Công viên Odori ở phía trước, gần với Tháp Đồng Hồ, và đường tới Odori không có ngã rẽ nào.
Màu xanh lơ của cỏ cây điểm xuyết cho khu vườn từ giữa đến cuối, các đài phun nước và pho tượng được dựng một cách quy củ, và hoa păng xê với nhiều màu sắc rực rỡ đang nở rộ trong ánh chiều tà.
Mọi người ngồi trên một chiếc ghế dài, hoặc ngồi cạnh đài phun nước, cũng có người đến để ăn, mỗi người đều có một cách tận dụng thời gian khác nhau.
Sorata và Nanami tận hưởng bầu không khí trong khi đi bộ đến tháp truyền hình Sapporo ở trước mặt họ.
Giờ là 4 giờ chiều.
Mặt trời đang lặn xuống khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên se lạnh.
Mặc dù áo phông đã ướt do đổ mồ hôi kể từ cái lúc đáp xuống sân bay New Chitose, giờ vẫn cảm thấy lạnh và khô.
Đặc biệt là khi đi dưới bóng dâm, thậm chí là còn lạnh hơn.
Nanami chỉ mặc trên mình một chiếc áo sơ mi nữ, thấy lành lạnh, và liên tục xoa tay.
“Tớ có áo khoác đấy, cứ dùng đi.”
“ À rế? Không, tớ ổn….Hát chiu!”
“……..”
“……”
“Tớ có áo khoác đấy, cứ dùng đi.”
Giống như dàn nhân vật trong RPG, anh cứ tiếp tục lặp đi lặp lại một câu nói.
“C-Cảm ơn.”
Nanami cuối cùng cũng từ bỏ, và thành thật trả lời.
Lấy áo khoác từ chiếc balo và đưa nó cho Nanami.
Nanami trông có hơi xấu hổ.
“Đã giặt rồi nên không sao đâu.”
“Không phải thế, Kanda-kun không lạnh à?”
“Chí ít thì tớ phải ra dáng đàn ông chứ.”
“Cảm ơn cậu……..Đúng là chàng trai trong tim tớ.”
“………”
“X-Xin lỗi! Tớ chỉ đùa thôi mà!”
Nanami dường như muốn che giấu sự hoảng loạn, rồi nhanh chóng mặc áo khoác vào. Tuy nhiên, không biết làm sao mà tay cô không thể cho vào áo được.
“Cậu đang làm gì thế……..”
Sorata giúp cô mặc áo.
“Cảm ơn cậu.”
Tuy nhiên nó trông khá to so với Nanami vì đây là chiếc áo dành cho nam giới. Thực ra nó có vẻ không hợp với Nanami, nhưng cô trông rất hạnh phúc.
Và lúc đó, một giọng nói thân quen vang lên.
“Kanda-kun?!’
Người đang vẫy tay và ở bên đường là Fukaya Shiho. Cô áy cũng là học sinh khoa Mỹ Thuật, giống như Mashiro. Và người ở bên cạnh cô là Mashiro. Dường như họ là 1 nhóm, ngoài ra còn có 3 người nữa, toàn là nữ không. Dường như khoa Mỹ Thuật được chia nhóm theo kiểu nữ riêng, nam riêng. Vì học sinh khoa đó chỉ có mỗi 5 trai, 5 gái, nên anh có thể biết trước rằng những nhóm còn lại chỉ toàn là đực rựa.
Sau khi đèn đường chuyển xanh, họ đi về phía họ.
Ánh mắt của Shiho dán chặt vào Sorata và Nanami. Có lẽ cô đang nghi ngờ Sorata và Nanami vì cớ nào mà lại ở một mình với nhau, và Nanami còn sử dụng áo khoác của Sorata nữa chứ.
Nhưng, điều Shiho nói không phải là những chuyện đó.
“Kanda-kun vừa tới tháp Truyền Hình à?”
Shiho quay người cô về phía tháp Truyền Hình.
“Ah, trông có vẻ các cậu vừa trở ra từ đó ấy mà.”
“Hưm, sau vụ này chúng tớ muốn tới bảo tàng Mỹ Thuật.”
Phấn khởi hơn thường lệ. Có vẻ như Shiho thực sự muốn tìm kiếm niềm vui trong chuyến đi này.
“Quả đúng là học sinh khoa nghệ thuật mà.”
“Chuẩn.”
Bấy giờ, đèn đường sắp chuyển sang màu đỏ.
Shiho lần nữa vẫy tay, và đi cùng với Mashiro.
Sau khi quay đầu mình, Mashiro nhìn anh.
Nhưng cái lúc họ trao đổi ánh mắt, Sorata lại đảo mắt đi vì anh cảm thấy khó xử.
Chiếc xe đi qua đã che khuất tầm nhìn của 2 người.
Sau đó, đèn chuyển thành màu đỏ, Mashiro không nhìn anh nữa, chỉ nhìn vào cái bóng của những người bạn.
“…..”
“Điều đó, Kanda-kun.”
“Có chuyện gì sao?”
Khi đang vô thức nghĩ về điều đó, Sorata ngạc nhiên vì Nanami gọi tên anh.
“Đã có chuyện gì đó xảy ra giữa cậu và Mashiro, đúng không?”
“C-Có chuyện xảy ra?”
“Vì từ cái hôm bắt đầu kiểm tra……..tớ cảm thấy cậu cứ kỳ kỳ thế nào ấy.”
“……”
Thực ra, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vài thứ phải xảy ra, nhưng thực ra nó lại chẳng tồn tại vì nó không xảy ra một cách trực tiếp.
Duy chỉ có Sorata là biết một vài chuyện.
Cái mà Sorata nghĩ tới lại là cảm tình dành cho Mashiro….chỉ là cảm thấy kinh ngạc về Mashiro, kinh ngạc rằng Mashiro từ từ bước vào giấc mơ của mình và không bao giờ bỏ cuộc…..
“Chẳng có gì đâu…….”
“Phải không đấy?”
“Chẳng có gì cả….”
“……..Nếu vậy, tốt thôi.”
Mà thực ra, từ giọng nói của Nanami ta có thể nói rằng cô không lòng nào chấp nhận, nhưng cả hai người không có ý định nói về chuyện này nữa.
Sau đó, Nanami đổi giọng để nghe vui vẻ hơn.
“Kanda-kun, nhìn kìa.”
Nanami kéo cánh tay của Sorata đi. Sau khi anh ngẩng đầu lên, có một cửa hàng bán kem Sapporo, dường như Nanami muốn mời Sorata đi ăn.
“Aoyama, tớ có một thắc mắc.”
“Hửn?”
“Không lạnh à?”
“Nhờ có Kanda-kun mà giờ tớ không còn cảm thấy lạnh nữa.”
“Nhưng giờ tớ cảm thấy lạnh một cách kỳ lạ đấy!”
Sau khi hoàng hôn buông xuống, không khí xung quanh trở nên lạnh hơn. Giờ gió cũng chuyển sang trạng thái se lạnh.
‘Chẳng phải cậu đã nói là chí ít thì mình phải ra dáng đàn ông đây?”
“Cậu có thể không nói móc tớ được không?”
Mặc dù đây là một cuộc trò truyện vô nghĩa. Tuy nhiên, giả sử như ta mà gặp Nanami rồi, ta vẫn muốn mỉm cười. Có cảm giác như cuối cùng mình cũng có thể được thông cảm, kiểu kiểu vậy đấy.
Hôm nay, đã bao nhiêu lần nó được thực hiện. Xem ra điều này sẽ tiếp tục tiếp diễn khi ở cùng với Nanami.
Rồi, Sorata bắt đầu nhận thức được tầm quan trọng của những sự việc này.
Đây là những gì Jin nói, về tình yêu.
Sorata cuối cùng cũng cảm nhận được nó.
Sau khi mua vé vào thăm quan Tháp Truyền Hình Sapporo, nhận thêm được cả vé ưu đãi hạ nửa giá kem cho cửa hàng họ vừa mới đến.
Trong khi ngồi trong khoang quan sát đặc biệt, Nanami tiếc nuối nhìn vào vé hạ nửa giá.
“Nếu chúng ta chỉ tới có mỗi tháp Truyền Hình, thì chúng ta sẽ đi ăn.”
Sorata nói với Nanami vì anh có thấy có chút nuối tiếc.
“Uh, hừm, nên thế.”
Nhưng phản ứng của Nanami có hơi khác so với mong đợi. Vẫn nhìn vào vé giảm nửa giá, anh đoán rằng Nanami đang đắn đo suy nghĩ.
“Aoyama không định đi ăn kem nữa à?”
“Đ-Đại loại thế……..”
“Đại loại thế?”
“…..Tớ đang cân nhắc đây.”
Coi bộ vừa nãy Nanami trả lời mà không có chút ngượng ngùng.
“T-thử nhìn xem, nếu cậu không sử dụng nó, cảm thấy bủn xỉn lắm nhỉ? Không phải là vì cậu muốn ăn mảnh, phải không?” (chịu chắc nó định nói thế)
“’Phải không’ là sao, tớ chẳng hiểu cái mô tê gì cả….”
“K-Không. Tớ đang chỉ cho cậu thôi, đúng chứ!”
Khi Nanami đang giải thích, tiếng chuông thang máy báo hiệu là đã đến nơi. Người con gái trong thang máy phải cười gượng, cô nghĩ rằng chuyện này thật sự xấu hổ.
“Kanda-kun sai hết rồi.”
“Nghĩ từ chỗ nào thì tớ đều thấy vấn đề nằm ở chính bản thân Nanami, đúng chứ.”
“……….Mah, không sai đâu.”
Đuổi theo Nanami, người đang một mình đi về phía trước, nhìn vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, thấy nhà ga Sapporo mà họ mới đến lần đầu tiên. Sau khi đi thẳng để gặp lại công viên Odori, tiến về phía trước thì thấy GreenLand (công viên ở Hokkaido)
Ở giữa các tòa nhà, nhìn thấy một cái gì đó.
Chiếc Đu Quay.
So với chiếc đu quay mà Nanami đã từng đi, thì nó trông nhỏ hơn nhưng cách quay thì lại lãng mạn hơn.
“Ah.”
Dường như Nanami cũng nhận ra sự tồn tại của chiếc đu quay, nên phát ra một giọng nói bất ngờ.
Giờ mà họ nhìn nhau, thì chắc sẽ khó xử lắm đấy. Dù Sorata biết được điều này, anh vẫn sẽ thu hết can đảm để nhìn Nanami.
Nhớ lại nụ hôn ngày hôm đó.
Đôi môi đã cướp lấy toàn bộ ý thức của Sorata, giờ Sorata vẫn ám ảnh về chuyện đó.
“Kanda-kun?”
“Hư? Ah.”
“Cậu có chú ý không vậy?”
Nét mặt có hơi xấu hổ. Còn khuôn mặt hồng như trái cherry chín. Dường như anh đã biết câu trả lời.
“Không, không có gì cả, cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
“Nghĩ về cái gì mới được chứ?”
Nanami gặng hỏi Sorata.
“Không có gì mà.”
“Có muốn làm chuyện đó không?”
Nanami mạnh dạn chĩa tay về phía bờ môi mình.
Trái tim của Sorata dường như muốn nổ tung vì cái trò đùa quá sức tưởng tượng đó.
“T-Tớ đồng ý!”
“Cậu có thể không?”
“Hả?”
Sorata rất ngạc nhiên.
“Nếu cậu chọn tớ, cậu có thể làm tới cỡ nào?”
“………”
Đối mặt với trò đùa chẳng giống với Nanami một chút nào, Sorata, người đã đánh mất lý trí, mở miệng trong sự sửng sốt.
Nanami nhận ra mình đã làm một chuyện không nên, rồi khuôn mặt cô ửng đỏ.
“Thực sự thì. Ít ra thì nói một chuyện gì đó đi…..nếu tớ chỉ độc thoại với bản thân, cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy….”
Nanami sau đó lấy tay che mặt.
“T-Tớ xin lỗi…..”
Con tim anh chẳng có cách nào để đập khi cô nói cả. Với một chút phóng đại, Nanami giống như một con quỷ nhỏ thuộc hàng siêu cấp dễ thương, nó có thể khiến cho Sorata đánh mất bản thân……..
Và ánh mắt của anh một lần nữa nhìn vào bờ môi của Nanami.
“Kanda-kun nghĩ quá nhiều về nó rồi…..”
“Ah, không……..”
“Mặc dù cảm thấy vui khi biết cậu đang nghĩ về tớ.”
“Ou, oh.”
“Cảm thấy rất đỗi hạnh phúc……..”
Khuôn mặt của Nanami ngượng ngùng trông thấy và sự cám dỗ đã mang lại tác động hủy diệt cực độ, khiến cho tâm trí Sorata lấp đầy những hình ảnh về Nanami. Khung cảnh xung quanh không còn có trong tầm nhìn của anh nữa, nhưng Sorata còn chẳng để ý đến chuyện đó.
Anh không tài nào rời mắt khỏi Nanami.
“……..”
“Tại sao? Kanda-kun, tại sao lại nhìn vào nó….”
“………”
Nanami là một người con gái bình thường theo đúng nghĩa. Chẳng có vấn đề gì cả, cô lúc nào cũng siêng năng, cần cù trong cả tình yêu lẫn công việc……khi đối diện với Sorata, cô không ngại ngần bày tỏ tình cảm của mình
Cô hẳn rất tò mò về câu trả lời…….nhưng cả bên trong lần bên ngoài đều không cảm thấy như thế. Có lẽ là vì cô nghĩ cho Sorata.
Nếu ta có một cô bạn gái như thế, ngày nào ta cũng sẽ tràn ngập niềm vui. Nhất định là vậy.
“C-Chuyện, c-chuyện gì thế?”
Nanami mặt đỏ bừng, đảo mắt và nghịch lọn tóc. Mặc dù cô đang nhìn vào khung cảnh bên ngoài, nhưng dường như chẳng có thứ gì trong mắt cô cả….
“C-Chuyện gì vậy, từ nãy đến giờ cậu chẳng nói câu nào cả.”
Dù nhìn vào ai đi nữa, thì ta sẽ phản ứng thế thôi. Vì người đối diện là Nanami, nên nhịp tim anh đang đập dồn dập. Hiện giờ, anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ Nanami.
Tại sao mình lại cảm thấy thế này, cơ mà, giờ cũng chẳng cần phải nghĩ quá nhiều.
Có lẽ nó đã nảy mầm trong trái tim Sorata từ rất lâu rồi.
Tự lúc nào, dần dần lớn lên.
Không, không cần phải để ý đâu xa.
Nhưng, sự vô thức đã từ chối biến nó thành lời nói.
Vì khi thay đổi hình dạng, cảm xúc của anh sẽ tiếp tục tuôn trào….
Ngoài ra, giờ đã quá muộn rồi.
Đã ngộ ra rồi.
---Mình đã vô tình thích Aoyama hả…..
Cảm xúc này sẽ ngày một lớn dần.
Sorata có dự cảm rằng cho đến lúc đó, anh sẽ thích Nanami nhiều hơn.
Bằng cách nghĩ vậy…..