.”
Gương mặt anh biểu lộ một biểu cảm nghiêm túc.
“V-vâng?”
Sorata trả lời khi đứng trước tủ quần áo.
“Em với Mashiro đã tiến được bao xa rồi?”
“Sao senpai lại hỏi cái câu này với một vẻ mặt nghiêm túc thế hả?!”
“Hun chưa.?”
“A, ể! Điều đó…..!”
Trong nhà thờ Hakodate. Cái ngày anh chạy đây chạy đó đề tìm Mashiro.
“Ồ,
anh hiểu. Đã hôn rồi.”
Jin nói vậy.
“Đ-điều đó.,…..chỉ là vì một phút hưng phấn. Em- điều đó…..thành thật mà nói, em không nhớ chuyện gì hết.”
Sau đó, nói như thể chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Khi Sorata muốn thử hôn lại một lần nữa, anh bế tắc, không còn cảm thấy độc đoán khi ở Hokkaido nữa. Lúc đó, anh cảm thấy hưng phấn và hưng phấn vô cùng, tất những chuyện đó đều chỉ là một khoảnh khắc hưng phấn.
“Bình tĩnh nào, Sorata, đã hẹn hò rồi, thì em thích làm gì thì cứ làm.”
“Vậy anh muốn làm gì nào?”
Sorata nuốt nước bọt.
“Tất nhiên là gồm có thứ này và thứ nọ.”
“Làm ơn đừng có trọc em.”
“Nhưng, cũng phải hiểu cho cảm xúc của em ấy nữa.”
Jin đột nhiên nhắc nhở.
“Em-em biết chứ! Em sẽ lưu dấu với cả trái tim!”
“Woo, em đã trở nên táo bạo hơn rồi đấy.”
“Quá đủ cho chủ đề này rồi.”
Tự bản thân Sorata cũng cảm thấy anh đang đỏ mặt.
“Đừng nóng, dù nó rất thú vị.”
“Em không cảm thấy thú vị một chút nào!”
“Hừ, vậy. Đổi chủ đề đi.”
“Đổi thì đổi.”
Sorata thở dài.
“Sorata và Mashiro đã hẹn hò ra sao rồi?”
Nhìn có vẻ là đã thay đổi, nhưng thật ra thì không phải.
“Hẹn hò gì?! Điều đó……..bọn em chưa từng hẹn hò!”
“Hừ….”
Jin giựt mình với sự thất vọng.
“Anh nói rồi, Sorata, em đã làm người yêu của Mashiro bao lâu rồi?”
Sorata bắt đầu đếm ngày trên lịch.
“Ưm, khoảng 3 tuần.”
“Và chưa từng hẹn hò.”
“Vâng….”
“Thực chất thì em đã làm gì trong khoảng thời gian đó vậy?”
“Em làm gì thì quan trọng à?”
Jin đứng đối diện Sorata và thọi một cú vào bụng.
“C-Chờ đã, Jin-san!”
“Bây giờ, ngay lập tức mời em ấy đi.”
Sau khi nói thế, Jin đuổi Sorata ra hành lang, và đóng cánh cửa phòng lại.
Tầm nhìn của Sorata rơi vào bậc thang cấp của tầng 2.
“Ể, nhưng giờ, Iida-san vẫn còn ở trong.”
Khi Sorata nghĩ vậy, một giọng nói phát ra từng tầng 2. Aoyama đi xuống tầng 2 một mình.
“Ể? Cô muốn đi về à?”
“Ừ, chỉ là giao một vài giấy tờ , và sửa lại bản thảo thôi.”
“À, tôi hiểu.”
Mặc dù anh không hiểu điều cô đang nói, nhưng giờ không có hơi đâu đi hỏi cho ra lẽ, Ayano rời đi sau khi xỏ giày. Có lẽ họ sắp tới hạn deadline, nên giờ đang bận rộn.
Nhưng nếu vậu, điều đó đồng nghĩa với việc không có lý do nào để không vào phòng của Mashiro cả.
“……..”
Sorata và Mashiro đang trong mối quan hệ yêu đương. Bạn trai, bạn gái, giống như hẹn hò.
Hẹn hò vào chủ nhật là quá hợp lý rồi. Nếu cậu đi hẹn hò, có lẽ cậu còn có cơ hội để hôn nữa cơ.
Đánh liều với số phận, anh đi lên cầu thang. Đi trên sàn nhà bằng gỗ, nhấc chân thật chậm, dần dần tiếp cận phòng của Mashiro. Trái tim
anh đập nhanh hơn, cảm thấy bồn chồn, không thể giữ được bình tĩnh.. Lo lắng vô cùng.
Sau đó, ở ngưỡng cửa phòng 202, sự lo lắng của anh đã đạt tới đỉnh điểm.
Mặc dù anh muốn lên kế hoạch trong đầu, nhưng giờ anh không cho phép làm thế. Dẫu sao thì, anh đã tự nhủ bản thân để tự nhiên nhất có thể. Chính vì suy nghĩ như vậy, anh đã tự khẳng định rằng mình đang rất lo lắng.
“Tốt thôi.”
Sorata nghĩ giờ làm gì cũng chẳng sao cả, và khi muốn gõ cửa, cánh cửa mở ra từ bên trong.
“Uwaa!”
Sorata lùi một bước theo bản năng.
“Um? Có chuyện gì vậy?”
Mashiro đứng trong phòng.
“Chả là…..ngạc nhiên quá thôi.”
“……”
“À, đúng rồi, chúng ta đã tình cờ gặp nhau ở đây.”
“….?”
“…..”
“Ừ.”
“Không, không phải đâu!”
“Tự Sorata nói mà.”
“Quả thật là thế, ưm, không,….điều đó….. ý tớ là….”
“Ừm.”
“Tớ còn chưa nói điều gì hết.”
“Trông Sorata vui nhỉ.”
“Chỉ là che giấu đi sự khó chịu trong trái tim tớ thôi!”
“Vậy bình tĩnh đi.”
“Cũng đúng ha.”
Anh đảo mắt xuống tầng dưới. Bấy giờ, anh nhận thấy một túi giấy bóng bên cạnh chân Mashiro. Đó là một túi giấy có gắn tem xuất bản.
“Mashiro, cái đó….”
Sorata chỉ vào tờ giấy, Mashiro lấy vật thể từ bên trong ra.
“Cầm lấy.”
Cô đưa cho anh quyển Shoujo manga. Đó chính là tankobon「Đơn Hành Bản」 mà Mashiro đang lưu hành. Ảnh bìa đối nhau.
“Wow!”
Sorata cho ra một âm thanh kỳ lạ.
Mặc dù anh chưa bao giờ bỏ lỡ một ấn bản nào, nhưng nếu trở thành tankobon, thì nó khác nhau một vực.
Mashiro bắt đầu dấn thân vào con đường trở thành mangaka một cách chậm rãi, và tankonon là minh chứng rõ nét nhất.
“Tuần sau là bắt đầu lưu hành à?”
Trong trí nhớ của Sorata thì nó được viết là vào ngày 20.
“Đúng rồi.”
Hôm nay là thứ bảy ngày 18, nên ngày sau nữa sẽ được phát hành.
“Sorata, sao thế?”
“Ah…..đó là….”
Bị Mashiro hỏi, Sorata sốc lại tinh thần.
“Tớ muốn nói một vài điều với cậu.”
“……?”
Mashiro nhìn chằm chằm vào Sorata. Cảm giác lo lắng đã biến mất đâu đây, giờ đã quay trở lại.
Giống như anh không biết phải nói thế nào. Mặc dù họ muốn bình thường nhất có thể, nhưng trái lại, họ trông hơi cứng nhắc. Dù đã nhận ra điều này, nhưng nếu phá vỡ không khí này, nó sẽ nguy hiểm chết người, cho nên họ chỉ có thể giữ cho tình huống diễn ra như vầy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đó là vào ngày mai.”
“Thì làm sao.”
Mashiro nghiêng đầu. Một trong những cử chỉ mà Sorata thích.
“Muốn đi ra ngoài cùng nhau không?”
Anh kìm giữ nhịp tim của mình, dù cuối cùng anh cũng tìm được cách để nói ra điều đó.
Trong một lúc, Mashior nháy mắt, và cúi đầu như thể cô đang nghĩ điều gì đó…..rồi nhìn vào Sorata.
“Hẹn hò à?”
“Ư-ừ.”
Khẳng định điều đó, cảm thấy ngượng vô cùng. Má anh chuyển đỏ và nóng hừng hực, mồ hôi túa ra từ trán.
“Tớ muốn đi.”
“Ồ, ồ.”
“Tớ muốn hẹn hò.”
“Vậy thì được rồi.”
“Hừn, cảm thấy sốt ruột.”
“Vậy à.”
“……..”
“………”
Cuộc trò truyện nên dừng tại đây, nhưng Mashiro vẫn chờ đợi một điều gì đó.
“Vậy thì, Sorata.”
“Sao vậy?”
“Cậu muốn đi đâu?”
“Hử?”
“…..”
“……”
Sorata giờ mới nhận ra rằng anh chưa chuẩn bị gì cho cuôc hẹn hò.
“Trước ngày mai, tớ sẽ suy nghĩ về nó.”
Cuộc hẹn hò lần đầu tiên tệ vô cùng.