Trans: Pika!
Edit: Yuhime
----------------------------
Chủ Nhật, ngày 24 tháng 4........Hôm nay Sorata đã không rời Sakurasou dù chỉ một bước, anh bận làm game suốt từ sáng tới giờ.
Còn 5 phút nữa là đến 9 giờ.
-----Một mình mình có thể thiết kế chương trình khởi đầu cho game bắn súng.
Sau khi nỗ lực suốt 10 ngày, Sorata đã có một nguồn cảm hứng, định ra mục tiêu từ tối qua.
Ban đầu anh muốn làm một game bắn súng thông thường, nhưng khi anh thiết kế xong 2 kẻ phản diện--------
"Thấy chán chán ha?"
Sorata đã nhận ra điều đó, nên anh thấy mình cần thay đổi tựa game đi một chút.
Sau đó, Sorata chọn loại 'trường bắn súng 1 vs 1'. Sử dụng hiệu ứng 3D, nó sẽ là một tựa game TPS. Nhưng vì anh không sử dụng trục tung, nên nó chỉ ở dạng 3D không hoàn thiện, đúng ra thì nó vẫn được gọi là 2D....
Luật chơi rất đơn giản. Oánh lộn lẫn nhau trong phạm vi được thiết lập, triệt tiêu hết lượng HP của đối thủ sẽ là người chiến thắng.
Có sẵn 3 dạng vũ khí. Cái thứ nhất là bắn liên tục nhưng sức công kích thì yếu, cái thứ hai là bắn không liên tục nhưng lại rất mạnh, cái thứ ba là bom nhưng chỉ có thể sử dụng 3 lần trong 1 trận, để giết kẻ thù sử dụng pháo, và để đánh úp đối thủ. Anh thiết kế chúng gần giống các vũ khí thực.
Anh đã mất cả ngày giời để hoàn thành xong vũ khí đầu tiên.
Gần như lúc nào anh cũng dành thời gian để thiết lập AI cho kẻ thù CPU. Và nó đã đem lại kết quả tốt, khi vào tối muộn, chúng đã có thể bắn hạ đối thủ.
Cuối cùng anh đã thấy một chút ấn tượng về game của mình. Bởi vì quá hạnh phúc, Sorata dành khoảng 1 giờ để chơi tựa game hoàn hảo này mà không thấy ngán.
Chỉ có một vấn đề duy nhất là thiết lập phép đo HP nhằm đưa ra quyết định ai là người chiến thắng. Ngoài ra, cần có thêm 2 cách tấn công ------ tốc độ cao của bom đạn, nhưng Sorata nghĩ rằng làm nó sẽ không khó mấy.
Quá trình làm game diễn ra suôn sẻ.
Lúc đầu anh còn nghĩ giá mà có nhiều thời gian hơn để làm.
Mặc dù có thể phải mất cả ngày chủ nhật, nhưng những ngày thường sẽ không cần làm việc nữa.
Có lẽ anh đã hiểu phần nào lý do tại sao Ryuunosuke lại hiếm khi đến trường. Dù vậy, anh không thể đú theo cái quan điểm đó được.
Với tốc độ này, có lẽ chỉ cần hơn 1 tuần nữa thôi là công việc sẽ hoàn thành.
Sorata buông bộ điều khiển ra và duỗi người về phía sau.
Bởi vì anh vừa ngồi yên suốt một khoảng thời gian dài, vai anh kêu lên 'rắc rắc'.
"Ah~~"
Anh vô thức vươn vai và ngay lập tức phát ra một âm thanh như thế.
Nằm ườn xuống giường.
Trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm. Vì hôm nay mình đã cố gắng rồi ------- Sorata nghĩ vậy.
Anh cảm thấy có thứ gì đó đằng sau lưng anh, và anh với lấy vật phẩm đó. Hình như là một quyển sách. Quyển sách mà Hase Kanna bỏ lại hôm qua, Sorata đã đọc xong hôm đó. Ban đầu, anh chỉ tò mò thôi nhưng một khi đã đọc, có vẻ như anh không thể ngừng lại và khi nhận ra thì anh đã đọc đến trang cuối.
Một câu chuyện cảm động. Tuy nhiên, Kanna rất lo lắng vì cô không tìm thấy ý tưởng nào để viết tiếp cuốn sách thứ hai.
"Cứ hỏi trước đã."
Đột nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu Sorata, anh vươn cánh tay để lấy điện thoại ở bên cạnh, tra tên vài người trong danh bạ, và nhấn nút gọi. Không biết tại sao nhưng Sorata cảm thấy có chút lo lắng.
"Có chuyện gì sao?"
Giọng nói truyền từ điện thoại tới là của Mikata Jin, người đã tốt nghiệp Cao Trung Suiko vào tháng 3.
"Em chỉ muốn hỏi xem anh có khỏe không thôi."
"Vì anh luôn từ chối lời mời của bạn bè nên anh bị coi là một người khó hòa đồng. Vừa mới vào đại học mà đã như kiểu là 4 năm cô đơn rồi ấy, làm anh sợ vãi."
"Hử?"
'Cơ mà, khi anh nói là mình đã có vợ, mọi người lại đổ dồn sự chú ý và tiếp cận anh. Giờ anh thậm chí còn được coi là nhân vật trung tâm nữa cơ, cũng rắc rối thiệt."
"Anh đang nói cái gì vậy?"
"Anh là người mới. Sao chú không tự hỏi bản thân mình đi? Chú hơi bị năng nổ đó."
Dù thực tế có là vậy........
"Vậy thì, chú buồn hay đang gặp vấn đề gì sao?"
"Em muốn hỏi anh là làm cách nào để tạo nên một câu chuyện?"
Sorata gọi cho anh ấy vì lý do này, nên anh nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề chính.
"Có chuyện gì vậy? Game của chú cần kịch bản à?"
"Vì em đang rất cần kịch bản nên em mới nhờ Jin-san giúp. Em đâu thể tự mình viết được."
"Để đáp lại hy vọng của chú, anh mày sẽ cố gắng hơn nữa."
Soarata cảm thấy bình tâm hơn sau khi nghe được hồi âm từ Jin.
"Thực ra học sinh mới mà em quen cách đây vài ngày cũng là một tiểu thuyết gia, nhưng vì em ấy không thể viết tiếp cuốn thứ hai nên em ấy rất chi là bực bội."
"Tiểu thuyết gia ư? Bộ truyện của em ấy đã được xuất bản chưa?"
Giọng nói của Jin có một chút bất ngờ.
"Rồi."
"Vậy có nghĩa là Sorata muốn giúp đỡ cô em gái xinh đẹp, cute đó hả?"
"Theo em nhớ thì em không hề nói xinh đẹp, cute và cũng không hề nói em ấy là con gái."
"Không phải thế sao?"
"Đúng, nhưng quả thực đó là một cô gái xinh đẹp, cute!"
"Như mọi khi, em toàn nghĩ cho người khác thôi."
"Không phải thế. Em nghĩ Jin-san có thể giúp em nên mới thử hỏi xem sao."
"Công việc của chú có tiến triển nào không?"
"Nhờ Asakasa mà quá trình làm game khá suôn sẻ, em vui kinh luôn."
Giờ này trên TV vẫn đang chiếu ảnh game, thứ vẫn trong quá trình xử lý, địch thủ CPU tấn công người chơi đang không thể di chuyển.
"Hừm, Asakasa đáng tin cậy mà. Vậy, tên của cô gái là gì?"
"Hả?"
"Ý anh là cái người tiểu thuyết gia cute, xinh đẹp ý. Chẳng phải Sorata đang hỏi sao?"
Ah, đúng rồi. Nói về vụ làm game vui quá làm mình suýt thì quên mất Kanna.
"Bút danh của em ấy là Yuigahama Kanna. 'Kanna' được viết bằng chữ Hiragana."
"Oh, anh biết cái tên đó. Em ấy là cô gái đã giành được giải thưởng 'tác giả mới nổi' với tác phẩm 'Ngày chủ Nhật của Cinderella' phải không? Anh cũng đã đọc cuốn sách đó rồi."
"Ah, em hiểu."
Nếu vậy, việc nhờ Jin giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Vì mới tuổi 14 mà em ấy đã có một buổi ra mắt, nên nó đã trở thành chủ đề nóng của cuộc thảo luận. Cuốn sách quá hay."
Sorata không biết gì hết vì những truyện anh từng đọc chỉ là manga.
"Oh~~em ấy vào Suiko hử? Thế giới này nhỏ bé thật đấy."
Đó là lẽ dĩ nhiên khi Suiko có thể thu hút những tài năng như Kanna.
"Nói cách khác, nghĩa là Sorata đã bỏ Mashiro và Aoyama-san để tập trung cho em gái đó ư?"
Cách nói chuyện giải trí của Jin vẫn không thay đổi.
"Không."
" 'Không' là có ý gì? 'Tập trung cho em gái đó' hả?"
"Phải."
“Vậy thì 'bỏ Mashiro và Aoyama-san' là thật ư?"
"........"
"Nếu em mà không trả lời, thì đã có chuyện gì xảy ra với hai người đó rồi."
Quả đúng là Jin, rất nhạy cảm. Dù sao thì anh ấy cũng là người đã hẹn hò với 6 cô gái cùng một lúc. Mặc dù đó có thể không phải là một ví dụ tốt nhưng đối với Sorata, người chưa từng một lần hẹn hò, Jin là một địch thủ đáng gờm mà Sorata sẽ không bao giờ đánh bại được.
"Cái chủ đề này, hừm, em thực sự không quan tâm. Cho dù không phải hoàn toàn không biết gì, nhưng nó quá là ngu ngốc."
"Có vấn đề gì sao?"
Jin cười.
"Trở lại vấn đề chính đi."
"Hiện giờ Sorata đang nói tới một tiểu thuyết gia âu lo vì em ấy không thể viết phần tiếp theo cho cuốn sách thứ hai hử?"
'Ừ."
"Hừm, quả thực là khi nhìn từ văn phong của em ấy thì khó viết thật."
"Ý anh là sao?"
"Sorata đã đọc nó chưa?"
"Rồi, em đọc từ tối qua."
Thể loại truyện là truyện hiện đại. Nhân vật chính là một cô gái đang học năm 2 cao trung, với mái tóc đuôi ngựa và đeo kính nên có thể nói là một cô gái rất đỗi thơ ngây.
Ở trường cô ấy không quá thu hút, nhưng cũng không phải người cô độc. Trong giờ giải lao, có những người bạn có thể mời cô trò truyện và mời cô cùng đi ăn trưa.
Khi có một người bạn cười, những người khác cũng vỗ tay và hỏi 'cái gì thế, tấu hài vãi ra ấy.' Cuộc sống thường ngày của cô gần như chỉ có như thế.
Nhưng ở trong lòng, cô ấy không cười. Dù cô có bạn nhưng cô không có những người bạn thân thiết để trò truyện.......Nếu hiểu sâu xa hơn, có thể nhận ra rằng cô ấy có một khía cạnh khác khá trầm lặng..
Cô không cảm thấy trường học thú vị, và cũng rất ghét cái tình cảnh nhận email của bạn là phải rep lại ngay lập tức, trong lòng cô thấy điều này rất là ngu ngốc. Dù họ là bạn với nhau, nhưng sau cùng đó cũng chỉ là hình thức bên ngoài thôi, chỉ là trao đổi email và gửi tin nhắn cho nhau để duy trì mối quan hệ thôi. Thật ngu ngốc làm sao. Nhưng ở thực tại, cô ấy vẫn nhanh tay rep email từ bạn bè vì cô không muốn ăn trưa một mình.
Và thế là, cô bị buộc phải duy trì mối quan hệ, mặc dù có những lần cô ấy không thể bắt kịp mạch trò truyện của bạn bè nhưng cô vẫn cố gắng. Và nếu ai đó đồn thổi 'cô ấy thật kiêu ngạo' thì cô ta sẽ bị tẩy chay ngay.
Mọi ngày đều sống như thế. Nhưng không chỉ có cô, những người bạn của cô có lẽ cũng cảm thấy tương tự. Nhưng chẳng có người nào muốn phản đối mối quan hệ hiện tại. Nên cho dù cô ấy không thích tình cảnh hiện giờ thì mọi người vẫn cố gắng duy trì nó.
--------------Trong địa phận này, không chấp nhận những kẻ nào có ý định phá rối trật tự.
Trong lớp mọi người đều biết thế. Nên mọi người đã nghiêm túc tuân theo quy định này.
Trong tác phẩm của cô, nó được đặt tên là 'Tính bền chặt của các mối quan hệ phi lợi nhuận.'
Vào một ngày bình thường trong tuần, vì mục đích trút giận lên tâm hồn đã bị chôn vùi bấy lâu nay, cô cố gắng ăn diện theo trend, đi tới thành phố gần đó, nơi cô chưa từng đặt chân đến.
Để mái tóc mình rủ xuống, thay chiếc kính cận bằng kính áp tròng và trang điểm một chút, mặc một chiếc váy ngắn mà mình đã mua nhưng chưa từng động tới. Đứng thẳng lưng và đi đôi bốt hợp với vẻ ngoài hiện tại, vì một vài lý do nào đó mà tâm trạng của cô đã chuyển từ căng thẳng sang vui vẻ.
Cô tình cờ đi bộ đến thành phố gần đó. Ngay sau đó, cô cảm thấy thế giới tràn ngập sắc màu trong thoáng chốc. Ban đầu, các chàng trai không hứng thú với cô, nhưng ngày hôm nay sự chú ý của mọi người xung quanh đã đổ dồn về phía cô. Chỉ cần lướt qua là có thể biết rằng người khác đang nhìn cô và quay lại ngắm cô.
Thậm chí cuộc trò chuyện của những đứa trẻ cấp ba là 'cô gái đó xinh quá ha?' cũng nghe rất rõ.
Như thể cảm giác căng thẳng ở trường đã biến mất, và cảm thấy mình có thể hít thở dễ dàng hơn, khung cảnh ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, bầu trời trông rộng hơn. Cái cảm giác rộng mở này đã khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Kể từ ngày đó, gần như chủ nhật nào cô cũng muốn cố gắng chạy theo trend để đi bộ tới thành phố đó. Chuyện trò với các nhân viên bán tạp chí thời trang, đi tới quán crepe nổi tiếng mà hiếm khi cô tới ăn vì lo phải xếp hàng.
Sau nhiều lần đi chơi, cô cũng bắt đầu có những người bạn ở thành phố này. Vi bạn bè ở đây không có điện thoại, nên cô không cần phải lo lắng về email. Cô có thể đường đường chính chính nói chuyện với bạn bè, những người mà cô chỉ có thể gặp vào chủ nhật, như là chuyện bất mãn ở trường học, bối rối về tình yêu, và về gia đình chia cách.........Mẹ tái hôn........Và những thứ khác ở nhà hay ở trường........
Mọi ngày chủ nhật đều có chung một bầu không khí, khiến mọi người băn khoăn là liệu nó chỉ là một giấc mơ hay là thực tại, và kết thúc của nó sẽ là gì? Làm Sorata bối rối khi đọc tới trang cuối.
Kết thúc đột ngột.
Đã có một người mà có thể gọi là bạn---------nhưng khi cô nghĩ rằng đó chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đối với mình........
Cô đột nhiên thức dậy.
Thứ đầu tiên có thể thấy là trần nhà màu trắng.
Khi một người đàn ông mặc áo choàng trắng đến nói chuyện, cô nhận ra đây chỉ là bệnh viện. Dường như cô được đưa vào bệnh viện khi cô ngất xỉu ở trường.
Khi các bác sĩ nói về thứ áp lực này nọ, cô không hề hiểu một chút nào. Bởi vì trước đó, vẫn đang trò truyện vui vẻ với bạn bè ở thành phố gần đó cơ mà........
Những trải nghiệm hoảng loạn của nhân vật chính đã khiến người đọc như Sorata cảm thấy như vậy. Nhưng khi mọi người băn khoăn 'chuyện gì đã xảy ra', thì câu chuyện lại kết thúc một cách lửng lơ.
Phần nào là thật? Và phần nào là mơ?
Vì nó rất là tò mò nên đã đọc đi đọc lại nhiều lần, nhưng cuối cùng thì vẫn không tìm được câu trả lời.
Cái cách kết thúc câu chuyện đã khiến cho người đọc cảm thấy không thể nào mà yên lòng được.
------------Đúng là như vậy đấy.
2 ngày sau khi anh đọc, Kanna bảo anh vậy.
"Vậy ấn tượng của chú về cuốn sách là gì?"
Jin hỏi.
"Mặc dù nó thú vị đấy, những lại không cảm thấy dễ chịu. Ấn tượng của Jin-san là gì?"
"Anh không nghĩ đây là một câu chuyện bịa đặt."
"Ý là sao?"
"Để anh nghĩ một lúc đã.........chínhxác hơn, câu chuyện này không thể gọi là một câu chuyện được thưc hiện chỉ bằng trí tưởng tượng được, mà nó giống như tiếng gọi của trái tim được khắc họa bởi một cuốn tiểu thuyết."
"Ah, em hiểu."
Sorata hiểu những gì Jin nói. Viết về nỗi phiền muộn khi ở trường hay vô cùng khó chịu khi có mối quan hệ giả tạo với những người bạn, làm mọi người cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Và sau khi làm quen với Kanna, Sorata ngày càng tin rằng câu chuyện cô viết ra chính là kinh nghiệm từng trải của bản thân cô.
Gia đình chia cách, và sống với mẹ sau khi ly dị. Ngoài ra, trong cuốn sách có giải thích rằng người mẹ đẻ của cô đã tái hôn rồi hạ sinh một đứa bé, nên anh nghĩ nhân vật chính, người không ưa cái tên họ mới của mình, có khả năng giống Kanna, người ghét cái tên họ của mình.
Thậm chí là trong lúc đọc, anh gần như nghĩ rằng nữ chính là Kanna. Làm cho Sorata cảm thấy khó chịu khi nhìn trộm cuộc sống trung học của cô.
"Lý do vì sao em ấy không thể viết tiếp, có lẽ là do em ấy không có những mảnh ghép của tình yêu thương, em ấy phải bắt đầu làm với một trang giấy trắng phải không? Viết cuốn sách đầu tiên mà không phải suy tưởng, giống như bày tỏ nỗi lòng của mình và dĩ nhiên, không thể viết tiếp cuốn thứ hai theo cách tương tự được."
"Vậy thì nên làm gì để em ấy có thể viết tiếp?"
"Đừng có ép bản thân mình phải viết, hãy giữ cho con tim thanh thản và chờ đợi cho đến khi những cảm xúc hội tụ trong trái tim em ấy."
"Hừm.........có vẻ như hơi khó rồi đây."
Áp lực không thể viết đã khiến nó trở nên nguy hiểm. Nếu cứ thế mà không bị gián đoạn, sẽ có chuyện gì đó nhanh chóng xảy ra.......
"Đã đưa cho biên tập viên chưa?"
"Em ấy nói rằng cho dù trình ra ý tưởng mới, nhưng chúng vẫn sẽ bị biên tập viên từ chối vì không hay."
"Oh, anh hiểu. Vậy thì anh sẽ cho một vài gợi ý."
"Ah, đợi chút. Em muốn lấy giấy nhớ."
Sorata cuống cuồng quay về phía chiếc bàn và chuẩn bị một cái bút và một tờ giấy.
"Thực ra, gợi ý không giúp được gì nhiều, nên đừng có mong đợi quá."
"Đã sẵn sàng."
"Về cơ bản, sẽ dễ dàng hơn khi nghĩ câu chuyện như một bộ khung. Những ai là nhân vật chính, ở trong loại thế giới nào, hay gặp gỡ ai đó, can hệ vào một sự kiện, làm gì đó, kiểu cảm xúc gì, kết thúc như thế nào.....Sắp xếp cốt truyện như thế sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Jin chủ ý nói chậm để Sorata có thể viết ghi chú mà không bị tụt lại phía sau.
"Lấy câu chuyện 'Ngày chủ nhật của Cinderella' làm ví dụ, để anh nghĩ một lúc đã.....ở trường và ở nhà đều khiến cô ấy cảm thấy cực kỳ khó chịu, một học sinh năm hai trung học, người hàng ngày bị xoay như chong chóng, và vào một ngày cô đến thị trấn gần đó, nơi không một ai biết về cô, và cô lại có quan hệ với những người lạ mặt, gặp gỡ những người bạn có thể trò chuyện và tán nhảm, tìm thấy một nơi có thể khiến cô thoải mái, tìm thấy nguồn hy vọng của mình trong câu chuyện này......Đại loại vậy."
"Hình như thế."
"Đến cuối cùng, chúng ta vẫn buộc phải đối mặt với thực tế rằng cảm xúc về mối quan hệ khiến con người ta thấy gò bó vẫn tồn tại. Có lẽ em ấy muốn nói rằng 'Nếu như giấc mơ kết thúc, thì nó vẫn sẽ được gây dựng'"
Sau khi lắng nghe lời giải thích của Jin, quả thực cái kết có thể kết thúc như vậy.
"Và hơn nữa, tác giả cần nghĩ rằng với câu chuyện này liệu cô ấy có thể khiến cho người đọc cảm nhận được điều gì đó không, hy vọng người đọc có thể thấu hiểu câu chuyện này, điều đó rất quan trọng. Đấy là nếu như câu chuyện được dựa trên kinh nghiệm từng trải của em ấy."
"Ý anh là sao?"
"Với các thuật ngữ đơn giản, đó là cách mà nó diễn ra. Những gì anh nói đều là dựa trên câu chuyện, nếu như em có thể thấu hiểu các nhân vật. ”
"Oh."
"Nếu lấy ví dụ, chẳng phải có người nào đó không thể nhìn nhận được tình hình sao?
Thật tình cờ, người đó lại là Iori.
"Gây thêm ấn tượng về một nhân vật sẽ làm ảnh hướng đến văn phong của tác phẩm. Nó giống như 'kẻ thua cuộc không thể làm được mọi thứ', hay 'một cậu trai vui tính khiến những người khác không thể ghét cậu'. Cái người không thể nhìn nhận được tình hình sẽ gây ra nhiều vấn đề, là một nhân vật rắc rối.........Nhưng ở chiều ngược lại, anh ta lại không nghĩ về bản thân và không nghĩ rằng mình sẽ kéo theo những người khác nhưng cuối cùng lại kết thúc trong sung sướng, cũng không thể ghét những nhân vật như vậy phải không?"
Mặc dù là cùng một tình huống, nhưng điều này lại gây ra một ấn tượng khác biệt.
"Lần sau em sẽ cố gắng thảo luận điều này với em ấy."
"Anh cũng có một ví dụ đơn giản, anh sẽ gửi nó sau."
“Thật sao? Cảm ơn anh rất nhiều.
"Cơ mà, anh không chắc là mình có thể giúp được nhiều."
Ở thời điểm hiện tại, máy tính vẫn đang nhận email từ Jin. Có vẻ như anh ấy đã ngay lập tức gửi đến, Jin tốt thiệt.
"Vậy thì, có cần anh lắng nghe về vấn đề tình cảm của Sorata không?"
"Nếu có, em sẽ tự suy nghĩ."
"Oh, một người đàn ông đít thực."
Jin cố tình phản ứng một cách thán phục. Coi bộ Sorata đã bị anh ấy xem như một tên ngốc.
"Nếu không thể, em sẽ tiếp tục tìm kiếm Jin-san để bàn luận."
"Nếu em thật sự muốn ngầu, cố gắng sống sót cho đến cùng nha."
Jin cười phá lên.
"Vậy thì, sẽ trở nên tồi tệ lắm nhỉ?"
"Nếu em cảm thấy xấu hổ trong tình yêu thì không có ích gì đâu, tuy nhiên, sau cùng thì em vẫn sẽ 'khỏa thân'"
"Bao gồm cả trái tim sao?"
Sorata hỏi, có một chút xấu hổ trong lòng anh.
"Nhưng trong thực tại, có lẽ cơ thể là 'khỏa thân' trước."
"Em không biết nên nói thế nào nữa, liệu nó động viện em hay là suy sụp tinh thần đây......"
Khi hai người họ vẫn đang bàn luận về chủ đề này, cửa phòng của Sorata mở ra. Mashiro bước vào như thể đây là phòng của cô vậy. Còn vấn đề gì nữa hay sao?
"Ah, xin lỗi, mặc dù em là người gọi anh nhưng giờ Shiina đến đây rồi."
"Tất nhiên là bây giờ không phải lúc để chat chít với cái anh senpai đã ra trường này rồi."
Sorata vờ như không nghe thấy Jin nói gì
"Vậy thì, em sẽ gọi lại."
"Ok."
Sorata dập máy.
Mashiro ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc TV vẫn đang bật và bộ điều khiển game.
"Muốn chơi thử không?"
"......."
Sorata đưa cho Mashiro bộ điều khiển, người vẫn đang im lặng, rồi từ từ giải thích cách chơi. Tới lúc này, Mashiro vẫn giữ im lặng.
"Ok, chơi thôi."
Mở lại máy chơi game, và chạy tựa game vẫn chưa được hoàn thành.
Mashiro sử dụng bộ điều khiển không được tốt lắm, và trên màn hình player của cô đã di chuyển một cách bất cẩn, rồi bị kẻ địch tấn công.
"Sorata."
"Chuyện gì."
"Chán òm."
"Ừm, nếu cậu cảm thấy game này thú vị thì tớ sẽ rất là ngạc nhiên đấy."
Ngoài ra, game còn chưa được hoàn thành xong, nên làm ơn đừng có đưa ra đánh giá ngay lập tức.
"Một tác phẩm thất bại."
"Cậu học cái câu đó ở đâu đấy!"
"Maid-chan dạy tớ."
"Mà hình như mối quan hệ của cậu cũng khá tốt đấy...."
Thực ra hai người họ đang nói về chuyện gì vậy?
"Maid-chan đã từng nói."
"Cô ta nói gì?"
"Sorata đang tạo ra một tác phẩm thất bại."
"Tui không cố ý tạo ra một tác phẩm thất bại!"
Mình sẽ gửi một email kháng nghị tới Maid-chan.
"Cứ lờ nó đi, Shiina."
"Có chuyện gì sao?"
"Khi cậu vẽ manga, cậu chưa từng cảm thấy chán nản à?"
"Chán nản?"
"Ví dụ, công việc diễn ra không suôn sẻ, hoa mắt khi nghĩ về ý tưởng, hay băn khoăn về việc liệu manga của mình sẽ cứ như vậy mà ngừng xuất bản hay sao?"
"Chưa từng."
Anh cứ tưởng là sẽ không bao giờ, cơ mà, hóa ra câu trả lời của Mashiro đã phản bác lại dự đoán.
"Vậy thì, lúc đó cậu cảm thấy loại cảm xúc nào?"
"Cảm xúc mà tớ muốn....."
"Cảm xúc mà cậu muốn?"
"Sorata....."
"Tớ?"
"Bắt nạt Sorata."
"Thôi nào, đừng có như thế chứ."
"Giờ tớ đang bắt nạt cậu."
"Vậy giờ cậu đang bắt nạt tớ sao!"
Có vẻ như nó đã vô tình trở thành món ăn tinh thần và làm khuây đi sự căng thẳng trong cô. Đôi khi cô sẽ nói chuyện kỳ lạ. Vậy sau ngần ấy thời gian, thực sự cô ấy có làm khuây bớt đi căng thẳng?
"Sorata gần đây rất ngạo mạn."
"Sao tớ đột nhiên bị mắng vậy?"
"Điều này không thể được."
"Ý cậu là sao, Mashiro!"
"Tuyệt đối không được."
"Cái gì thế? Giờ là chủ đề mới sao?"
"Đành vậy thôi."
"CÍU!"
"Quả nhiên."
"Cậu đang nói về cái gì vậy hả!"
Chưa từng xảy ra chuyện này trước đây, chỉ tổ làm cho mọi người hoảng loạn.
Anh không biết là liệu Mashiro có thỏa mãn hay không, đột nhiên cô rơi vào im lặng.
"......"
"......"
Nhìn chằm chằm vào Sorata như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
"Nó thế nào?"
"Có chuyện gì vậy chứ!"
"Nhịp tim của Sorata đang đập nhanh à?"
"Không, thực sự cảm thấy khó chịu rồi đấy!"
"Hóa ra là một sự thất bại."
Mashiro sử dụng những ngón tay của mình ấn vào môi cô, dường như cô ấy đang nghĩ ngợi.
"Cậu định làm gì?"
"Rita đã từng nói."
"Không hiểu sao khi nghe cái tên này thì tớ cảm thấy khó chịu."
"Hai người cậu đang bị mắc kẹt trong một mối quan hệ khó hiểu."
"Tớ và Shiina?"
"Mùa khô."
"Đã từng trải qua mùa mưa chưa?"
"Đó là lý do tại sao Sorata lại thiếu sự chú ý."
Cảm thấy tông giọng có khác với bình thường.
"Đừng có nói là cậu đang bắt chước Rita-san nhá?"
"Giống ư?"
"Chỉ là không nhiều lắm nhưng tại sao cậu lại cảm thấy tự hào vậy chứ!"
"Vấn đề là ở đó."
"Không, tớ không hiểu tí gì về nó cả."
Có vẻ như hỏi Rita-san thì sẽ nhanh hơn.
Sorata cầm chiếc điện thoại lên và gửi mail cho Rita.
Sự chênh lệch múi giờ giữa Anh Quốc Và Nhật Bản là khoảng 9 tiếng, nên ở đó đang là sáng.
-------Cậu đã dạy Shiina cái gì vậy?
Một lúc sau anh nhận được tin nhắn phản hồi,
-------- Tôi chỉ dạy cho cô ấy về nhữngmánh khóe tình yêu đơn giản thôi.
-------- Làm ơn hãy giải thích tình hình cho tôi đi.
-------- Đối với cô ấy, cậu luôn ở bên cạnh là lẽ dĩ nhiên. Vì thế, để khiến cậu nhìn lại một thời quá khứ của hai đứa, cô ấy nên giữ khoảng cách trước, rồi đợi cho đến khi cậu đánh mất cô ấy, thì cậu kiên quyết nói: 'Nếu cậu nghĩ tớ luôn luôn ở bên cạnh cậu, thì cậu lầm rồi!' Đến lượt cô ấy quay trở về bên cậu.
--------Nghe như copy từ một bài báo ấy.
--------Chuyện đó quả thật copy từ một bài báo đó.
--------Tôi biết ngay mà!
--------Ryuunousuke lạnh nhạt với tôi cũng lâu lắm rồi, chẳng phải đã đến lúc anh ấy phải đối xử dịu dàng với tôi sao?
--------Cái chủ đề gì thế này?
--------Chủ đề tình yêu giữa tôi và Ryuunosuke.
--------Cô có thể nói điều này với Ryuunosuke không?
--------Hãy nói với Ryuunosuke là 'Nếu anh không email cho em, em sẽ hẹn hò với người đàn ông khác, và trao 'những thứ quan trọng’ của em cho người đó. Em nghiêm túc đấy."
Có vẻ như Rita cũng sử dụng mánh khóe tình yêu đơn giản.
Dù sao thì, như Rita yêu cầu, cứ gửi email cho Ryuunosuke đã.
------- Rita nói vậy đấy.
Anh ta ngay tức khắc trả lời. Cứ tưởng Maid-chan phản hồi cơ, ai ngờ Ryuunosuke đã tự mình trả lời.
------ Đúng là một tin vui. Nói với cô ta đi.
Mặc dù không phải là không thể nói chuyện với cô ấy, nhưng anh thấy tiếc cho Rita, nên Sorata đã không nói. Dường như chuyện tình cảm giữa Rita và Ryuunosuke cũng diễn ra không suôn sẻ. Nhưng nếu anh ấy biết rồi, anh không thể cứ mãi bỏ mặc nó được.
Sorata tắt máy. Dường như không có vấn đề gì, còn Mashiro có vẻ chuẩn bị lượn khỏi phòng.
"Chờ một chút! Cho tớ thời gian để than phiền! Tớ suýt thì căng thẳng cực độ đấy!"
Mashiro buộc phải quay lại.
"Vì....."
"Vì gì!"
"Sorata sẽ hẹn hò với Nanami."
Sau khi nói thế, Mashiro cầm dao chém vào bộ phận cơ thể của anh ta mà không hề có sự chuẩn bị. Chỉ cần một nhát thôi là có thể gây ra tổn thương nghiêm trọng.
Sorata thấy rằng mình không cần trốn tránh điều này, vì bữa tối hôm qua, trong phòng ăn, họ đã thảo luận về địa điểm và thời gian gặp mặt, một quyết định sai lầm.
Lý do vì sao Mashiro thảo luận với Rita có lẽ là vì điều này.
"Chỉ là tài liệu tham khảo cho việc tập dượt kịch bản thôi."
"......"
Mashiro tiếp tục nhìn vào Sorata.
"C-Cái gì, tại sao cậu cứ nhìn tớ suốt vậy?"
"Sorata đã có người mà cậu ấy thích."
Có vẻ như chủ đề này đã được thảo luận từ lúc Kanna đến đây.
"Ah, hừm, về cơ bản thì có một vài thứ tự nhiên xảy ra."
Sorata muốn giả bộ bình thường và bỏ qua vấn đề này, nhưng Mashiro cứ tiếp tục hỏi.
"Có những người thích, hẹn hò với Nanami."
"Đừng có đoán bừa thế!"
Không thể để tình thế gay go này rối tung thêm nữa. Mặc dù Mashiro dường như không nhận ra, nhưng Sorata đã tự rước họa vào thân kể từ khi Kanna đến, tuy nhiên, giờ điều đó không có nghĩa là cô ấy vẫn không biết, có nhiều khả năng khi cô thảo luận vấn đề này với Rita, Rita đã nhận ra, và bảo với Mashiro.
Nếu không phải Mashiro, thì chắc chắn là Nanami. Hôm đó, Sorata đã tiết lộ người mà cậu ấy thích là một trong 2 người họ.
Nếu Sorata quả quyết tuyên bố người cậu thích không phải là Nanami, thì điều đó đồng nghĩa với việc Mashiro chính là người mà Sorata thích. Quả là một cách bày tỏ tình yêu tệ hại.
"Oh ~~"
"Cái phản ứng hiếm gặp đó là có ý gì ?"
"Sorata đã có người mình thích....."
"Tiếp tục nữa sao!"
"Hẹn hò với Nanami."
"Mục đích của vụ hẹn hò chỉ là để thu thập tài liệu tham khảo cho việc tập dượt kịch bản thôi! Không có mục đích nào hơn thế!"
"Sorata đã có người mình thích......"
"Cậu có thể ngừng chủ đề này được không?"
"Đối xử dịu dàng với Nanami."
"Tớ nên làm gì để dừng chủ đề này lại đây?"
Dù nhìn từ hướng nào, Sorata rõ ràng vẫn đang bị nghi ngờ.
"Sorata đã có người mình thích......."
"Vẫn cần phải tiếp tục sao!"
"Nanami cũng đã có người mình thích."
"Hừm, nên là."
"Tớ cũng có người mình thích."
Gò má của Mashiro ửng đỏ. Nếu không để ý kĩ, anh sẽ không nhận ra. Ánh mắt của cô ấy cứ liên tục đảo lộn.
"....."
Người mà Mashiro thích.
Dường như đây là lần đầu tiên cô nói điều này một cách rõ ràng.
"Đây là trách nhiệm của ba bên."
"Có một chút thôi!"
"Đây là mối quan hệ tay ba."
"Mặc dù nó đúng như cậu nói, nhưng cậu không thể, đừng có nói toẹt ra thế!"
"Tại sao?"
"Vì con tim tớ gần như bị hủy hoại rồi!"
Không còn nghi ngờ gì nữa. Mashiro gần như đã hiểu được mối quan hệ giữa ba người họ, Mashiro, Nanami và Sorata.
"Nếu thế, đứng đắn."
"Trong cuộc sống này, cái kiểu quan hệ tay ba nào sẽ được cho là đứng đắn?"
"Ayano nói thế."
Cô ta là biên tập của Mashiro, Iida Ayano.
"Oh, tại sao?"
"Đã đến lúc quan hệ tay ba."
"Tớ nghĩ ý định của Ayano-san không dành cho thế giới thực! Ý cô ấy là mối quan hệ tay ba trong manga cơ!"
"À."
"Vậy thì, đây là đoạn quan trọng, đừng có xóa nó đi! Điều đó làm tớ sốc đấy........mà nhân tiện, cậu có biết mối quan hệ tay ba là gì không?"
Mặc dù anh ấy có hơi đa nghi, nhưng sau cùng thì cô ấy là Mashiro mà.
"Tớ biết."
Mashiro trông tự tin. Các bạn có thể diễn đạt là cô luôn trông tự tin.
"Thật sao? Thử giải thích đi."
"Không muốn."
"Cứ nói là không biết đi cho rồi!"
"Nếu tớ nói, sau này Sorata sẽ lo lắng mất."
"......."
Như thể cái đầu của mình bị táng cực mạnh, Sorata không đáp lại câu trả lời của Mashiro.
"Vậy thì, vẫn muốn nói chứ?"
"K-không......."
Sorata cảm giác như mình không thể chờ đợi thêm được nữa.
Khi tư tưởng cuối cùng cũng đến.
Khi lựa chọn cuối cùng cũng đến.
Mặc dù chưa sẵn sàng, thực tại vẫn luôn tiếp cận một cách không thương tiếc, Sorata biết điều này. Bởi vì năm nay, Sorata đã cảm thấy thế.
Mặc dù không trọn vẹn, nhưng Sorata vẫn cảm thấy có một chút do dự....Thời gian để lựa chọn cuối cùng cũng đến. Đây được gọi là cuộc sống đấy.
Những gì Sorata có thể làm chỉ là ngóng chờ vào giờ đã định, và bối rối tìm kiếm câu trả lời.
Tuy nhiên, khi Mashiro đang vẽ Sorata, Sorata cảm thấy mình không còn nhiều thời gian.