Trên đường tới Hokkaido, máy bay đã đi được 1 tiếng 20 phút kể từ khi cất cánh từ sân bay Haneda.
----- Sắp hạ cánh đến sân bay New Chitose.
Lời thông báo đột ngột này đã được nhắc lại bằng tiếng Anh.
May bay, trước đó bay trên bầu trời cao, sắp đáp đất.
Quảnh cảnh bao la rộng khắp, khiến tâm trạng trở nên tốt hơn, đặc biệt là thời tiết cũng đẹp nữa.
Cánh đồng lúa bát ngát, cây cối xanh rờn, và đường đi rộng mở, rồi các loại rừng nguyên sinh khác nhau, phải nói rất là phong phú…. (eng chắc ko dịch được nhưng theo tìm hiểu thì hokkai có nhiều rừng n sinh)
Sân bay chưa thấy đâu, có lẽ ở đằng trước. Trong khi nghĩ thế, máy bay đột nhiên hạ độ cao.
“uhh.”
Sau đó, ngay lập tức Sorata cảm nhận được sự va chạm giữa mặt đất và bánh lăn khi hạ cánh.
Vì đột ngột phanh, nên cơ thể của Sorata chúi về phía trước, và phần thân của mình rung lắc.
Tốc độ đang giảm dần, sau đó thông báo đã đến New Chitose, máy bay lấp đầy bầu không khí háo hức của tụi học sinh Suiko. Chuyến Thăm Quan sẽ bắt đầu từ đây.
Sau đó, kế bên có một giọng nói lạnh băng.
“Tuyệt đấy.”
Ryuunosuke, người ngồi kế bên anh, lên tiếng mà không hề có sự háo hức. Anh cảm thấy bùn ngủ sau khi lên máy bay từ sân bay Haneda, rồi tỉnh dậy khi đến sân bay Chitose.
Bầu không khí của mọi người không làm ảnh hưởng đến anh. Cũng không quan tầm tới khí chất xung quanh mình. Giống như môt cậu học sinh trung thờ ơ với tất cả mọi thứ từ chuyến đi này.
“Sao cậu cứ mơ mơ màng màng vậy?”
Ryuunosuke hỏi.
“Cái thái độ của cậu làm tôi rất khó chịu, dường như cậu đến đây cũng chẳng làm nên cơ sự gì!”
Nhân tiện, đối với bản thân Ryuunosuke, đến được đây là một chuyện có trong truyền thuyết,
Cho đến giờ vẫn thật khó tin.
“Akasaka, ngọn gió nào đã làm thay đổi ý định của cậu vậy? Tự dưng đi thăm quan ấy?”
Mặc Sorata rất vui và hài lòng với sự xung phong của Ryuunosuke, vì giờ anh sẽ không một mình bơ vơ trong cái nhóm toàn nữ là nữ này nữa. Nhưng dù sao thì, anh rất tò mò về lý do tại sao anh ta lại tham gia.
Vì Ryuunosuke đi thăm quan mà không có nguyên do cụ thể thì khó tin lắm
“Chẳng phải người nài nỉ tôi đi là Kanda-kun hay sao.”
“Có phải là cậu đã động lòng khi tôi chưa bỏ cuộc tới phút cuối cùng không?”
“Trong thâm tâm tôi, cảm giác chuyện đó thật tởm lợm.”
“Tôi cũng nghĩ vậy đấy!”
Đến giữa chừng thì trao lại quyền xử lý Sorata cho Maid-chan.
“Vậy tại sao lại đến.”
Sorata vẫn chưa bỏ cuộc, và hỏi lại một lần nữa.
“…….”
Ryuunosuke hiếm khi tỏ vẻ khó chịu khi trả lời câu hỏi.
“Chẳng qua là tự nhiên tâm trạng có đôi chút đổi gió thôi.”
Rồi đưa ra 1 câu trả lời lạnh lùng. Không nên nghĩ về nó nữa. Nhưng đây là suy nghĩ của Sorata nên có một vài lý do.
Trong khi băn khoăn giữa việc hỏi tiếp hay không hỏi tiếp, máy bay đã đến nơi cần đáp. Từ cửa ra vào, thang cuốn đã được thả xuống.
Nhiều học sinh sau khi đặt chân đến Hokkaido đều vui sướng hét lên. Ngoài ra còn có 1 giáo viên nhắc nhở họ cẩn thận kẻo vấp ngã. Đây là một cảnh tượng hoàn hảo cho chuyến thăm quan.
Dường như chỉ có mỗi Ryuunosuke là vừa đi vừa lướt web trên cái máy tính bảng.
Sau khi các học sinh được chia vào các nhóm riêng, họ tách nhau ra.
Đây là khoảng thời gian tự do.
Có người thì bắt đầu khám phá sân bay, có người thì đi kiếm bạn mình (chế). Hầu hết mọi người đều rất hào hứng khi xuống máy bay và đang trên đường hướng về ga tàu.
Sorata cùng với Ryuunosuke, quyết định đi tìm 3 cô gái của nhóm….Nanami, Yayu và Yayoi. Có 5 thành viên tạo nên nhóm F.
“Nếu vậy thì, đi thôi.”
“Vậy, cũng đi thôi.”
Theo kế hoạch, Sorata định đến Sapporo. Anh dự định đi thăm quan Tháp Đồng hồ, công viên Odori, và tháp truyền hình Sappori.
“Tốt ~ không ai phản đối!”
Mayu, người sở hữu một thân hình nhỏ như loli (chịu)
Nhận ra đây là dấu hiệu, họ theo chỉ dẫn và đi về phía nhà ga.
Quanh cảnh đồng lúa như được minh họa bởi một bản nhạc, và chuyển sang nhìn nhà ga, thứ được bao quanh bởi bốn bề tòa nhà.
Các tòa nhà trông rất cao, nếu ta chỉ nhìn có vậy thì nó chẳng khác với thủ đô là mấy. Dòng người trở nên đông đúc hơn. Nếu không cẩn thận, ta rất có thể sẽ xô phải một ai đó.
“Không giống sân bay, chỗ này đông quá.”
Người ấn tượng đầu tiên là Mayu.
Sau khi soát vé, xem nên làm việc gì tiếp theo, Sorata tạm dừng. Để không bị mọi người đi qua đụng vô, Sorata dựa vào tường. Nanami, Mayu và Yayoi tán thành ý định của Sorata. Chỉ có mỗi Ryuunosuke là hơi khác.
“Tôi sẽ đi tới khách sạn.”
Trong khi nói, anh đi thẳng.
“Akasaka-kun! Giờ là khoảng thời gian rảnh rỗi cho nhóm đấy!”
Mặc cho Nanami đã cảnh báo, Ryuunosuke sẽ không dừng lại chỉ vì điều này đâu. Giống như nước đổ lá khoai, anh khuất dạng trong dòng người tấp nập.
Sau đó, Mayu nói:
“Ah ~ quả nhiên, chẳng còn cách nào khác. Yayoi, chúng mình đuổi theo Ryuunosuke đi.”
Giống như đang hồi tưởng lại một đoạn hội thoại.
“Đúng rồi, chẳng còn cách nào nữa. Chúng ta sẽ chia tay ở đây.”
Yayoi cũng cố tình hùa theo lời nói dối của Mayu.
“Chờ đã, hai cậu!”
Mayu ra dấu bằng cách nháy mắt với Nanami, người đang trong cơn hoảng loạng. Khi thấy vậy, Nanami đến bên Sorata.
“Kanda-kun, cho cậu Nanami đó!”
Mạnh mồm nói.
“Mayu?!”
“Nào, đi thôi, Yayoi!”
Mayu nhân lúc Nanami và Sorata vẫn còn đang ngẩn người, nhanh chóng kéo tay Yayoi và đi về hướng mà Ryuunosuke đã đi. Bóng dáng của hai người họ nhanh chóng mất dạng trong đám đông.
“……”
“……….”
Đến mức làm một chuyện như thế, Sorata biết tỏng kế hoạch của Mayu và Yayoi. Hay nói theo cách khác, hỗ trợ công đoạn tình yêu cho Nanami với tư cách là 1 người bạn.
“C-Chuyện đó, xin lỗi, thay vào đó lại kéo Sorata vào rắc rối;.”
“Ah, không sao đâu.”
“Dù tớ đã cảnh báo là đừng làm mấy cái chuyện không cần thiết……”
Tuy nhiên, anh có nói thế cũng chẳng có ích gì khi Nanami tự trách mình bằng 1 giọng nói nhỏ.
“Mà, nếu chỉ có 2 chúng ta, cứ theo kế hoạch mà làm thôi.”
Sorata không muốn kéo dài cái chủ đề này nên đã đưa ra lời khuyên.
“Ưm.”
Nanami đáp lại bằng 1 nụ cười.
Sau khi có được thông tin từ hướng dẫn viên du lịch, đích đến đầu tiên của họ là tháp truyền hình., mất khoảng 10 phút khi đi từ sân bay Sapporo.
Giống cái cảm giác đi trên đường của thủ đô, nhưng con đường ở đây có đôi chút khác biệt.
So với nơi đó, sự phân khu ở đây cảm thấy rạch ròi hơn. Các khu vực là một hình hộp chữ nhật, hơn nữa, không khí cũng khác hẳn. Hôm nay, theo thông tin được cung cấp ở máy bay, nhiệt độ cao nhất là 20 độ C, khác với nơi đó. Tuy nhiên, xúc giác của làn da có hơi khác, mùi trong lành. Có lẽ là do nhiệt độ thấp, ở đây cũng không có dấu hiệu là sẽ mưa, nên khiến anh ghen tị về khí hậu nơi đây.
“Cảm giác hơi kỳ kỳ.”
Nanami đi bên cạnh, đột nhiên nói thế.
“Hửn?”
“Có thể đi cùng với Kanda-kun ở cùng một nơi mà chúng ta không hề biết.”
“Ah, coi bộ tớ hiểu được những xúc cảm của cậu.”
Quả nhiên, có một cảm giác kỳ lạ. Ở một con đường xa lạ, người thì lạ hoa lạ khoắc, cái cảm giác không biết bất cứ thứ gì này, chỉ có Nanami hiểu. Mặc dù cảm thấy khó chịu, có người đi bên cạnh cũng có thể khiến bọn họ bình tĩnh. Trong một bầu không khí khó xử, cảm giác háo hức và cảm giác muốn được khám phá của họ hòa trộn vào nhau.
Nếu ta đi theo nhóm, mọi người sẽ khó mà cảm thấy lâng lâng như thế.
“Nhờ Akasaka, đây chẳng giống một chuyến đi thăm quan gì cả.”
“Đúng rồi……..cơ mà, ơn chúa.”
Sau đó, cô thì thầm một mình.
“Cái cảm giác này đối với mình……..”
Không biết anh có nhận ra một cái gì đó không nên biết hay không.
“Ah, chúng ta phải rẽ hướng nào đây?”
Nanami ngay lập tức đổi chủ đề.
Nhìn vào bản đồ, họ đang ở gần tháp đồng hồ.
Sau khi rẽ phải, một tòa nhà màu trắng đã lọt vào tầm nhìn của họ.
Vì trước đó, chỉ thấy các khu mua sắm lân cận, nên khi đến, không chắc là đã đến hay chưa.
Cơ mà, khi anh đặt chân tới đây và ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đó là tháp đồng hồ nổi tiếng.
Anh chăm mắt nhìn cái đông hồ siêu to, bóng loáng.
Vì không có nhiều du khách, giờ Sorata và Nanami có thể một mình đi vào tháp.
Sau khi nhìn tòa tháp được một lúc, hình như có ai đó tiếp cận họ từ phía sau.
“Uwaa?! Đây là tháp đồng hồ sao?! Ngạc nhiên thật, hóa ra nó nằm ở trên con phố này! Tuyệt zời!”
Giọng nói đó giống với người mà họ quen.
Ánh mắt của 2 người giống như kiểu “đó là….”
Sorata trong khi phỏng đoán, quay người lại, muốn xác nhận xem điều anh nghĩ có đúng hay không.
Vì một vài lý do, Iori, người ở Sakurasou vào buổi sáng và tiễn Mashiro, Nanami và Sorata đi, lại đang ở đây và đang nhìn vào tháp đồng hồ với khuôn mặt ngờ ngệch.
“Iori?”
“Iori-kun?!”
Cùng một giọng ngạc nhiên.
“Ah, senpai!”
Iori cười và chạy bộ đến chỗ họ. Ta có thể nói anh ta đến đây với đúng bộ áo mà anh đã mặc vào sáng nay, cùng với chiếc tai phone đeo quanh cổ.
Iori hỏi như đấm vào mặt Sorata.
“Đây liệu có phải là buổi hẹn hò trong chuyến thăm quan không, senpai?”
Và nói như thế.
“K-Không phải, chẳng là……..”
Nhưng nếu ta nhìn từ quan điểm của người khác, họ quả thật là đang ở một mình, và trông họ như đang hẹn hò…….không, họ quá giống với hẹn hò, giống như một cặp đôi đi tới Hokkaido để tận hưởng thời gian nghỉ lễ……
“C-Chỉ là vì các thành viên trong nhóm chỉ biết nghĩ cho bản thân, họ đã bỏ lại chị cùng với Kanda-kun, chỉ còn 2 người thôi! Nên không giống như em tưởng tượng đâu……”
“Hay thật, em cũng muốn hẹn hò với cô bạn gái của em!”
Còn chẳng thèm nghe lời giải thích của Sorata và Nanami.
“Nhân tiện, tại sao Iori lại ở đây?”
Mah, mặc dù có thể hình dung ra lý do……..Sorata biết rõ cái người đầu têu cho chuyện này.
Sau đó, Sorata cảm thấy có điềm không lành…….
“Oh! Hóa ra là Kouhai-kun và Nanamin!”
Giọng nói của Misaki vụt qua chỗ họ đứng. Phía sau cô, cũng có thể thấy Kanna, mà có vẻ như cô đang mệt thì phải.
“Misaki-san đã lôi chúng em tới đây. Ứ à ~ bầu không khí ở Hokkaido thật trong lành ~! Ừm ~ tuyệt thật ấy!”
Hôm nay là ngày làm việc trong tuần, thứ hai, nhưng Iori không cảm thấy tội lỗi khi bỏ học. Anh thích thú với chuyến đi này hơn Sorata.
“Có vẻ thế……..”
Nanami tỏ vẻ bất lực.
“Tâm trạng của Kouhai-kun và Nanamin sao xuống sắc quá à!”
“Misaki thật sự hào hứng…..”
“Về chuyến thăm quan á?!”
“Chị còn chẳng màng đến thời gian!”
“Chỉ có mỗi mình bọn em đi chơi, Kouhai-kun gì mà lạnh nhạt quá à!”
“Đấy là senpai trong quá khứ rồi!”
Sự việc hồi sáng nay vẫn còn in đậm trong tâm trí anh.
“Nếu chị nghĩ em sẽ hài lòng với chuyến thăm quan này, thì chị lầm to rồi!”
“Vậy giờ vui lên cái coi!”
“Sao mà có thể chứ!”
Misaki, người đưa ra một tuyên bố, trông rất hăng hái.
“Chị sẽ đi lên, Iorin!”
Sau khi ra dấu, Misaki tức tốc chạy vào trong tháp đồng hồ, Iori nhận thấy dấu hiệu đó, chạy theo Misaki, người có thể đuổi theo Misaki cũng đỉnh thật…..
Còn giờ, chỉ còn lại Nanami, Sorata và Kanna.
“Anh không ngờ là Kanna cũng đến đây đấy.”
“Không phải em muốn là em đến. Mà là sau khi tiễn các senpai lên đường thì đột nhiên bị kéo vào xe, và sau đó đến sân bay……..”
Kanna có hơi bực tức khi nói.
“Em không mang theo bất cứ thứ gì cả…..thậm chí là tiền.”
“Hừn, đúng ha. Toàn là lỗi của Misaki-senpai.”
Sorata cũng đã trải qua chuyện này. Anh từng nói rằng mình muốn đi ăn ramen, nhưng cuối cùng lại bị mang đến Sapporo, anh cũng được mời đi ăn takoyaki, nhưng thay vào đó, anh lại bị đem đến Osaka trong 8 tiếng đồng hồ. Sorata có thể thấu hiểu những cảm giác mà Kanna đang phải chịu đựng.
Thấy Nanami cũng chịu chung số phận, xem ra cô cũng nhớ đến cái ngày mình được mời đi ăn mì, nhưng cuối cùng lại bị lôi đến Nagasaki.
Xem ra, cho dù cô có trở thành một người học sinh hay một người vợ, hay đổi họ từ Kamiigusa sang Mitaka, ta vẫn không thể thay đổi sự thật rằng cô vẫn là người ngoài hành tinh.
“Mà, nếu thế. Kanna cũng tận hưởng chuyến đi này đi.”
“Ừm.”
Kanna trả lời, có hơi cứng nhắc. Không giống Iori, trông cô có hơi lo lắng khi bỏ học. Cũng có thể là do cô vẫn còn đờ đẫn vì bị người ngoài hành tinh lôi đến đây.
“Ah.”
Sorata đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.
Nanami nhẹ nhàng nghiêng đầu.
“Vậy ai là người chăm sóc mèo đây.”
Ban đầu anh muốn nhờ Kanna và Iori lo vụ này. Nhưng giờ hai người họ đang ở tháp Đồng Hồ……..nên họ không thể sắp thức ăn cho chúng được.
“Nếu là chuyện đó, thì em đã nhờ người giúp Kanda-san rồi.”
Cái thái độ được giao nhiệm vụ và chịu trách nhiệm tới cùng của Kanna khiến anh xúc động. Quả là một học sinh gương mẫu khi đứng lên diễn văn chào mừng năm học mới.
“Thật sao? Cảm ơn em nha.”
Mặc dù, có khả năng cao người được nhờ vụ chăm sóc mèo là Yuuko.
Nhìn vào đồng hồ. Tiết học đã kết thúc.
Lấy máy và gọi cho cô em gái của mình.
Tiếng chuông mới, đã làm Yuuko bất ngờ.
Vừa mới kết nối, Yuuko đã nhấc máy.
“Onii-chan! Lũ mèo, vì cho mèo ăn, nên chúng cứ bu tới em! Uwa, chờ, chờ chút! Em sẽ cho bọn chúng ăn ngay và luôn nên hãy chờ ~”
Sorata không nói điều gì mà cứ vậy cúp máy.
Có vẻ như cô rất vui khi làm việc đó.
Đút điện thoại trở lại túi quần, anh báo cho Nanami và Kanna biết trong khi chờ cuộc gọi lại.
“Hừm, dường như không có vấn đề gì cả.”
Sau khi trả tiền vé vào cửa, họ cũng gia nhập chuyến thăm quan tháp đồng hồ cùng với Misaki. Bên trong là một căn phòng trưng bày các hiện vật lịch sử của Hokkaido.
Vì tĩnh lặng như thư viện, tiếng ồn của các loại xe cộ có thể dễ dàng quên đi.
Vừa ngắm vừa đi.
Sàn nhà được làm bằng gỗ đôi lúc phát ra tiếng ồn, có một chút gì đó giống với Sakurasou.
“Không biết do đâu mà tớ lại nhớ đến Sakurasou nữa.”
Nanami tự dưng nói thế.
Và cười một cách tự nhiên.
“À rế, có gì sao? Tớ đã nói điều gì kỳ cục à?”
“Không, chỉ là tớ cũng nghĩ vậy.”
“Tưởng chuyện gì chứ, té ra là thế.”
Tình huống có hơi ngường ngượng.
Để che giấu chúng, anh hơi đảo mắt ra chỗ khác, nhưng thậm chí anh còn gặp phải ánh mắt của Kanna.
Dường như cô muốn nói điều gì đó.
“Có chuyện gì sao?”
“Em có thể nói gì đây?”
“Tốt hơn hết là đừng có hỏi anh.”
“Chả là cuộc nói chuyện này có phần nào giống với các cặp đôi đang yêu nhau ấy.”
“Cũng can đảm quá ha!”
“Đây là tài liệu đáng giá cho cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà em viết.”
Kanna sau đó đi qua Sorata và chạy lên cầu thang hướng tới tầng 2, một ít thời gian để biện minh cũng không có. Nhờ vậy, hai người chìm trong 1 bầu không khí kỳ lạ.
“………”
“………..”
“A-mình cũng đi thôi.”
‘Ư, ừm.”
Có cảm giác như đây chưa là sự việc tồi tệ nhất của ngày hôm nay……
Tầng 2 là một căn phòng trống và chưa từng được sử dụng.
Trần nhà cao ráo, tạo cảm giác phóng đãng. Kanna chán nản nhìn vào máy chiếu. Còn Iori thì ngắm quang cảnh ngoài trời thông qua ô cửa sổ để mở.
Để trốn tránh bầu không khí khó xử này, Sorata tách ra Nanami ra và đến bên Misaki.
Misaki đang sử dụng máy ảnh kỹ thuật số của căn phòng này.
“Misaki-senpai trông còn năng động hơn bọn em.”
“Hứ, Kouhai-kun chẳng có chí khí nào hết!”
“Khổ đau là đằng khác đấy.”
Nhưng, Sorata chẳng có lý do gì để chơi bời cả, trước khi chuyến đi này kết thúc, anh phải đi đến một quyết định tối quan trọng.
Đó là lời hứa với Nanami và Mashiro.
“Misaki-senpai.”
“Gì thế, Kouhai-kun.”
“Cái này nên miêu tả như thế nào?”
Sau khi nghiêm túc nói, Misaki chuyển ánh mắt sang đối tượng của cô --- Sorata.
“Đại loại là, chính Kouhai-kun cũng biết rằng câu trả lời đang ở ngay đây.”
Misaki nói trong khi ấn vào ngực của Sorata. Trái tim, thứ ở trung tâm lồng ngực, đột nhiên đập thình thịch.
“Nhưng mà, em chưa có hay đạt được thứ gì cả. Nếu em hẹn hò với một ai đó, liệu em có thể thực sự thích họ, thực sự……”
“Làm gì có ai quan tâm tới mấy chuyện đó chứ!”
“À rế ?!”
Sorata cảm thấy choáng váng trước sự nổi nóng thình lình này.
“Kouhai-kun là đồ ngốc!”
“Sao em lại bị ăn chửi vậy…….”
Quả thực là kỳ lạ mà, có lẽ thật sai lầm khi tìm đến người có thể giúp đỡ cậu.
“Điều Mashiro và Nanamin-chan yêu cầu không phải là chuyện này!”
Sắc mặt của Misaki tự nhiên trở về bình thường, giọng nói cũng đã dịu dàng trở lại.
“Vậy thì yêu cầu cái gì?”
Không hiểu điều Misaki nói và tiếp tục hỏi lại.
“Điều họ muốn yêu cầu là”
“Là?”
“Thích hay không thích…..chỉ có thế thôi!”
Thình lình đi đến kết luận. Điều Misaki nói có tác động phi thường.
Ngoài ra, Misaki còn nói.
“Không thể chấp nhận lý do nào khác ngoài điều này.”
Mặc dù Misaki lúc nào cũng cẩu thả, nhưng cô ấy cũng vô cùng nghiêm túc.
“Misaki tuyệt thật đấy.”
“Tuyệt cái gì chứ?”
“Lúc nào cũng lanh lợi.”
Giờ mới nhận ra thì đã quá muộn rồi. Sorata phải đặt suy nghĩ của mình qua một bên, và nghĩ về cảm xúc mà anh hướng tới.
Thích hay không thích.
Đấy mới là điều mấu chốt.
Thành thật với tình cảm của mình.
“Kouhai-kun! Phải can đảm lên, hiểu chửa?!”
Misaki vỗ nhẹ vào ngực anh.
“Em không hiểu lắm.”
Cơ mà, cái sự động viên này có hơi đau thì phải.
“Được thôi ~, đã đến lúc đi tới nơi khác rồi, Iorin, không-quần xì ơi.”
Misaki gọi Iori và Kanna.
“Làm ơn đừng có sử dụng cái cách gọi kỳ quặc như thế nữa!”
Phản ứng của Kanna trông rất hốt hoảng.
“Tốt thôi ~Quả là một sự kết hợp hoàn hảo.”
Đáng ghét thật……..bởi vì đây là thực tại.
Chẳng hiểu sao Kanna lại quắc mắt nhìn Sorata.
“Giờ thì cứ dùng cái tên đó mà trêu trọc em đi.”
Vừa cầm váy vừa nói. Nói trắng ra thì mối quan hệ giữa cô và cậu ta đã đến mức nào rồi chứ.
“Nếu vậy, panpan………được không!”
Có cảm giác như chủ đề đã tổ lái hơi xa rồi. Nó giống như kiểu “đã đến lúc cởi pantsu ra rồi” ấy.
Nhưng Kanna thay vào đó.
“Nếu thế, cái biệt danh đó nghe giống như một con gấu trúc vậy, nên chẳng sao cả.”
Cô chấp nhận cái tên đó.
“Không, anh nghĩ là không nên.”
Sorata sau đó đưa ra lời khuyên. Dù sao thì, bị gọi như thế ở một nơi công cộng quả thực là rất xấu hổ.
“Tại sao?”
“Sau này, những người theo xu hướng tiêu cực sẽ nghĩ rằng họ đến từ nơi quái nào vậy.”
“Vậy, chúng ta cũng có thể cho rằng Sorata-senpai cũng nghĩ đến những điều tiêu cực, phải không?”
Một ánh mắt lạnh băng xuyên thẳng vào Sorata. Dù anh đã đưa ra lời khuyên, cô vẫn chẳng thèm chấp nhận nó.
“Đúng rồi đúng rồi! Vậy chúng ta đổi thành Hase-quần nhỏ đi.”
Mặc dù cái tên đó nghe giống cái tên của một vu nữ hạng sang (chế), nhưng ít nhất thì nó vẫn còn tốt hơn cái tên trước đó. Mặc dù nó vẫn chẳng cách xa chủ đề “pantsu” là mấy.
“Vậy, quyết định là dùng cái tên đó đi.”
“Hừ.”
Tiếng thở dài của Kanna có phần mệt mỏi. Mà, nếu đối phương là Misaki thì đành chịu thôi. Cô ta phiền phức bỏ xừ.
“Vậy, lên xe và phóng tới Asahikawa để ngắm gấu trúc nào! Theo chị, Iorin, Không-quần xì.”
“Chẳng phải chúng ta đã quyết định đổi tên thành Hase-quần nhỏ rồi hay sao?’
“Gấu là gấu, là gấu trắng.”
Vừa rêu rao hát vừa đi khỏi tháp Đồng Hồ, Iori hát theo cô.
“Đủ rồi đấy……….”
Kanna điên tiết nói, rồi nghĩ rằng dù thế nào thì cũng phải theo họ thôi, làm gì còn cách nào khác. Và thế là cô đi theo sau họ.
3 người sau đó rời đi, tầng 2 của tháp Đồng Hồ cuối cùng cũng trở về sự tĩnh lặng vốn có của nó. Căn phòng có cảm giác như ta thật may mắn khi không còn du khách nào nữa.
“Ta cũng đi thôi.”
“Ừm.”
Điểm đến tiếp theo của Nanami và Sorata là Công Viên Odori. Đúng cái lúc họ ra ngoài, Misaki đã phóng chiếc xe HV màu xanh hải quân hết tốc lực.
“Ngahhh~~! Gấu Trắng ~!”
Tiếng hô vang của Misaki vang vọng khắp thành phố Sapporo.
“Cứ coi như ta chưa thấy gì đi.”
“Cũng phải.”
Sorata và Nanami đồng quan điểm.