Trans toàn bộ chương 1: Ice
(me)
-------------------
Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng 5, tiết trời dễ chịu từ buổi sáng.
Nhiệt độ gia tăng khi mặt trời mọc, hương vị của mùa hè được gió mang đi, rất khác so với thời tiết của Hokkaido vào 3 ngày trước.
Một vài ngày nữa là đến tháng 6, mùa hè sắp tới rồi.
Làn da cảm nhận được sự thay đổi của khí hậu. Sorata đứng trước Sakurasou nhìn vào chiếc xe tải đang chạy ngày một xa.
Sau khi chiếc xe tải đi xuống con dốc, rẽ phải vào ngã tư đường.
Không còn xe tải động, không còn âm thanh nào nữa. Sorata quay đầu và nhìn vào khu ký túc bằng gỗ.
Một ký túc xá tập hợp những học sinh có vấn đề của Suiko, Sakurasou.
Sorata đã ở đây 2 năm. Và giờ có hơn 2 học sinh có vấn đề.
Và rồi, có một học sinh đã rời đi mà không cần đợi đến ngày tốt nghiệp.
“Đây là quyết định của Aoyama.”
Sorata lẩm bẩm một mình khi quay về Sakurasou, cởi giầy nhưng không trở lại phòng. Anh đi lên tầng 2.
Không do dự, anh tiến thằng đến căn phòng sâu nhất, đứng trước ngưỡng cửa của phòng 203.
“…”
Một vài giờ trước, vẫn còn một bảng tên ‘phòng của Nanamin’, nhưng giờ không thấy nữa. Trước đó, anh chỉ nhìn chăm chăm vào cánh cửa đơn sơ giản dị đó.
Sorata gõ cửa, và cánh cửa do ban đầu không khép chặt nên nó đã từ từ mở ra.
Tất cả đồ dùng đã bị chuyển đi, không còn cái gì trong phòng nữa.
Bóng dáng của con người đã biến mất cùng với cảm xúc của cuộc sống , thật não lòng.
Thấy ai đó đứng cạnh cửa sổ.
Hình bóng của người con gái đang quay lưng về phía Sorata, cô nhìn vào khung cảnh bên ngoài, vào cây hoa anh đào non lá.
“Aoyama.”
Sorata gọi tên, Aoyama quay đầu với mái tóc đuôi ngựa.
“Xe chuyên chở đã đi rồi đấy.”
“Hưm, cảm ơn cậu.”
Sau khi Nanami câu đó, cô lại một lần nữa nhìn qua cửa sổ.
“Chỉ có 10 tháng ngắn ngủi, nhỉ.”
Lần đầu tiên Nanami đến Sakurasou là vào tháng 7 năm ngoái, hay nói theo cách khác, là vào kỳ nghỉ hè.
“Ừ. Đúng thế.”
Để trở thành Seiyu, cô bỏ nhà ra đi, Nanami phải làm bán thời gian vì không có đủ tiền chi trả cho việc ăn ở tại ký túc xá, nên cô đã chuyển tới Sakurasou.
“Mà tớ cứ ngỡ là mình đã ở đây rất lâu rồi. Kỳ lạ nhỉ?”
“Vậy à? Tớ cũng giống cậu đấy.”
“À, tớ hiểu.”
“Ừm.”
“Nhưng…….tất cả sẽ kết thúc vào hôm nay.”
Nanami hào hứng trở lại, và trong tông giọng đó có cảm giác như cô đang diễn, cậu quay đầu với vẻ phấn khích.
Đúng vậy, mọi thứ sẽ kết thúc vào hôm nay.
Nên Sorata đang đứng tại cửa phòng, cố nhớ về hình bóng của Nanami, người sống tại phòng 203.
“…….”
Nanami không nói điều gì với Sorata cả.
2 người nhìn vào nhau 1 lát, và không có cảm xúc gì kỳ lạ cả.
Đối với Sorata và Nanami hiện tại, họ cần một vài giây chuẩn bị.
Người đầu tiên lên tiếng là Nanami.
“Cậu còn chuyện gì khác muốn nói với tớ không?”
“Không có gì.”
Sorata buộc phải kìm nén những điều mà anh muốn nói. Anh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với Nanami, vô cùng nhiều.
-----Cảm ơn cậu nhé, Nanami.
Sorata từ tận đáy lòng, rất vui khi được gặp cô ấy.
Những tháng ngày mà họ dành cho nhau ở Sakurasou đều quá đỗi vui vẻ. Cảm thấy hạnh phúc. Nếu có thể, Sorata hy vọng rằng chúng sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi họ tốt nghiệp.
Nhưng bản thân Sorata hiểu rõ rằng, đây không phải là điều Nanami muốn.
Sau khi nói điều này với cô, có lẽ Sorata sẽ cảm thấy khỏe khoắn hơn, nhưng đối với Nanami thì không phải. Vì thế, Sorata tiếp tục ôm lấy thứ cảm xúc đau đớn này trong lòng.
“Tệ quá.”
Nanami thì thầm một mình.
“Cái nào cơ?”
Sorata không hiểu điều Nanami nói.
“Thực ra, ban đầu khi cậu ăn nói không rõ ràng, tớ đã muốn cho cậu một cái tát đấy.”
Nanami bắt đầu khởi tạo bầu không khí vui vẻ, và nụ cười của cô trông rất tinh nghịch.
“Đáng sợ lắm đấy.”
“Cơ mà……..ơn chúa.”
Nanami sau khi hít một hơi thật sâu, trở về với vẻ mặt nghiêm túc.
“Kanda-kun quả nhiên đã quyết định đứng đắn.”
“…….”
“Giờ đến lượt tớ dành thời gian cho mình.”
Biểu cảm của Nanami thoải mái trở lại.
“Mặc dù không thể nhanh được, nhưng sau khi đã dẹp cảm xúc dành cho Sorata qua một bên, tớ hy vọng rằng vào một ngày nào đó tớ có thể đoàn tụ cùng với mọi người.”
“Hừm, đúng vậy ha.”
“Kanda-kun chỉ biết trả lời mỗi thế thôi sao?”
“Xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi. Tớ, đúng rồi…..mong rằng Sorata, Mashiro và tớ có thể quay trở lại như trước đây.”
Nanami nói thế.
“Dù cho từ đầu tớ không biết chúng ta đã kết thân như thế nào.”
Cô nói với sắc mặt có hơi phiền muộn.
“Vì tớ không muốn tất cả những kỷ niệm này được xem như là chưa từng xảy ra.”
Bộc lộ một biểu cảm từ tốn nhưng cô đơn, tuy vậy, nó vẫn mang vẻ tự tin và điềm tĩnh.
“Tớ sẽ chờ cậu.”
“Ừm.”
“Tớ sẽ tiếp tục đợi chờ.”
Ước gì họ không nghĩ về nhau, dễ dàng làm thân, đùa giỡn như trước kia. Dù cho anh biết hay không biết ngày này sẽ đến, anh đã không thể tái tạo lại những cảm xúc mà anh đã chất chứa từ trước đây nữa rồi.
--------
Buổi sáng. Đây là ngày cuối cùng của chuyến thăm quan, Sorata đã thẳng thắn bộc lộ cảm xúc của mình, rằng anh thích Mashiro.
Nhưng, Sorata đã chắc chắn và đặt niềm tin về phía trước. Là một thành viên của Sakurasou, anh tin rằng một ngày nào đó anh có thể sống cùng với Nanami một lần nữa, vì chính thứ cảm xúc nặng trĩu đó đã làm anh nghĩ vậy.
“Có lẽ sẽ mất một vài năm, đúng ko nhỉ?”
“Dù vậy, tớ sẽ tiếp tục đợi cậu.”
“Hưm, thế mới đúng là Kanda-kun mà tớ biết chứ.”
Nanami cười giòn.
Cô dường như đã nhận ra điều gì đó, và di chuyển ánh mắt về sau lưng Sorata. Sau khi Sorata quay đầu, Mashiro đang đứng cạnh cửa.
Mashiro đi qua Sorata, và dừng trước mặt Nanami.
“Nanami.”
“Mashiro.”
Sorata không thể thấy biểu cảm của Mashiro. Có lẽ là do cô ấy không biết phải bộc lộ cảm xúc hay sử dụng vẻ mặt gì, vai cô ấy khẽ run lên.
Và Nanami đã nói với Mashiro thế này.
“Chăm lo cho Kanda-kun nhé.”
“Ừ.”
“Tốt. Vậy, đã đến lúc tớ đi rồi. Tớ cần phải sửa soạn đồ trong khu ký túc xá thường.”
Cả 3 người đi xuống cùng nhau, và hai học sinh khóa dưới đã chờ sẵn ở cửa. Người đang đeo chiếc tai nghe và có mái tóc dài là Himemiya Iori, về phía ngược lại, người con gái đang đeo chiếc gọng kính và lúc nào cũng giữ thái độ lịch sự là Hase Kanna.
2 người dường như bối rối khi nói điều gì đó với Aoyama.
“Iori, đừng có nói về mấy thứ biến thái như vòng ngực nhé.”
Nanami nói với một chút ngượng ngùng.
“Sao mà nói thế được chứ ~!”
Giọng nói hư hỏng của Iori vẫn còn khiên cưỡng.
“Hase-kun, em cũng hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Nanami toan rời đi, cánh cửa phòng giám sát đột nhiên mở ra.
Người vừa bước ra là Sengoku Chihiro, giáo viên mỹ thuật kiêm giám sát viên của Sakurasou.
“Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ trong suốt thời gian qua.”
Nanami cúi người cảm tạ.
“Thực ra, em biết đấy, cô có làm gì đâu.”
“Haha, đúng rồi ha.”
Nanami cười với Chihiro, người vừa mới ngáp xong. Dù trông có vẻ như cô chằng làm được gì, nhưng thực ra, cô đã luôn trông nom và bảo vệ Sorata. Hiểu điều này, Nanami nở nụ cười với cô.
“Này, Nanamin! Chị sẽ đưa em tới ký túc xá thường!”
Giọng nói vang động từ bên ngoài không lẫm vào đâu được, đó chính là giọng nói của Mitaka Misaki, chủ nhân của phòng 201trước đây. Trong quá khứ, họ của cô là Kamiigusa, nhưng giờ cô đã kết hôn rồi, và đã mua một căn nhà ngay cạnh Sakurasou bằng chính tiền mà mình kiếm được.
“Ah, được thôi. Xin lỗi vì đã làm phiền, senpai!”
Nanami háo hứa chạy ra ngoài.
Rồi hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Sorata và những thành viên khác.
“Vậy, tớ đi nhé!”
Cô tuyên bố đầy nhiệt huyết.
Nanami bước đi mà không hề ngoái đầu lại.
Rời khỏi Sakurasou ngay sau đó.