Lông Báo Đốm ngước đầu và thét lên trong gió. "Vuốt Trắng! Không!"
Vằn Xám bò lùi lại cho đến lúc các bốn chân của cậu đều đã ở trên vùng đất an toàn. Bộ lông ướt của cậu xù lên và đôi mắt trợn trừng lên hoảng hốt. "Tôi đã cố chộp lấy anh ấy... nhưng anh ấy bị sẩy chân... tôi không cố ý..." Những lời nói được rặn ra, hết hơi. Tim lửa băng vèo tới anh bạn mình và cọ mũi vào hông cậu ta để an ủi, nhưng Vằn Xám mù quáng, vẫn cứ lùi lại.
Từng mèo một, những mèo khác quay khỏi gờ đá và nhìn hừng hực vào Vằn Xám. Những cặp mắt mèo bộ tộc Sông híp lại hung tợn, những đôi vai gồng lên. Theo bản năng, Da Cây Liễu và Bão Trắng di chuyển về phía Vằn Xám, vào vị trí bảo vệ hai bên cậu ta.
Lông Báo Đốm gầm gừ sâu trong cổ họng, nhưng đó là tiếng ngao cảnh báo cho những mèo bộ tộc của bà. Họ buộc phải lùi lại. Bà thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông nhìn thẳng vào mắt Vuốt Cọp. "Điều này đã vượt quá trận chiến bảo vệ biên giới," bà rít lên. "Chúng tôi sẽ trở về bộ tộc của mình. Vụ này sẽ thành một vấn đề cần phải được giải quyết vào lúc khác và bằng cách khác."
Vuốt Cọp nhìn lại Lông Báo Đốm một cách ngang tàng. Không biểu lộ chút e dè nào, mà chỉ hơi khẽ gật đầu. Lông Báo Đốm ngoắc nhẹ chóp đuôi và quay đầu, bỏ đi. Những mèo bộ tộc Sông theo sau bà rồi biến mất dần vào những bụi cây.
Những lời đe dọa của Lông Báo Đốm khiến Tim lửa run bắn. Linh cảm về một điềm gở bóp chặt lấy tim chú như một bóng ma lạnh lẽo khi chú nhận thấy trận đánh này có thể khơi mào cho một cuộc chiến tranh.
"Chúng tôi nên về đây," Bàn Chân Liệt meo, cà nhắc lê bước về phía trước. "Hai chiến binh trẻ của quý vị đã phục vụ chúng tôi rất tốt, và bộ tộc chúng tôi chân thành cảm ơn quý vị." Nhưng những lời cảm ơn trịnh trọng đó nghe thật sáo rỗng sau một bi kịch mà họ vừa chúng kiến. Vuốt Cọp gật đầu, hai chiến binh bộ tộc Gió bắt đầu trở về phía lãnh thổ của họ. Tim Lửa lặng lẽ meo lời tạm biệt với Ria Độc Nhất khi anh bước ngang qua. Ria Độc Nhất liếc nhanh chú rồi bước đi hẳn.
Tim Lửa nhận thấy chân Cát vẫn đứng ở rìa khe núi, nhìn trân tráo xuống dòng nước xoáy trào phía dưới. Chân cô nàng dường như tê cứng trên mặt đất, và đôi mắt cô cứ dán chặt vào con dốc dựng đứng. Tim Lửa đoán cô đã nhận ra mình vừa mới kề cận với việc phải chung số phận với Vuốt Trắng như thế nào.
Tim Lửa định tới chỗ cô nhưng Vuốt Cọp ngao. "Theo ta!"
Ông chiến binh mèo mướp lao qua rừng cây, và những mèo còn lại trong đôi tuần tra phóng theo ông ta, nhưng Tim lửa vẫn chùng chình ở bên cạnh Vằn Xám. "Đi," chú giục giã. "Tụi mình nên đi tiếp đi!" Vằn Xám nhún vai, đôi mắt cậu mờ đục đi, tối tăm với nỗi sầu đau, và cậu thất thểu bước theo những mèo khác, lê chân như thể chúng được làm bằng đá.
Chẳng mấy chốc, đôi mèo ở phía trước chúng đã đi khuất khỏi tầm nhìn, nhưng Tim Lửa vẫn có thể lần theo họ qua mùi. Vuốt Cọp đang dẫn họ trở về lãnh thổ bộ tộc Sấm, băng thẳng qua vạt rừng của bộ tộc Sông. Tim Lửa đoán là bây giờ không cần phải lo lắng về đội tuần tra của bộ tộc Sông nữa. Thiệt hại đã xảy ra. Sẽ phí công khi phải đi vòng qua điểm Bốn Cây.
Vuốt Cọp đã dừng đội tuần tra lại, và đang đứng đội Tim Lửa và Vằn Xám tại biên giới lãnh thổ bộ tộc Sấm.
"Ta nghĩ ta đã ra lệnh cho bọn bay đi theo ta," ông ta ngao.
"Vằn Xám bị..." Tim Lửa bắt đầu.
"Vằn Xám phải về trại sớm chừng nào tốt chừng nấy," Vuốt Cọp cắt ngang.
Vằn Xám không nói gì, nhưng Tim Lửa đã xù lông lên trước giọng điệu ác nghiệt của ông thủ lĩnh trợ tá. "Cái chết của Vuốt Trắng không phải là lỗi của cậu ấy!"
Vuốt Cọp quay đi. "Ta biết," ông nói. "Nhưng việc đã xảy ra. Đi, và lần này phải đi cùng!" Ông ta phóng đi, băng qua lằn mốc mùi bao quanh lãnh thổ bộ tộc Sấm.
Tim Lửa đã chờ đợi giây phút này kể từ lúc chú rời hang của bộ tộc Gió ở nơi những đường Sấm Rền. Bây giờ chú gần như không hay biết khi chú vượt qua ranh giới mùi, không rời mắt khỏi Vằn Xám.
Mưa đã ngớt khi họ đi theo lối quen thuộc về trại. Khi đội tuần tra xuất hiện ở đường hầm kim tước, một số mèo khác trong bộ tộc bươn ra khỏi hang của họ, đuôi nhổng cao chào đón.
"Các anh có tìm được bộ tộc Gió không? Họ an toàn chứ?" Lông Chuột hỏi. Tim lửa lơ đãng gật đầu, nhưng cảm thấy trống rỗng, không thiết trả lời. Đuôi của Lông Chuột rớt xuống. Những mèo khác nấn ná ở rìa trảng trống. Những biểu hiện trên khuôn mặt của những mèo mới trở về nói cho họ biết đã có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra.
"Đi với ta," Vuốt Cọp ra lệnh cho Tim Lửa và Vằn Xám, và dẫn chúng đến hang của Sao Xanh. Tim Lửa đi sát Vằn Xám, đến nỗi lông của chú cạ vào bộ lông của bạn. Vằn Xám cứ bước tới, không áp sát cũng chẳng giang xa khỏi Tim lửa.
Một tiếng kêu nồng nhiệt chào đón họ từ bóng tối bên trong bức màn địa y. Ba con mèo tiến vào trong hang kín gió.
"Chào mừng đã trở về!" Sao Xanh nhổm dậy, kêu rừ rừ. "Các cậu có tìm được bộ tộc Gió không? Có đem họ về không?"
"Có, thưa Sao Xanh," Tim Lửa lặng lẽ trả lời. "Họ đã an toàn trong trại của họ. Sao Cao nhờ tôi cảm ơn bà."
"Tốt, tốt," Sao Xanh nói. Đôi mắt bà chợt tối sầm lại khi nhận thấy biểu hiện giận dữ của Vuốt Cọp. "Có chuyện gì vậy?"
"Tim Lửa đã quyết định trở về nhà qua lãnh thổ bộ tộc Sông," Vuốt Cọp ngao.
Lần đầu tiên Vằn Xám ngước mặt lên. "Không chỉ có Tim Lửa quyết định..." cậu bắt đầu nói.
Vuốt Cọp ngắt lời. "Chúng bị một đội tuần tra bộ tộc Sông phát hiện. Nếu đội tuần tra của chúng tôi không nghe thấy tiếng rống của chúng kịp lúc, thì chắc hẳn chúng đã không thể trở về rồi."
"Vậy ông đã cứu họ," Sao Xanh nói, thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn, Vuốt Cọp."
"Không đơn giản vậy đâu." Vuốt Cọp khịt mũi. "Bọn chúng đã chiến đấu cạnh bên một khe núi. Một chiến binh bộ tộc Sông chiến đấu vớt Vằn Xám đã bị rớt khỏi mép vực." Tim lửa để ý thấy Vằn Xám co rúm người trước những lời nói của Vuốt Cọp.
Mắt Sao Xanh mở to. "Chết ư?" Bà hỏi, trông rất hoảng hốt.
Tim lửa meo lẹ. "Đó chỉ là một tai nạn! Vằn Xám không bao giờ giết mèo trong trận chiến bảo vệ biên giới!"
"Ta không tin Lông Báo Đốm nghĩa như vậy đâu." Vuốt Cọp quay sang Tim lửa, đuôi của ông ta quật từ bên này sang bên kia. "Anh nghĩ sao mà lại đi qua lãnh thổ bộ tộc Sông! Mà lại đi với những mèo bộ tộc Gió. Anh đã gởi đi một thông điệp rằng chúng ta là đồng minh của họ, điều này chỉ tổ làm cho bộ tộc Sông và bộ tộc Bóng tối gắn kết với nhau hơn thôi."
"Bộ tộc Gió đi cùng với các cậu trên lãnh địa của bộc tộc Sông à?" Sao Xanh trông càng lo ngại hơn.
"Chỉ có hai chiến binh. Sao Cao sai họ hộ tống chúng tôi về nhà; chúng tôi kiệt sức..." Tim Lửa lầm bầm.
"Đáng lẽ các anh không nên có mặt ở lãnh thổ bộ tộc Sông," Vuốt Cọp gầm gừ. "Đặc biệt là khi đi cùng với mèo bộ tộc Gió."
"Đó không phải đồng minh. Họ đang hộ tống chúng tôi về nhà!" Tim Lửa phản đối.
"Bộ tộc Sông có biết điều đó không?" Vuốt Cọp vặn lại.
"Bộ tộc Sông biết là chúng ta sẽ đi tìm bộ tộc Gió và đưa họ về nhà. Họ đã đồng ý việc đó tại cuộc Tụ Họp. Đáng lý ra họ không nên tấn công chúng tôi – đó là một nhiệm vụ đặc biệt, giống như chuyến đi đến Dãy Núi vậy."
"Nhưng họ không đồng ý để các anh đi qua lãnh thổ của họ!" Vuốt Cọp rít lên. "Các anh vẫn chưa hiểu lối sống bộ tộc, hả?"
Sao Xanh đứng dậy. Đôi mắt bà sáng quắc lên khi bà nhìn quanh ba con mèo, nhưng giọng nói của bà điềm tĩnh." Đáng lẽ là các cậu không nên xâm phạm vùng đất săn của bộ tộc Sông. Đó là việc làm rất nguy hiểm." Bà nhìn Tim Lửa và Vằn Xám một cách nghiêm nghị. Tim lửa cố dò tìm một tia chỉ trích gay gắt trong mắt bà, nhưng tuyệt nhiên không thấy gì. Chú cảm thấy bị dày vò giữa lòng biết ơn và tội lỗi. Chú đã gây ra một mối bất hòa với bộ tộc Sông mà có thể sẽ đe dọa sự an nguy của bộ tộc chú trong nhiều mùa trăng.
Sao Xanh tiếp tục, vụt nhẹ đuôi một cách bứt rứt. "Tuy nhiên, các cậu đã hoàn thành tốt việc tìm bộ tộc Gió và mang họ về nhà. Nhưng chúng ta sẽ cần phải chuẩn bị để đối phó với một cuộc tấn công của bộ tộc Sông. Chúng ta cần phải bắt đầu huấn luyện thêm chiến binh. Tim Lửa và Vằn Xám này, Lông Tuyết nói với ta rằng hai trong đám con của cô ấy gần như đã sẵn sàng bắt đầu tập luyện. Ta muốn mỗi cậu nhận một đứa làm lính nhỏ của mình.
Tim lửa sửng sốt. Thật vinh dự làm sao! Chú không thể tin là Sao Xanh lại đề nghị điều này - nhất là vào lúc này. Chú liếc trộm sang Vuốt Cọp. Lão mèo thủ lĩnh trợ tá vẫn ngồi cứng đờ như một tảng đá.
Vằn Xám ngước lên nói. "Nhưng không đứa nào của Lông Tuyết đủ sáu mùa trăng tuổi cả."
"Cũng không bao lâu nữa là chúng đủ tuổi rồi. Sự bất đồng tại cuộc Tụ Họp mới đây khiến ta không an tâm, rồi hôm nay..." Giọng của Sao Xanh trượt đi, và Tim Lửa để ý thấy Vằn Xám lại cúi xuống nhìn bàn chân mình lần nữa.
Vuốt Cọp nhìn Sao Xanh chằm chằm, đôi mắt hổ phách của ông đanh đúc lại. "Chẳng phải yêu cầu những chiến binh có kinh nghiệm hơn như Đuôi Dài hoặc Vằn Đen nhận thêm lính nhỏ sẽ tốt hơn sao?" Ông hỏi, "Bản thân hai anh này dường như chẳng hơn lính nhỏ là bao!"
"Ta đã cân nhắc điều đó rồi," Sao Xanh trả lời. "Đuôi Dài đã đủ bận rộn với chân Lẹ rồi, còn Vằn Đen đang huấn luyện chân Bụi sẵn sàng trở thành một chiến binh thực thụ."
"Thế còn Gió Lốc thì sao?" Vuốt Cọp hỏi.
"Gió Lốc là một thợ săn cừ và là một chiến binh trung thành," Sao Xanh trả lời. "Nhưng ta không nghĩ là anh ấy đủ kiên nhẫn cho việc huấn luyện. Bộ tộc Sấm nên sử dụng những kỹ năng của anh ấy vào việc khác."
"Vậy bà nghĩ hai anh này đủ tiêu chuẩn để huấn luyện chiến binh cho bộ tộc Sấm?" Vuốt Cọp meo một cách khinh bỉ.
Tim Lửa e dè. Vuốt Cọp đang nhìn trừng trừng vào chú trong khi nói. Lão ta nghĩ mèo kiểng không thích hợp cho việc huấn luyện mèo sinh ra trong bộ tộc ư? Chú giận dữ tự hỏi.
Sao Xanh trừng mắt nhìn lại vị trợ thủ của mình. "Để rồi xem, đừng quên họ đã mang bộ tộc Gió trở về. Và đương nhiên, Vuốt Cọp," bà nói thêm, "ta trông cậy vào ông giám sát việc huấn luyện." Vuốt Cọp khẽ cúi đầu, rồi Sao Xanh quay sang Tim lửa và Vằn Xám. "Kiếm cái gì đó ăn đi," bà ra lệnh. "Rồi nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ có buổi lễ đặt tên cho bọn trẻ vào lúc trăng lên cao."
Tim Lửa dẫn Vằn Xám ra khỏi hang, để lại Vuốt Cọp phía sau với Sao Xanh. Mưa đã nhỏ dần lại chỉ còn lất phất.
"Mình đói ngấu rồi," Tim Lửa meo. Chú có thể ngửi thấy mùi mồi tươi ấm nồng ở trảng trống. "Cậu có định ra lấy gì đó để ăn không?"
Vằn Xám đứng bên cạnh chú, nhìn xa xăm và buồn bã. Cậu lắc đầu rũ rượi. "Mình chỉ muốn ngủ thôi," cậu lầm bầm.
Một khi bụng đã no, Tim Lửa lách vào hang chiến binh. Vằn Xám đang cuộn tròn như một quả bóng, đầu rúc vào dưới chân. Mắt Tim lửa nặng trịch, nhưng lông chú vẫn còn ướt sũng, và chú phải cố bắt mình rửa ráy kỹ lưỡng trước khi nằm xuống cái ổ ấm áp của mình.
Da Cây Liễu đánh thức Tim Lửa dậy bằng một cái khều nhẹ. "Đến giờ làm lễ đặt tên rồi kìa," cô thì thào.
Tim Lửa ngóc đầu lên và chớp mắt. "Cảm ơn, Da Cây Liễu," chú nói khi cô cúi mình chui ra khỏi hang.
Chú thúc Vằn Xám bằng khủy chân. "Dậy làm lễ," chú khẽ rít, đoạn đứng dậy và duỗi căng những ngón chân cho đến khi chân chú run run lên. Chú sắp trở thành mèo bảo trợ! Sự phấn khích rộn lên trên những cái chân của chú.
Vằn Xám cục cực và từ từ duỗi người ra, như một mèo già. Đột nhiên chân của Tim Lửa dường như nhớ lại chuyến đi dài vừa qua và bắt đầu đau nhức trở lại.
Ít nhất thì mưa cũng đã tạnh. Trong im lặng, Tim Lửa và Vằn Xám bước ra trảng trống. Trăng chiếu sáng rực trên các ngọn cây, biến những cành lá ướt đẫm thành màu bạc.
"Giỏi lắm, các cậu đã đưa bộ tộc Gió về nhà." Giọng reo vui khiến Tim Lửa nhảy dựng lên. Chú quay sang và thấy Đuôi Dài ngồi bên cạnh mình. "Một đêm nào đó cậu phải đến kể chuyện cho những mèo già nghe đấy nhé."
Tim Lửa gật đầu vu vơ, rồi lại quay vào nhìn trảng trống. Lông Tuyết đã ngồi bên dưới Bục Đá. Mỗi đứa con ngồi một bên chị, một đứa màu xám nhem nhuốc và một đứa màu hoe. Chị mèo trắng vặn đầu qua lại để liếm sau tai của chúng. Cô bé màu xám lắc đầu nguầy nguậy khi bà mẹ quá quan tâm đến mình.
Một lần nữa, niềm phấn khích khiến cho bộ lông của Tim Lửa tê tê.
Bên cạnh chú, Vằn Xám ngồi nhìn đăm đăm xuống đất. "Cậu có hồi hộp không?" Tim Lửa hỏi.
Vằn Xám nhún vai.
"Vằn Xám," – Tim lửa hạ thấp giọng – "Cái chết của Vuốt Trắng không phải lỗi của cậu. Đó là nơi tồi tệ nhất để chiến đấu và những mèo bộ tộc Sông biết điều đó. Chân Cát cũng suýt thì rơi xuống đấy," chú nói thêm.
Chú liếc nhìn chân Cát đang ngồi gần đó. Bên cạnh cô nàng, chân Bụi hậm hực nhìn Tim lửa với vẻ ganh tị không che giấu trong mắt nó. Tim Lửa chẳng thể trách nó được. Chú sắp trở thành một mèo bảo trợ trong khi chân Bụi vẫn chưa được phong danh chiến binh. Nhưng chú vẫn cảm thấy bất an khi chân Bụi chồm về phía chân Cát và thì thầm, đủ lớn để Tim Lửa nghe. "Tôi cảm thấy tiếc cho lính nhỏ của Tim Lửa. Thử tưởng tượng xem, một mèo bộ tộc lại bị một mèo kiểng huấn luyện!"
Nhưng lần đầu tiên chân Cát không phản ứng. Cô nàng chỉ bắn ánh mắt bồn chồn về phía Tim Lửa.
Tim Lửa quay trở lại Vằn Xám. "Sao Xanh không trách cậu đâu," chú quả quyết. "Bà biết cậu là một chiến binh cừ khôi. Bà sắp trao lính nhỏ cho cậu."
Vằn Xám ngước mắt lên và trả lời một cách chua chát. "Bà làm vậy chỉ vì bộ tộc Sấm cần thêm nhiều lính nhỏ nữa. Và tại sao chúng ta lại cần thêm? Bởi vì mình đã cho bộ tộc Sông cái cớ để thù hận chúng ta!"
Tim Lửa choáng váng bởi vẻ cay cú trong giọng nói của Vằn Xám. Tiếng meo của Sao Xanh đã gọi chúng tới trước khi chúng có thể nói thêm. Tim Lửa đành bước về phía tộc trưởng bộ tộc, Vằn Xám lê bước theo sau.
Khi họ đến trung tâm trảng trống, Sao Xanh đưa mắt nhìn tất cả những mèo đang tụ tập phía dưới. "Đêm trăng sáng này, chúng ta cùng tụ tập để đặt tên cho hai lính nhỏ mới. Đến đây nào, hai đứa."
Cô bé mèo xám lập tức phóng từ chỗ ngồi bên cạnh mẹ mình vào trảng trống, chiếc đuôi vẫn còn lông tơ vểnh cao và đôi mắt xanh da trời mở căng tròn. Cậu mèo hoe tiến lên trước chậm hơn một chút. Tai nó dựng lên, mặt nó nhăn lại vì cố tỏ ra nghiêm trang khi bước đến chân Bục Đá.
Tim của Tim Lửa bắt đầu đánh trống trận trong lồng ngực chú – đứa trẻ nào trong hai đứa kia sẽ là lính nhỏ của chú đây? Chú không thể không cảm thấy rằng cậu mèo hoa với vẻ mặt nghiêm trang kia sẽ dễ huấn luyện hơn, nhưng có điều gì đó ở vẻ hăng hái vụng về của cô bé mèo xám khiến chú nhớ lại chúng mình khi mới gia nhập bộ tộc.
"Từ ngày này trở đi," Sao Xanh meo, nhìn xuống cô bé mèo xám, "cho đến lúc được phong danh chiến binh, cô lính nhỏ này sẽ được gọi là chân Xỉ Thân."
"Chân Xỉ Than!" Cô bé mèo xám không thể cưỡng lại được việc meo to tên mình lên. Một tiếng suỵt bắt im lặng phát ra từ phía Lông Tuyết, và chân Xỉ Than hụp đầu xuống vẻ biết lỗi.
"Tim Lửa," Sao Xanh meo. "Anh hãy sẵn sàng nhận lính nhỏ đầu tiên của mình. Anh sẽ bắt đầu huấn luyện chân Xỉ Than." Niềm tự hào trào dâng trong ngực Tim Lửa. "Anh đã may mắn có hơn một mèo bảo trợ, Tim Lửa. Ta mong chờ anh sẽ truyền đạt tất cả những gì ta đã dạy anh cho cô bé lính nhỏ này" – Tim Lửa đột nhiên bắt đầu cảm thấy áp lực. Những lời Sao Xanh nói đã đặt lên vai chú một trách nhiệm nặng nề mà chú không chắc mình đã sẵn sàng chưa – "và chia sẻ với cô bé những kỹ năng mà anh học được từ Vuốt Cọp và Tim Sư Tử."
Nghe nhắc đến Tim Sư Tử, Tim Lửa hình dung thấy ông chiến binh lông vàng óng đang nhìn xuống minh từ Dải Ngân Hà với đôi mắt khích lệ và ấm áp. Chú ngẩng đầu lên và nhìn lại Sao Xanh một cách kiên nghị.
"Và cậu lính nhỏ này" – Sao Xanh quay sang nhìn chú mèo hoe – "sẽ được biết đến là chân Diều Hâu." Chân Diều Hâu không động đậy hay nói một lời nào.
"Vằn Xám, anh sẽ huấn luyện chân Diều Hâu. Người bạn đã mất của chúng ta, Tim Sư Tử đã là mèo bảo trợ của anh. Ta hy vọng rằng những kỹ năng và sự khôn ngoan của ông ấy sẽ truyền qua anh tới cậu lính nhỏ mới này."
Vằn Xám ngẩng cao đầu trước những lời của Sao Xanh, và trong khoảng khắc, một tia hãnh diện nháng lên trong mắt cậu. Vằn Xám bước lên phía trước và cọ nhẹ mũi mình vào mũi của chú lính nhỏ mới. Chân Diều Hâu đáp lại cú chạm mũi một cách lễ phép. Chỉ có đôi mắt sáng lên như những