Trans: Pika!
Edit: Yuhime
-------------------------
Ngày hôm sau, thứ hai, đến giờ nghỉ trưa Sorata cầm hộp bento của mình lên.
"Muốn đi tìm Mashiro à?"
Nanami hỏi, ngồi kế bên anh.
"Không, có một một vài chuyện ấy mà."
"Có chuyện gì sao?"
Vì Nanami không thúc ép, nên Sorata đã tùy ý trả lời và nhanh chóng rời khỏi lớp.
Đi xuống cầu thang, tới khối năm nhất. Yuuko nói cô ấy đang học lớp 3, nên Hase Kanna, người học cùng lớp với cô, có lẽ cũng ở trong lớp. Đi bộ trên hành lang khác xa với năm trước, mặc dù anh đã học năm ba, vẫn có một chút lo lắng. Ngay khi mới năm nhất, Sorata cũng đã học trong tòa nhà này.
Nhìn vào lớp 3 một lúc. Anh thấy Yuuko đang ăn trưa cùng bạn bè, nhưng không thấy Kanna đâu.
(TL Note: Tất nhiên Yuuko ko học lớp 3 (tiểu học) nhưng dù sao mk cũng cần phải lưu ý đây là tên của mỗi lớp ở trường cấp 3 Suiko)
Khi anh chuẩn bị quay trở lại lớp, ánh mắt của Sorata và Yuuko bắt gặp nhau.
"Ah! Onii-chan~~"
"Baka......"
Yuuko la lên, rất phấn khích. Yuuko rời khỏi chỗ ngồi....Và ngay lúc ấy, cô ngã sấp mặt trước cửa lớp.
Mặt đập xuống sàn, thậm chí còn khiến những người nhìn thấy cô ấy cảm thấy chán nản.
Nhờ vào điều đó, chuyện này thậm chí còn trở nên phấn khích hơn.
"Muốn ăn trưa cùng nhau không?"
"Ếu."
Sorata cự tuyệt Yuuko, người có mũi và trán đang đỏ ửng.
"Nếu anh không muốn, sao lại đến đây!"
"Kanna-san đang ở đâu?"
"Cậu ấy bảo là muốn đến quán cafe.......Vẫn chưa quay lại à? Mà điều này thì làm sao? Có chuyện gì xấu với cậu ấy sao?"
"Có lẽ là vì cậu ấy không muốn ăn trưa cùng với Yuuko xấu tính."
"Ah ếu thể nào đâu ~~"
Không hiểu cái cách nghi ngờ của mọi người, đáng sợ thực sự.
"Vậy, anh mày đi trước đây, anh không cần em nữa."
"E-Em cũng không có thời gian đâu nhá!"
Em gái anh ta đứng đằng sau trông rất giận dữ và khiến mọi người lo lắng. Sorata nhanh chóng lượn khỏi lớp.
Thử đến quán cafe. Sorata không thấy Kanna trong dãy học sinh đang tụ tập mua bánh mì. Hay nói cách khác, dựa theo bản năng của Kanna, cô không muốn hòa mình vào đám đông như thế đâu.
Kanna đã đi chỗ khác rồi ư?
"......."
Dù cảm giác không chắc chắn lắm, Sorata vẫn quyết định đi lên sân thượng.
Quay lại hành lang, đi lên cầu thang. Từ tầng 1 cho tới sân thượng hơi xa chút.
Khi đặt chân tới cửa trước, Sorata cảm thấy khó thở.
Đi lên sân thượng của trường.
Bầu trời xanh và bao la như thể đang chào đón Sorata, thổi một làn gió nhè nhẹ.
Thời tiết cứ như thế này thì tốt biết mấy, không nóng cũng không lạnh.
Kanna đang ngồi trên một chiếc ghế dài.
Cô quay lưng về phía Sorata, và mặt đối diện với hàng rào.
Sorata khẽ tiếp cận, và ngồi trên ghế, khoảng cách giữa hai người là tầm một nhân.
Kanna dường như đã nhận ra điều gì đó nên ngay lập tức bật mode cảnh giác.
"Là anh."
"Anh có thể ngồi cạnh em không?"
"Cái ghế dài kế bên vẫn còn trống đấy."
Ánh mắt của Kanna chuyển sang hướng khác, vẫn còn ghế trống.
Có vẻ như cô ấy biểu Sorata ngồi đó.
Sorata giả bộ không biết, và lấy bento ra. Anh đã tự làm thức ăn vào lúc 6 giờ sáng nay.
Cho ổ thịt vô miệng, cảm thấy ngon.
"Bản thảo tình hình thế nào rồi?"
"Có vẻ anh chính là loại người không thể nhìn nhận được tình hình."
“Anh tưởng Kanna-san khi cảm thấy khó chịu thì sẽ di chuyển sang chiếc ghế dài bên cạnh theo bản năng chứ.”
"........"
Kanna không nói gì và đứng lên, nhưng lại không hề di chuyển. Sau một lúc, cô ấy ngồi xuống lần nữa. Có lẽ là vì nếu dời sang chiếc ghế bên cạnh, thì điều đó giống như cô đang tán thành những gì Sorata nói, nên cô đã không di chuyển.
"Chẳng phải anh không nên ăn trưa một mình sao?"
"Anh đã nói không hả?"
"....Anh ngồi đây chỉ là vì cảm thấy thương hại em thôi ư?"
"Nhưng anh cũng một mình mà."
"......."
"Nếu em bất bình với chính mình, sao em không quay lại lớp và ăn trưa cùng Yuuko?"
"......."
Lúc này Kanna rơi vào im lặng.
Dường như thay đổi chủ đề sẽ tốt hơn.
Khi Sorata nghĩ vậy, Kanna nói.
"Em không thích chỗ đông người."
Cô nói thế trong khi ăn sandwich.
"Điều đó......"
"Gì?"
"Đừng có nhìn em lúc ăn nữa, nó khiến em hơi bị ngượng đấy!"
Hoàn toàn không biết. Sorata không nhìn cô, tuy nhiên, dường như cô ấy ngượng thật.
"Xin lỗi."
Sorata tạ lỗi, trong khi lấy đũa gắp bánh sừng bò.
"Tình hình không được tốt lắm."
Kanna thì thầm nho nhỏ.
"Hửm?"
"Chẳng phải chínhg anh là người đã hỏi em sao? Hỏi em là 'tình hình bản thảo thế nào rồi?' ấy"
Đúng rồi.
"Em nói ‘không tốt’ là ý gì? Vì không có một chút tiến triển nào ư?"
Kanna gật đầu.
Nhưng rốt cuộc, anh chỉ biết được tình hình từ 3 ngày trước, nên anh cũng không quá hy vọng về việc tiến triển thế nào.
"Tuần này bận quá nên không thể. Có lẽ là vì cứ khi nào em nghĩ tới tiểu thuyết, thì lại vô cùng khó chịu........còn lí do em ở đây là vì hôm nay cũng thế."
Vả lại, như thể cô đang cố tìm lý do bào chữa 'thường em gái anh cứ nằng nặc mời em ăn trưa cho bằng được nên em cứ phải ăn trưa ở lớp'.
'Vậy hôm nay cũng thấy chán à?"
"Ừm."
Ánh mắt của Sorata dường như bị thứ gì đó thu hút, và hướng mắt sang chiếc váy của Kanna, hình như hứng thú với những gì có ở bên trong chiếc váy.
"Để em nói trước, hôm nay em có dùng."
"Ơn chúa."
"Anh không thể, đừng có nhìn em với ánh mắt của một tên biến thái."
"Anh có nhìn em như thế sao!"
Anh chỉ nghĩ rằng nếu mà bị gió tốc lên, thì sẽ khủng khiếp lắm đây, nên anh mới cảm thấy lo sợ. Sorata tiếp tục ăn trưa.
"Tại sao Kanna-san lại muốn trở thành tiểu thuyết gia?"
"Em trở thành tiểu thuyết gia không phải là vì em muốn."
"Oh, anh hiểu?"
Sorata nghĩ rằng tình cờ trở thành tiểu thuyết gia thì có hơi lố bịch.
"Đó là vì.......’Ngày chủ Nhật của Cinderalla' giống như một cuốn nhật ký vậy."
"Nó không phải là tiểu thuyết sao?"
"Đã nói rõ rồi mà. Vì ở trường em cảm thấy rất chán nản, chát chít với bạn bè cũng cảm thấy căng thẳng, nên ban đầu em chỉ muốn bày tỏ nỗi lòng của mình thông qua cuốn sách đó thôi."
"Ra là vậy, em coi nó như một cuốn nhật ký."
"Vâng. Ban đầu thì viết cho vui. Nhưng khi nó được đăng lên một bài báo, em đã trở nên say mê với việc viết lách, vì em có thể quên những điều khó chịu thường ngày. Giống khi ở trường, chát chít với bạn bè, và ở nhà......."
"Có lẽ thế."
"Nhưng, sau khi viết được một thời gian, em lại cảm thấy khó chịu. Vì trên bất kỳ trang giấy nào đều là những biến sự kiện bất hạnh, nếu anh đọc lại, nó sẽ khiến anh bị đau từng chút một. Nên em bắt đầu bịa chuyện trong cuốn nhật ký và trở nên hư hỏng chút ít."
"Bịa chuyện?"
"Giống như khi make up, đi đến thị trấn kế bên mà mình không hay đến, tận hưởng những khoảng thời gian hạnh phúc."
"........"
"Thế là, trong khi bịa chuyện, em đã nhận ra nó không còn là một cuốn nhật ký nữa. Và thời gian cứ trôi đi, có thêm nhiều đoạn xạo ke hơn, nhưng những điều đó vẫn ổn vì mục đích là để giảm bớt căng thẳng thôi."
Giống như Jin nói. "Ngày chủ nhật của Cindrella” không phải là một tác phẩm văn học vì tác giả muốn viết tiểu thuyết. Tiểu thuyết được viết dựa trên đời sống thường ngày của Kanna và hòa trộn cùng những lời nói dối. Nhưng đó không phải là lời nói dối bình thường. Đó chính là mong muốn của Kanna, do đó, việc đọc cuốn sách trở nên rất thú vị. Cho nên, nói cách khác, mặc dù thực tại đó là dối trá, nhưng đó vẫn là một lời nói dối mà cô mong muốn trở thành hiện thực.
"Và bấy giờ, TV đã chiếu chương trình ‘review những câu hỏi nóng về nhà văn mới nổi’."
"Cho nên cuối cùng em cũng quan tâm tới việc gửi cuốn nhật ký cho nhà xuất bản?"
Kanna chậm rãi gật đầu.
"Em không khao khát mình được nhận giải thưởng hay gì đó, chỉ là em hứng thú với phản ứng của các độc giả sau khi đọc nó thôi. Vì ngay từ đầu đây là cuốn nhật ký nên em không hề cho phép ai đọc nói."
"Và rốt cuộc thì em lại bất ngờ khi nhận được giải thưởng?"
Cũng có thể coi điều này như một năng khiếu. Không phải là vì mình muốn làm thế, nhưng cứ làm đi, rồi khi mình làm thế, nó lại hoạt động......Đại loại như vậy.
"Điều đó lạ thật, dù cho hồi xưa viết rất vui, nó cũng có thể làm giảm bớt stress...."
Và giờ là đảo lại. Việc viết lách khiến Kanna đau khổ hơn.
Có lẽ là do công việc. Nên Kanna cảm thấy mình buộc phải làm điều đó để khỏi cảm thấy tuyệt vọng. Ban đầu thì rất vui nhưng giờ nó đã trở nên khó chịu trông thấy..... Đó chính là tình trạng của Kanna lúc này.
Cho dù không quan tâm nhưng vẫn cảm thấy đau khổ, cô ấy có thể lựa chọn 'không viết nữa’. Nhưng anh không cảm nhận được cảm xúc đó – cảm xúc xuất phát từ Kanna hiện tại.
"Trước khi trả lời anh, em có thể hỏi một chuyện không?"
"Em định hỏi gì?"
".......Anh đã đọc chưa?"
Có lẽ Kanna đã nhận ra thái độ của Sorata, cô ngờ vực nhìn anh.
"Rồi, anh đã đọc nó."
"Nên nói với em trước chứ!"
Giọng của cô chứa đầy sự hoảng loạn xen lẫn tức giận.
"Nếu em biết anh đã đọc nó, em chắc chắn sẽ không nói nó là một cuốn nhật ký."
"Dù sao thì nó cũng được xem như một cuốn tiểu thuyết thú vị."
"Đừng có tung hô em quá!"
Kanna tỏ vẻ khó chịu trong khi uống nước ép bằng ống hút.
"Về vấn đề này.......Thay vì bị nói là phải tiếp tục viết, thì nên nói là em muốn tiếp tục viết thì sẽ hợp lý hơn."
Không hiểu sao nhìn Kanna lúc này trông rất buồn rầu, như thể đang chìm trong bóng tối vậy.
Tình hình hiện tại phần nào giống với cái lúc Kanna đến phòng của Sorata.
"Nếu anh đã đọc rồi thì không có lý do nào để trốn tránh nữa..... Như trong sách viết, ba mẹ em ly dị khi em học năm nhất THCS, sống cùng với mẹ trong một khoảng thời gian. Nhưng không được 1 năm, mẹ em tái hôn. Nên em đã có một ông bố mới."
Quả đúng là câu chuyện mà Sorata đã đọc trong sách.
"Cho tới bây giờ, em vẫn cảm thấy lạ lẫm khi gọi người đó là bố. Khi có 3 người bọn em, em đã cố gắng duy trì bầu không khí nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy 'cứng nhắc'. Em không thể chịu được và đã chọn Suiko , nơi có ký túc xá. Em không nghĩ chuyện này sẽ là một vấn đề đối với gia đình em, miễn là em vẫn dùng nhuận bút từ việc viết tiểu thuyết, nên em quyết định không liên lạc với họ.....Nên ít nhất thì cho tới khi em có thể làm ra tiền, bây giờ em sẽ tiếp tục viết."
Sau khi nghe quyết định của cô, thành thật mà nói, điều này không vui vẻ cho lắm, nhưng anh cũng không thực sự đồng ý với cái cách giải quyết này. Nên rốt cuộc, vẫn chưa hoàn thành bất cứ điều gì.
"Có thể em sẽ nghĩ anh đã can thiệp quá sâu vào công việc của em......"
"Vậy thì đừng có nói nữa."
Không ngạc nhiên, Kanna từ chối.
Dù vậy, trong khi ăn đồ ăn nhà làm, Sorata tiếp tục cuộc trò chuyện cho tới cùng.
"Dù sao anh vẫn nghĩ em nên thảo luận chuyện này với gia đình em."
"Anh không nghe em nói à? Đừng có chõ mũi vào công việc của em."
"Xin lỗi, nhưng anh vẫn sẽ nói."
"Em yêu cầu anh không được nói bất cứ điều gì nữa!"
"Được rồi. Anh sẽ không nói gì nữa. Hôm nay, anh đến gặp em là chỉ để đưa thứ này cho em thôi."
Sorata muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình và lấy tờ giấy ra khỏi cặp rồi đưa nó cho Kanna.
"Cái gì đây?"
Kanna có hơi nghi ngờ.
"Có một senpai đã tốt nghiệp từ tháng 3 và giờ đang học ở Osaka. Người đó đang học về cách viết kịch bản, nên anh đã nhờ anh ấy cho em một vài gợi ý."
Kanna nhận tờ giấy đó. Trong đó viết về những điều cơ bản để tạo ra một cốt truyện mà Jin đã gửi hôm qua.
Kanna chậm rãi nhìn tờ giấy đến mức quên mất mình đang ăn sandwich, và cô đã phản ứng theo kiểu 'hình như là vậy ha'.
Có lẽ đã đọc xong, cô liếc Sorata.
Ánh mắt cô dường như đang hỏi tại sao anh lại giúp em nhiều như thế? Cho dù họ mới chỉ gặp nhau vài ngày trước.
"Có lẽ là sau khi nghe về hoàn cảnh của em chăng?"
Mặc dù Sorata trả lời một cách nghiêm túc nhưng Kanna dường như vẫn đề phòng và nghi ngờ Sorata.
"Nếu em muốn nghe một lý do rõ ràng, hãy để anh suy nghĩ một chút........có lẽ là vì anh đã gặp người bạn cùng lớp với em gái mình và cũng là bạn của cô bé, em cũng là người có thể vào lớp mà không mặc quần lót, nên cảm thấy khó chịu chăng? Có chấp nhận lý do này không?"
"Hãy thành thật đi."
"Xin lỗi nha."
Mặc dù anh biết đây không phải điều mà Kanna muốn nghe, nhưng Sorata vẫn trả lời như vậy.
"........."
Biểu cảm của Kanna đã chỉ ra rằng cô ấy chẳng biết gì cả.
"Đúng là một người kỳ lạ. Bị chuyển sang Sakurasou thì cũng đúng thôi."
"Cái đánh giá đó hơi bị khó chấp nhận đấy. Anh đại diện cho những người bình thường ở Sakurasou đấy."
"Em nghĩ từ lúc anh bắt đầu sống ở Sakurasou thì anh đã không còn bình thường nữa rồi."
"......Đúng rồi đó, thưa quý cô. Hử? Vậy anh kỳ quặc lắm sao?"
Không, không, không thể nào. Những người kỳ quặc chỉ có thể là Mashiro, Misaki và Ryuunosuke thôi.
"Xin lỗi."
"Không, không cần phải xin lỗi đâu."
"Không........emnghĩ thái độ của em không được đứng đắn lắm."
"Khi chúng ta phải đối mặt với một vấn đề khó chịu, người này không quan tâm tới người kia cũng là chuyện thường."
Nếu anh đánh mất sự bền bỉ của mình, Sorata sẽ giống thế này. Nhạy cảm và khó điểu khiển cơn giận. Một tình huống như vậy thì bình thường lắm.
Ngược lại, hơn thế, khi công việc diễn ra suôn sẻ, tâm trạng sẽ được thoải mái và vui vẻ. Lúc này, Sorata có thể thoải mái trước mặt Kanna có lẽ là do quá trình làm game đang vận hành trơn tru.
"Anh không giận sao?"
"Thực ra, anh tưởng em sẽ nghĩ rằng anh đang chõ mũi vào công việc của người khác, nên điều đó khiến anh bứt rứt."
Hay nói cách khác, anh cảm giác Kanna đang 'tự bảo vệ' mình.
"Đúng là một người kỳ lạ........giúp em thế này có ổn không?"
Tông giọng của cô nghe như kiểu ‘chuyện đó sẽ không mang lại lợi lộc gì cho anh đâu’.
"Nếu em có thể viết tiếp, cơn stress của em sẽ được giải tỏa.....em sẽ không làm những điều như vậy ở trường phải không?"
"Vậy anh bị coi là một tên biến thái à?"
"Đấy không phải ý em, nếu em không có bất kỳ điểm yếu nào, em sẽ là người nắm bắt được yếu điểm của anh."
"Oh, ý em là thế."
Nếu nói không sao đâu thì có lẽ không tự nhiên lắm. Nhưng đây không phải là vấn đề lớn nên cứ kệ nó đi.
"Không có gì. Cái vấn đề chính là điểm yếu của em sẽ sớm biến mất thôi."
Nhìn nhận vấn đề kể từ lúc này, nó sẽ không tồn tại lâu. Vì khi bức tranh của Mashiro hoàn thiện, sẽ có một sự thay đổi.....Nếu vậy, anh không được làm biếng nữa.
"Sorata."
Tại thời điểm đó, một giọng nói từ đằng sau phát ra.
"Uwoo!"
Quay đầu lại, Mashiro đang đứng đó. Ánh mắt cô hướng về phía Kanna và Sorata. Sau đó, cô ngồi xuống ghế, giữa Kanna và Sorata.
"Cậu đang làm cái gì vậy? Cái này không giống như cái lúc cậu ngồi trên tàu đâu!"
"....."
Mashiro không trả lời, mở hộp bento mà cô mang theo, và ăn một cách từ tốn. Rau quả trong hộp của cô giống của Sorata. Kanna dường như đã nhận ra điều này.
"Em có thể hỏi một điều không?"
Thái độ của Kanna có vẻ đang hướng tới mục đích khác vậy, và cô nhìn Sorata và Mashiro.
"Không nên đâu."
"Mối quan hệ giữa 2 người là gì?"
"Chẳng phải anh vừa nói là không nên sao?"
"Xin lỗi, vì cảm giác bị cuốn hút đã đánh bại lý trí của em."
"Đừng có nói dối vô nghĩa vậy chứ! Chuyện này sẽ bé xé ra to đấy!”
"Mối quan hệ giữa tôi và Sorata giống kiểu đang hẹn hò chứ không phải là bạn bè đơn thuần."
Người vừa trả lời chính là Mashiro. Nhưng dường như có một cái gì đó rất kỳ lạ.
"Ngược lại mà, đang là quan hệ bạn bè chứ không phải hẹn hò!"
"Em hiểu, em hiểu mà."
Kanna trưng ra một biểu cảm như thể cô đã hiểu được tình hình.
"Điều đó có đúng không?"
Khi Sorata muốn sửa lại ý định của Mashiro, Mashiro hỏi, nên anh đã đánh mất cơ hội của mình.
"Vậy thì, em đi trước đây, em nghĩ mình sẽ quấy rầy hai nguời mất."
Kanna nhanh chân đứng dậy.
"Em thực sự không cần phải quan tâm tới bọn anh như thế đâu."
"Đâu phải, tại em đã ăn xong rồi mà."
Kanna cho Sorata xem hộp nhựa đã trống không.
"Oh, anh hiểu."
"Việc đó......"
"Hửm?"
"Cảm ơn anh vì đã đưa cho em thứ này."
Kanna đưa tờ giấy đó cho anh xem và cảm ơn.
"Em sẽ bày tỏ lòng biết ơn tới Jin-san."
Sau đó, Kanna nhanh chóng chào anh rồi trở về lớp học.
"Vậy thì, điều gì đã đưa Shiina đến đây?"
"Shiho bảo tớ."
"Bảo gì?"
"Sorata đi gặp một cô gái trên sân thượng."
"Oh, có vẻ như cái suy nghĩ đấy đến từ ánh mắt của 1 ai đó thì phải!”
Anh quay đầu lại, có vẻ Shiho đang ngồi xổm. Tạo một âm thanh 'ah, chết cha' và cong đít trở về lớp học.
"Sorata."
"Lần này cậu muốn nói điều gì khác để khiến tớ bối rối sao?"
"Bánh sừng bò, ngon lắm."
"Oh, tớ hiểu. Nhưng tớ sẽ không đưa cho cậu cái của tớ đâu."
"Tại sao?"
"Vì nó là của tớ."
"Nếu tớ không lớn thì sẽ không sao đâu nhỉ?"
"Là một cô gái, tớ nghĩ cậu đã lớn lắm rồi đấy!"
Xét từ chiều cao của cô, thật bất ngờ khi cô ấy cao hơn Nanami một chút.
"Nếu là ngực?"
"Cậu đã hỏi gì trước đó vậy?!"
"Nếu nó không lớn thì sẽ không sao đâu nhỉ?"
"Ah~~được rồi. Tớ sẽ cho cậu bánh sừng bò! Tuy nhiên, tớ khác Iori, tớ không tập trung vào cái bộ phận đó! Hiểu chưa? Đã hiểu chưa thế?"
"........"
Mashiro, người có vẻ hài lòng khi ăn bánh sừng bò, chắc chắn không nghe Sorata đang nói gì, nhai, và nuốt, sau khi nuốt, cô đậy hộp bento lại, và đứng lên.
"Hửm, tại sao?"
"Sorata, muốn đi trước."
"Xin lỗi, nhưng cậu muốn đi đâu?"
"Phòng Mĩ Thuật."
_________________
Sorata nhanh chóng đớp nốt chỗ thức ăn và sau đó Mashiro đưa anh đến phòng hội họa. Mashiro từ tốn chuẩn bị tranh và dụng cụ vẽ.
"Đang là giờ ngủ trưa mà, cậu có nhất thiết phải vẽ không?"
"Tớ không thể thua Nanami được."
"Cậu không trả lời câu hỏi của tớ."
Khi Sorata hỏi lại lần nữa, Mashiro dồn sự tập trung vào bức vẽ.
"Thật sự thì lần nào, cái cách cậu tập trung đều đáng sợ hết á....."
Làm mọi người nghi ngờ, bộ cô ấy có cái nút để giải phóng tài năng của mình sao?
Sorata yên lặng ngồi để cho Mashiro vẽ, sau 15' anh không thể chịu được nữa, và gạ Mashiro nói chuyện.
"Này, Shiina."
"........"
Không trả lời.
Dù vậy, Sorata vẫn nhớ có thứ gì đó anh muốn hỏi, nên anh lập tức hỏi Mashiro mà không suy nghĩ.
"Đại học của cậu thì sao?"
"Tớ không vào đại học."
Trả lời ngay tức khắc.
Ánh mắt của Mashiro đã dồn hết vào những bức vẽ, tay cô cầm bút vẽ chì và không có dấu hiệu dừng lại.
"Tớ sẽ vẽ manga."
Trả lời trước. Thành ra, Sorata không ngạc nhiên lắm. Chỉ có điều Sorata cảm thấy cuộc sống cao trung của họ ở Sakurasou, sắp kết thúc.
Sau khi tốt nghiệp cao trung, cả hai sẽ bắt đầu đi trên con đường mà mình chọn. Câu trả lời trước đó của Mashiro, làm anh suy nghĩ nhiều hơn.
"Hỏi luôn, lễ tốt nghiệp cao trung của cậu thì sao?"
"Manga."
"Trả lời kiểu đó là sai rồi. Cậu định sống với ai, người nào sẽ trông nom và săn sóc cậu?"
Sẽ không thể nào giống như bây giờ, giống như Sorata trông nom cho Mashiro trong khi ở Sakurasou.
Thật ngạc nhiên, Mashiro thậm chí còn trông thoải mái hơn.
"Trong phòng của Sorata."
"Hử?"
"Ở cùng với Sorata."
"Hả?!"
"Được Sorata che chở."
Mashiro đã trả lời một cách rất là tình cờ.
"Chờ một chút đã!"
"Không muốn sao."
"Không, không, chỉ một chút thôi, chờ đã nào! Cậu sẽ cân nhắc lại những gì cậu nói trước đó chứ? Tớ nghĩ cậu nên nghĩ về nó trước! Trai gái sống dưới cùng một mái nhà, ếu thể được đâu!"
"Giờ cũng thế thôi."
"Sakurasou là ký túc xá, cũng có những người khác như Aoyama và Akasaka nữa! Nên không chỉ có hai chúng ta thôi đâu! Cũng có những người lớn trông coi như Chihiro-sensei nữa, điều này với điều đó khác nhau một trời một vực đấy!"
"Cậu không muốn sao?"
"Đây không phải vấn đề mong muốn, mà là vấn đề đạo đức! B-Bởi vì những gì cậu vừa nói, ý của cậu là sống chung với nhau như một cặp vợ chồng á?"
Mặc dù anh tự nói với chính mình, nhưng những từ ngữ của Sorata 'sống chung với nhau như một cặp vợ chồng' thì thật là xấu hổ. Anh vô tình tưởng tượng về nó, về cuộc sống với Mashiro trong tương lai. Mashiro đeo tạp dề và đứng trong bếp. Chuyện đó là không thể. Và hình bóng này cũng hòa trộn với suy nghĩ 'mới kết hôn'.
"Dù sao thì, hoàn toàn không được!"
Sorata ngay lập tức rời khỏi cái bóng.
"Cậu ghét sống chung với tớ sao?"
"T-Tớ đã nói với cậu rồi, đây không phải là ghét hay thích!"
"Lúc nào cũng nói ghét có nghĩa là cậu thích điều đó sao?"
"Sai, quá sai rồi! Sống chung với nhau là một hành động đòi hỏi 2 người đang hẹn hò hoặc đã kết hôn!"
Sorata nghiêm túc giải thích và Mashiro nhìn chằm chằm vào Sorata.
"......"
Đôi mắt thơ ngây của cô, nhìn bất kỳ lúc nào cũng đẹp.
"C-Cái gì?"
Sorata đứng ngồi không im và hỏi.
"Vậy, hãy hẹn hò nhé?"
"Hả?!"
Trong một khoảnh khắc, Sorata có cảm giác như mình đang nghe thấy tiếng nước ngoài và không thể tập trung vào tình hình xung quanh.
"Sorata và mình....."
"........."
"Hẹn hò nhé?"
Điều này có nghĩa là sửa sai sao? Thường thì Mashiro sẽ ăn nói bất cẩn, điều này cũng không phải là lần đầu tiên. Nên Sorata nghĩ Mashiro sẽ ngay lập tức thức tỉnh trước khi cô đi sâu hơn.
"Hẹn hò thì cần phải tay trong tay. Hẹn hò, hôn và ân ái."
"Shiina muốn làm điều đó với mình sao?!"
"........"
Mashiro nghiêng đầu nghĩ vì sao Sorata lại phản ứng như thế. Sau đó, giống như cô ấy đang nghĩ về một cái gì đó và mở miệng. Mashiro, người lộ khuôn mặt mình sau bức vẽ, má cô bắt đầu ửng đỏ, dường như bây giờ cô mới nhận ra những gì mình đã nói trước đó.
"Shi-Shiina?"
Sorata gọi tên cô, cô nhanh chóng trở về sào huyệt của mình, nấp sau bức vẽ, nên anh không thể thấy biểu cảm của cô lúc này.
"Này, t-tớ gọi cậu đấy! Cậu không hiểu trước đó mình nói gì sao!"
Sorata cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ sau khi nhìn thấy phản ứng của Mashiro trước đó. Và nhịp tim bắt đầu đập nhanh, nhanh hơn.
"Cậu.....cậu.......Điều đó, tớ nói với cậu đấy"
Chỉ có một câu thôi mà cũng không trôi chảy.
Mashiro ló ra từ đằng sau bức tranh và nhìn Sorata, khi ánh mắt họ chạm nhau, Mashiro nhanh chóng trở lại bức vẽ.
"T-Tớ đùa ấy mà."
Giọng nói của cô gần như kiệt quệ. Thường Mashiro không nói bằng một giọng ấp úng, và có lẽ đây là lần đầu tiên. Giọng cô nghe ngập ngừng và mơ hồ.
Vì bị bức tranh che, nên biểu cảm của Mashiro không thể hiện ra lúc này. Mặc dù anh đã thấy nó, Sorata không thể nghĩ bất cứ gì khác với bộ não đã đóng băng của mình.
Sau đó, hai người họ không hé một lời cho tới khi tiếng chuông vang lên và bị không khí căng thẳng vây hãm.