Trong chốc lát, không một mèo nào di chuyển hay nói điều gì. Sau đó Bàn Chân Liệt ngao. "Bất kỳ bộ tộc nào cũng có thể nhìn thấy những đám mây ấy. Chúng ta vẫn không thể biết chắc thông điệp đó có phải là dành cho chúng ta hay không."
Những tiếng meo hy vọng lan khắp bộ tộc Gió. Sao Cao quan sát bộ tộc của mình, rồi bình tĩnh meo. "Bất kể bộ tộc Sao đã an bài cho chúng ta điều gì, thì hôm nay chúng ta cũng sẽ quay về nhà. Ta ngửi thấy có thêm nhiều mưa trong không khí. Đến lúc chúng ta khởi hành rồi." Tim Lửa căm thấy nhẹ lòng trước lời lẽ thực tế của vị tộc trưởng. Điều cuối cùng bộ tộc của họ cần là sự náo động trước một lời tiên tri chẳng lành.
Sao Cao dẫn đầu bươn ra ngoài bầu không khí buổi sáng giá lạnh. Tim Lửa và Vằn Xám theo sau. Tộc trưởng bộ tộc Gió nói đúng: gió hứa hẹn sẽ mưa nhiều nữa, và sẽ đến rất nhanh.
"Vui lòng để chúng tôi đi trước trinh sát?" Tim Lửa đề nghị.
"Xin mời," Sao Cao đáp. "Hãy báo cho chúng tôi biết nếu anh thấy chó, bọn Hai Chân, hay chuột cống. Sáng nay bộ tộc của ta đã khỏe hơn, nhưng chúng tôi đã gặp rắc rối với lũ chó trên đường bỏ đi. Chúng tôi phải đề phòng." Từ vẻ lo lắng trong mắt của vị tộc trưởng. Tim Lửa có thể thấy rằng lời cảnh báo của Mặt Vỏ Cây khiến ông phải lo lắng nhiều hơn là những lời nói đầy tự tin của ông. Bộ tộc của ông có thể đã mạnh hơn nhưng vẫn không đủ mạnh để chống trả những kẻ tấn công.
Tim Lửa lao phăm phăm, cùng với Vằn Xám chạy theo sát gót. Chúng thay phiên nhau quay trở lại bộ tộc, báo cho Sao Cao biết là đoạn đường phía trước quang quẻ, hoặc cảnh báo ông hãy nán lại trong lúc một tên Hai Chân cùng với một con chó đi ngang qua. Đoàn mèo bộ tộc Gió lặng lẽ tuân theo lệnh của tộc trưởng, kéo lê những cái chân nặng nề mặc dù họ đã được nghỉ ngơi một đêm.
Đến lúc mặt trời lên cao, đám mây bắt đầu đen lại tụ tập kéo về, và những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi. Mặt đất dần cao dốc lên, và khi Tim Lửa ló ra khỏi một hàng cây, chú nhận ra con đường đất đỏ dẫn ra khỏi lãnh địa của Hai Chân và vào những vùng đất săn của bộ tộc Gió. Tinh thần chú phấn chấn hẳn lên, và chú bắt gặp ánh mắt hân hoan của Vằn Xám. Gần đến rồi!
Tiếng những bước chân nặng nhọc của đoàn mèo vang lên phía sau hàng cây. Tim Lửa quay đầu và phóng trở lại cánh đồng. Những mèo bộ tộc Gió đã bắt kịp chúng. Bàn Chân Liệt đang dẫn đầu. Ông ta có vẻ giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Tim Lửa.
"Lối này." Tim Lửa meo, và chỉ cho ông khoảng bờ xuyên qua đám lá rõ nước mưa ròng ròng. Chú vui sướng thấy phản ứng của những mèo bộ tộc Gió khi họ nhìn thấy vùng cao nguyên thấp thoáng ở phía bên kia. Với Bàn Chân Liệt dẫn đầu, đoàn mèo từ từ nối đuôi nhau đi qua.
Tim Lửa theo ngay sát mèo đi sau cùng, nhưng Bàn Chân Liệt và hai chiến binh khác đã nhảy qua những con mương, băng qua độ con đường đất, và đang chui qua hàng rào ở đầu đằng kia. Tốc độ của họ đã tăng lên – bọn họ biết rõ mình đang ở đâu. Tim Lửa phải phóng hết tốc lực mới bắt kịp họ. Chú bám theo họ qua hàng rào và đuổi kịp họ lao phầm phập về phía một con dốc dài dẫn đến vùng cao nguyên, về nhà của họ.
Tại chân dốc, Bàn Chân Liệt và những chiến binh của ông dừng lại để đợi những mèo còn lại của bộ tộc. Họ nhắm mắt lại để chống lại cơn mưa nhưng vẫn ngẩng cao đầu. Tim Lửa có thể thấy ngực họ phập phồng lên xuống khi họ cố hít vào những mùi quen thuộc của vùng cao nguyên.
Tim Lửa chạy trở lại đoàn mèo còn lại của bộ tộc, tìm kiếm Hoa Sớm. Chú thấy chị đang bước đi bên cạnh một anh chiến binh mèo mướp, anh này đang giữ đứa con của chị trong miệng. Cứ vài bước chị mèo nhị thể lại rướn cổ ra hít hít đứa con bé bỏng ướt sũng của mình. Chẳng bao lâu nữa chị sẽ có thể đặt con mình vào nhà trẻ của bộ tộc Gió rồi.
Tim Lửa tụt lại bước đi bên cạnh Vằn Xám ở đằng cuối hàng. Chúng liếc nhìn nhau đầy hạnh phúc nhưng không nói gì, vì quá vui lây với nỗi phấn khích của bộ tộc Gió khi trở về nhà. Ngay cả những mèo già giờ đây cũng tất tả đi cho nhanh, thân mình lúp xúp cúi thấp xuống và nheo mắt lại cho khỏi bị mưa. Khi bộ tộc đến chỗ Bàn Chân Liệt ở chân dốc, ông thủ lĩnh trợ tá đứng dậy và Sao Cao vượt lên dẫn đầu. Không ngừng bước, Sao Cao bắt đầu đi theo một lối mòn hẹp, giẫm lên cỏ thô và cây thạch nam.
Khi bộ tộc lên gần đến đỉnh dốc, một số chiến binh lại chạy vượt lên phía trước. Băng trên sườn đồi, dáng họ hiên ngang in vào nền bầu trời vần vũ, trong khi gió thổi lợn gợn bộ lông của họ. Trải dài ra phía trước mặt là vùng đất săn cũ của họ. Thình lình hai lính nhỏ phóng sượt qua Tim Lửa và quăng mình vào bụi thạch nam quen thuộc.
Sao Cao sững người lại. "Đợi đã!" Ông ngao. "Coi chừng có nhóm đi săn của các bộ tộc khác ở đây!"
Ngay vừa khi nghe tiếng tộc trưởng, hai lính nhỏ dừng gấp và vắt giò lên cổ chạy trở lại bộ tộc, mắt họ vẫn sáng ngời ngợi niềm hân hoan.
Từ một đỉnh đá lởm chớm. Tim Lửa nhìn thấy lòng chảo trên mặt đất che chắn trại bộ tộc Gió. Rù lên một tiếng vui mừng, Hoa Sớm nhận lấy lại đứa con từ miệng anh chiến binh mèo mướp và hướng vội về phía lòng chảo. Sao Cao đập nhẹ đuôi và lập tức ba chiến binh phóng lên trước để hộ tống khi chị biến mất khỏi rìa lòng chảo, đi xuống trại.
Tộc trưởng bộ tộc Gió dừng lại trong khi những mèo còn lại của bộ tộc lao nhanh vào những bụi cây che chắn bên dưới. Ông quay qua Tim Lửa và Vằn Xám, mắt ông sáng long lanh. "Bộ tộc của ta rất biết ơn sự giúp đỡ của các anh," ông meo. "Cả hai anh đã chứng tỏ mình là những chiến binh cao quý của bộ tộc Sao. Bộ tộc Gió đã về nhà, và đã đến lúc các anh về nhà của các anh rồi."
Tim Lửa cảm thấy một thoáng thất vọng. Chú muốn nhìn thấy Hoa Sớm yên vị trong nhà trẻ cùng đứa con của chị. Nhưng Sao Cao nói đúng, chúng không cần phải ở đây nữa.
Sao Cao lại nói. "Có thể là có những đoàn săn của kẻ thù ở quanh đây. Ria Độc Nhất và Bàn Chân Liệt sẽ hộ tống các anh đến điểm Bốn Cây."
Tim Lửa cúi đầu. "Cảm ơn, Sao Cao."
Sao Cao gọi những chiến binh của mình lại và ra mệnh lệnh cho họ. Rồi ông hướng đôi mắt mệt mỏi về phía Tim Lửa lần nữa. "Các anh đã phục vụ bộ tộc Gió rất tốt. Hãy nói với Sao Xanh rằng bộ tộc Gió sẽ không bao giờ quên là chính bộ tộc Sấm đã đưa họ về nhà."
Bàn Chân Liệt bước đi về phía điểm Bốn Cây. Tim Lửa và Vằn Xám bước theo ông, cùng với Ria Độc Nhất bên cạnh. Họ đi sát nhau khi đi học theo một lối hẹp, qua một đám kim tước dày đặc, rất tốt để làm chỗ trú mưa.
Đột nhiên Ria Độc Nhất dừng lại và hít hít không khí. "Thỏ?" Anh kêu lên sung sướng rồi lao bắn vào đám cây kim tước. Bàn Chân Liệt dừng lại đợi. Tim Lửa có thể thấy một tia sáng lóa lên trong đôi mắt mệt mỏi của thủ lĩnh trợ tá. Có tiếng bước chân chạy nhanh trong khoảng xa và tiếng kim tước loạt xoạt, sau đó im lặng.
Một giây sau, Ria Độc Nhất trở ra với một con thỏ lớn treo lủng lẳng dưới hàm của anh.
Vằn Xám chồm tới nói với Tim Lửa. "Hơi tốt hơn bọn chiến binh bộ tộc Sông, hả?"
Tim Lửa rù rừ đồng ý.
Ria Độc Nhất thả con mồi tươi xuống đất. "Có ai đói không?"
Bọn họ ăn thịt con thỏ với vẻ biết ơn. Khi đã ăn xong phần của mình, Tim Lửa ngồi xuống và liếm môi. Chú cảm thấy hồi phục trở lại sau khi ăn, nhưng cái lạnh rã rời đang bắt đầu hành hạ từng khúc xương chú, và chân của chú đau nhói. Nếu chú và Vằn Xám đi theo lối mà chúng đã đến đây, qua điểm Bốn Cây, thì chúng phải đi một đoạn đường dài. Thế, nếu chúng đi đường tắt qua vùng đất săn của bộ tộc Sông thì sao? Suy cho cùng thì chúng đang thi hành nhiệm vụ đã được tất cả các bộ tộc đồng tình tại cuộc Tụ Họp. Lẽ nào bộ tộc Sông lại phản đối khi chúng đi ngang qua lãnh thổ của họ. Trông chẳng có vẻ gì là chúng định săn trộm mồi của họ cả.
Tim Lửa nhìn quanh những mèo đồng hành của mình và ngập ngừng meo. "Các anh biết không, sẽ nhanh hơn nếu chúng ta đi theo dòng sông."
Vằn Xám ngước lên khỏi việc rửa ráy chân của mình. "Nhưng điều đó có nghĩa là phải đi ngang qua lãnh địa bộ tộc Sông."
"Chúng ta có thể đi men theo hẻm núi," Tim Lửa giải thích. "Bộ tộc Sông không đi săn ở đó bởi nơi ấy quá dốc để cho họ đi xuống sông."
Vằn Xám thả nhẹ bàn chân ẩm ướt xuống đất. "Cho dù móng vuốt của tôi đang đau nhừ," cậu nói, "nhưng tôi cũng không ham đi đường ngắn hơn." Cậu quay đôi mắt vàng sang vị thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Gió một cách hy vọng.
Bàn Chân Liệt trầm ngâm. "Sao Cao ra lệnh cho chúng tôi đi cùng các anh đến điểm Bốn Cây," ông nói.
"Nếu các vị không muốn đi với chúng tôi, chúng tôi sẽ hiểu mà," Tim Lửa nhanh nhẹn trả lời. "Chúng tôi chỉ đi qua lãnh thổ bộ tộc Sông trong chớp mắt thôi. Chúng tôi sẽ chẳng gặp rắc rối gì đâu."
Vằn Xám gật đầu, nhưng Bàn Chân Liệt lắc đầu. "Chúng tôi không thể để các anh đi vào lãnh thổ bộ tộc Sông một mình," ông nói. "Các anh đã kiệt sức rồi. Nếu các anh gặp rắc rối, các anh sẽ chẳng thể nào đương đầu được."
"Chúng tôi sẽ không gặp ai đâu!" Tim Lửa đã tự thuyết phục mình xong và cũng nhất quyết thuyết phục cả Bàn Chân Liệt nữa.
Bàn Chân Liệt nhìn chú với đôi mắt già nua tinh thông của mình. "Nếu chúng ta đi đường này," ông trầm ngâm, "thì điều đó sẽ cho bộ tộc Sông biết rằng bộ tộc Gió đã trở về."
Tim Lửa vểnh tai lên với vẻ thấu hiểu. "Và một khi họ ngửi được mùi mới của bộ tộc Gió, có thể sẽ không còn ham đi săn thỏ trên lãnh địa của các anh nữa."
Ria Độc Nhất liếm sạch những vết mồi còn lại dính trên môi mình và nhận xét. "Điều đó còn có nghĩa là chúng ta sẽ về nhà trước khi trăng lên!"
"Cậu thì chỉ được cái muốn xí chỗ ngủ tốt trong hang thôi!" Bàn Chân Liệt độp lại. Giọng ông nghiêm khắc nhưng trong mắt ông lại lóe lên ánh hiền hậu.
"Vậy chúng ta sẽ đi qua lãnh thổ bộ tộc Sông chứ?" Tim Lửa hỏi.
"Được," Bàn Chân Liệt quyết định. Ông đổi hướng và dẫn đoàn mèo đi theo dấu vết cũ của một con lửng, đưa họ ra khỏi vùng cao nguyên cằn cỗi. Loáng cái, họ đã vào lãnh địa bộ tộc Sông. Dù cho tiếng gió và tiếng mưa, Tim Lửa vẫn có thể nghe thấy tiếng dòng sông gầm gào khi nó chảy ồ ạt và thét ầm ở nơi nào đó đằng trước.
Những con mèo lần theo dấu lửng về phía tiếng sông gào. Lối mòn càng lúc càng hẹp lại cho đến khi nó chỉ còn nhỉnh hơn một vạt cỏ ngay sát gờ của một khe núi sâu. Một bên mặt đất vươn cao lên, dốc và lởm chởm đá; phía bên kia nó lại lao thẳng xuống. Tim Lửa có thể nhìn thấy bờ phía bên kia của khe núi chỉ cách vài con cáo. Khoảng cách hẹp rí như giăng mồi nhử, và Tim Lửa tự hỏi liệu mình có thể nhảy qua khe nứt đó được hay không. Có lẽ nếu chú không quá đói và mệt thì... Chân chú chợt tê rần rật, hãi hùng trước ý nghĩ bị rớt xuống dưới đó, nhưng chú không thể cưỡng lại được ý muốn nhìn hé qua mép đá.
Ngay bên dưới chân chú, mặt đất rớt phịch xuống thành một vách đá thẳng đứng. Dương xỉ bám vào những gờ canh bé tí xíu, lá cây sáng loang loáng, không phải vì mưa, mà vì nước từ dưới đáy khe núi dâng cuồn cuộn và sủi bọt bắn tung tóe lên.
Tim Lửa lùi xa khỏi mép đá, dải lông dọc theo xương sống chú dựng lên khiếp đảm. Phía trước chú, Bàn Chân Liệt, Ria Độc Nhất và Vằn Xám vẫn bước đi nặng nề, đầu rà xuống đất. Họ vẫn phải đi lối này cho đến khi họ có thể thoát khỏi nó, qua mảng rừng nhỏ tọa lạc giữa họ và lãnh thổ bộ tộc Sấm.
Tim Lửa loạc choạc trong khi chú vội vã đuổi theo họ. Đôi tai của Bàn Chân Liệt dựng thẳng lên còn đuôi thì sát sạt xuống, gần như quét lê dưới mặt đất. Ria Độc Nhất rõ ràng cũng rất lo sợ, cứ nhìn xoáy vào đoạn dốc bên cạnh họ như thể anh ta có thể nghe thấy điều gì đó. Tim Lửa không thể nghe thấy gì ngoài tiếng gầm rú của dòng sông. Chú lo lắng ngoái nhìn qua vai, mắt đảo đồng từ bên này sang bên kia. Sự cảnh giác của những mèo bộ tộc Gió đang khiến chú cảm thấy bấn an.
Con dốc bắt đầu phẳng dần lại cho đến khi họ có thể đi xa khỏi gờ vách đá. Mưa vẫn rơi xối xả vào mặt họ, và bầu trời tối sầm cho Tim Lửa biết mặt trời đang lặn, nhưng chẳng bao lâu nữa họ đã đến khu rừng rồi. Ở đó chắc chắn sẽ có nhiều chỗ trú hơn. Những ý nghĩ về thức ăn và cái ổ khô ráo khiến Tim Lửa cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Đột nhiên, một tiếng ngao báo động gù gừ trong cổ họng của Bàn Chân Liệt. Tim Lửa cứng người lại và nếm thử không khí. Đội tuần tra bộ tộc Sông! Một tiếng thét vang lên từ phía sau họ, nhóm mèo quay ngoắt lại thì thấy sáu chiến binh bộ tộc Sông đang đâm bổ về phía họ. Lông của Tim Lửa dựng đứng lên kinh hãi. Khe núi sâu cùng với dòng nước dữ tợn vẫn còn đang ở sát bên, rất nguy hiểm.
Một mèo bộ tộc Sông màu nâu đập đáp thẳng xuống người chú. Tim Lửa lăn ra khỏi khe núi, điên cuồng đá túi bụi bằng đôi chân sau. chú cảm thấy răng cắn vào vai mình, và chú giãy giụa bên dưới sức nặng của chiến binh đang rít rú. Chú cào điên dại xuống mặt đất ẩm ướt, cố gắng thoát ra. Những móng vuốt sắc nhọn của tên chiến binh bộ tộc Sông cào cấu vào hông chú. Tim Lửa vặn người và táp vào bộ lông của kẻ thù tấn công. Chú nghiến chặt quai hàm của mình lại và nghe thấy tiếng rú của tên chiến binh, nhưng móng vuốt của hắn cào cào chú dữ dội hơn nữa. "Đây sẽ là lần cuối cùng ngươi đặt chân lên lãnh thổ bộ tộc Sông," tên mèo nâu quát.
Xung quanh, Tim Lửa nhận thấy những mèo đồng hành với mình cũng đang chiến đấu ác liệt. Chú biết họ cũng mệt lả như chú sau chuyến đi vất vả. Chú có thể nghe tiếng Vằn Xám ngao lên dữ tợn, Ria Độc Nhất rít rú vì đau đớn và tức giận. Thế rồi, từ khu rừng phía sau họ, một âm thanh khác lọt đến tai Tim Lửa. Tiếng ngao cuồng nộ – tuy nhiên nó lại khiến Tim Lửa lóa lên một tia hy vọng. Tiếng thét xung trận của Vuốt Cọp! Tim Lửa ngửi thấy mùi ứng chiến nhanh của một đội tuần tra bộ tộc Sấm – bao gồm Vuốt Cọp, Da Cây Liễu, Bão Trắng và chân Cát.
Gào thét và phun phì phì, đội mèo bộ tộc Sấm xông ngay vào trận đánh giáp lá cà. Tên mèo nâu thả Tim Lửa ra và chú nhanh chóng gượng dậy. Chú nhìn thấy Vuốt Cọp ghì chặt một gã mèo mướp xuống đất, cắn một cú cảnh cáo vào chân sau của gã. Tên mèo rú lên và bỏ chạy vào bụi cây. Vuốt Cọp đảo quanh rồi dán chặt đôi mắt lợt lạt của ông vào Lông Báo Đốm. Bà thủ lĩnh trợ tá lông đốm của bộ tộc Sông đang vật nhau với Bàn Chân Liệt. Ông chiến binh khập khiễng không phải là đối thủ của bà mèo bộ tộc Sông hung dữ. Tim Lửa định nhảy vào giải cứu ông ta, nhưng Vuốt Cọp đang ở phía trước chú. Lão chiến binh sẫm màu nhào tới trước, và chộp lấy đôi vai rộng của Lông Báo Đốm. Cùng với một tiếng thét lớn, ông giật mạnh bà mèo ra khỏi vị thủ lĩnh trợ tá gầy trơ xương của bộ tộc Gió.
Tim Lửa nghe thấy một tiếng kêu ré lên hoang dại phía sau mình. Quay phắt lại, chú thấy chân Cát đang bị khóa chặt trong cuộc chiến với một mèo cái khác của bộ tộc Sông. Uốn éo và giằng co, đôi mèo lăn lông lốc trên đám cỏ ướt, khè vào mặt nhau và cào nhau quyết liệt. Tim Lửa thất kinh. Bọn họ đang lăn về phía mép đá của khe núi! Chỉ một vòng lăn nữa là họ sẽ lăn xuống bờ vực.
Tim Lửa nhảy bay tới. Gạt một cái cực mạnh, chú tống chị chiến binh bộ tộc Sông dứt khỏi chân Cát và lăn xa khỏi mép đá. Chân Cát văng ra, sát bên mép vực. Tim Lửa lao tới và nhe răng chộp lấy gáy của cô. Cô nàng ré lên tức tối trong khi Tim Lửa kéo cô nàng ra khỏi khe núi, chân cô cào bới lia lịa vào nền đất bùn. Cô búng người đứng dậy ngay khi Tim Lửa dừng lại và rít vào mặt Tim Lửa, đôi mắt cô long lên công phẫn. "Tôi có thể thắng cuộc chiến của mình mà không cần anh giúp đỡ!"
Tim Lửa há miệng định giải thích nhưng một tiếng ngao khủng khiếp khiến cả hai quay đầu lại. Vằn Xám đang nhoài người một cách nguy hiểm qua thành khe núi, đôi chân sau của cậu căng xoãi ra. Bên cạnh câu ta, Tim Lửa thoáng nhìn thấy một cái chân màu trắng bám chặt vào mép vực. Vằn Xám chồm người xuống, miệng há to, cố tóm bắt cái chân kia, nhưng nó vụt biến khỏi tầm nhìn với một luồng gió rít hãi hùng. Vằn Xám thét vang lên tiếp theo sau, tiếng kêu của cậu dội ầm khắp khe núi.
Tất cả mèo ngừng chiến đấu trước tiếng kêu đau đớn của Vằn Xám. Tim Lửa cứng người, thở hổn hển vì choáng và kiệt sức. Những mèo bộ tộc Sông bò rón rén đến mép khe núi. Rất chậm chạp, Tim Lửa cũng bò theo họ và nhìn xuống vực. Xa phía dưới, qua dòng nước cuồn cuộn, chú thấy cái đầu màu đen của một chiến binh bộ tộc Sông chìm nghỉm dưới dòng nước sủi bọt.
Với một cảm giác lạnh buốt và hoảng sợ, Tim Lửanhớ lại những lời của mèo lang y bộ tộc gió: "Ngày này sẽ mang lại một cái chết không cần thiết."