"Hôm nay em rất vui." Tống Nhĩ Giai ôm Nguyễn Trinh, nhẹ giọng nói:" Đã lâu lắm rồi em không được vui như vậy."
Nguyễn Trinh vươn tay ra, ôm chầm lấy nàng, cảm nhận nhiệt độ của cơ thể nàng rồi dịu dàng nói:" Vui vẻ là tốt rồi."
"Nếu chị dọn đến rồi, sau này sẽ không dọn đi nữa có đúng không?" Biết rõ câu hỏi này có chút ngớ ngẩn, nhưng Tống Nhĩ Giai vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
Nguyễn Trinh vỗ nhẹ vào vai nàng, trả lời một cách qua loa:" Chuyện tương lai cứ để sau này rồi nói."
"Vâng." Tống Nhĩ Giai dần dần nới lỏng vòng tay:" Em đi cho mèo ăn."
"Đi thôi."
Chậu cát mèo dành cho Cát Tường được đặt trên ban công của phòng ngủ chính, ổ mèo cũng được đặt bên cạnh giường của phòng ngủ chính. Nhưng mèo là loại sinh vật không có chỗ ngủ cố định. Từ ổ chăn, ghế sô pha, chân tường cho đến ngưỡng cửa sổ...chúng sẽ ngủ ở bất cứ nơi nào mà chúng cảm thấy thoải mái.
Tống Nhĩ Giai định đặt bát mèo và bình nước cho mèo ngoài ban công, nhưng Nguyễn Trinh lại nói:" Đặt ở phòng khách đi, sau này nếu em bận thì chị sẽ chăm giúp em."
Nguyễn Trinh không phải người ngoài cho nên Tống Nhĩ Giai cũng không quá khách sáo với cô. Nàng vâng một tiếng, ngoan ngoãn nghe theo lời cô.
Nhà cây của mèo cũng cần được lắp ráp lại.
Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh ngồi xổm trên mặt đất. Một người phụ trách vặn ốc, người kia phụ trách ghép các hình khối và lắp ráp lại với nhau.
Chú mèo vểnh đuôi lên cao, lượn lờ vòng quanh cả hai.
Nguyễn Trinh hỏi: " Những năm qua em đều nuôi nó trong ký túc xá à?"
Tống Nhĩ Giai đáp:" Gần một tuần trước khi khai giảng, em phát hiện ra những người bạn cùng phòng của em không ghét mèo và có thể nhận nuôi thú cưng trong ký túc xá. Sau khi thảo luận với họ, em đã mang Cát Tường đến đó. May mắn thay, bạn cùng phòng của em đều là những người thích mèo, họ đối xử tốt với nó hơn cả em. Mùa đông rất lạnh, nhưng họ lại không muốn sưởi ấm cùng em, mà lại mang Cát Tường vào trong chăn để sưởi ấm."
Nguyễn Trinh ừ một tiếng và nói:" Cũng xem như chú mèo này từng học đại học rồi." Cô dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục hỏi:" Những người ở cùng ký túc xá của em thích ngủ chung với nhau à?"
Tống Nhĩ Giai gật gật đầu, khẽ cười nói:" Vâng, mùa đông rất lạnh. Máy điều hòa ở kí túc xá không sưởi được, cho nên bọn họ thích sáp lại gần nhau để sưởi ấm. Lần đầu tiên ở kí túc xá và sống tập thể, em thực sự không quen với việc này. Em chỉ sưởi ấm cùng các cậu ấy một hai lần, sau đó không làm nữa..."
Ngoài việc không quen, thực ra còn có một lý do khác.
Khi đó, xu hướng tính dục của nàng cũng dần dần lộ rõ. Nàng nhận ra mình không thích con trai, chỉ thích con gái.
Khi nói đến điều này, Tống Nhĩ Giai mới bất ngờ có phản ứng. Hiện tại, cả hai vừa là thầy vừa là bạn. Nguyễn Trinh là người dịu dàng và chu đáo, không hề tùy tiện gây chuyện với nàng. Đêm hôm ấy, nàng đã come out với Nguyễn Trinh. Vừa rồi, nàng còn sắp xếp cho Nguyễn Trinh ngủ với mình trong phòng ngủ chính nhưng lại quên hỏi cô rằng cô có phiền khi ngủ cùng giường với mình không...
Sau khi ngẫm lại, Nguyễn Trinh không phản đối, có lẽ là không ngại...
Tống Nhĩ Giai nghĩ, dựa theo nhận thức của Nguyễn Trinh. Ngay cả khi nàng là người đồng tính, cũng không nhất định nhìn thấy một người đồng giới nào đó liền thích.
Nhưng nàng lại có những suy nghĩ mông lung và ái muội về Nguyễn Trinh. Mặc dù vừa rồi nàng không cố ý sắp xếp cho cả hai ngủ chung trong phòng ngủ chính, chỉ là do phòng ngủ phụ vẫn chưa mua nệm mới, nhưng nàng cũng đã lợi dụng mối quan hệ bạn bè này để đạt được mục đích.
Bỗng dưng nàng cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh.
Tống Nhĩ Giai lén lút ngước mắt nhìn Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh cúi nửa người xuống, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào sách hướng dẫn, kiên nhẫn giúp Tống Nhĩ Giai lắp nhà cây cho mèo.
"Chị giáo Nguyễn, chị thực sự rất tốt." Tống Nhĩ Giai cầm lòng chẳng đặng, khen cô một câu.
Nguyễn Trinh nhìn Tống Nhĩ Giai, sau đó bật cười:" Sao lại đột nhiên gắn thẻ người tốt cho chị thế?"
Tống Nhĩ Giai chợt nhận ra mình có chút ngớ ngẩn, nàng chỉ cười và nói:" Không có, chỉ là bỗng dưng em lại cảm thấy chị là người rất tốt, cho nên muốn khen ngợi chị."
Tối nay nàng có chút ngớ ngẩn, dường như chỉ số thông minh của nàng đã giảm đi một bậc.
Nguyễn Trinh mỉm cười và nói: "Khen người là một thói quen tốt, em cứ tiếp tục phát huy đi."
Đứa nhỏ này lớn lên trong một gia đình có môi trường không hoàn hảo. Tuy có điều kiện vật chất vượt trội nhưng bố mẹ lại không quan tâm gì đến nàng và họ cũng xem thường nhu cầu tình cảm của nàng. Tống Uy lại có thói quen mắng chửi nàng. Một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình như vậy không dễ dàng giữ được bản tính vui vẻ và hoạt bát như hiện tại.
Tống Nhĩ Giai gật gật đầu:" Vâng, từ nhỏ, mẹ em đã không thích nói lời khen ngợi em. Cho nên hiện tại em rất thích khen những người xung quanh để khiến họ vui vẻ hơn."
Nguyễn Trinh nói: " Em cũng rất tốt."
Tống Nhĩ Giai: "Được rồi, đêm nay chúng ta sẽ phát thẻ người tốt cho nhau vậy."
Hai người nhìn nhau và mỉm cười, sự ngọt ngào tràn ngập khắp muôn nơi.
Nửa đêm. Sau khi cả hai tắm xong liền nằm trên giường, đắp chăn và trò chuyện cùng nhau.
Tống Nhĩ Giai nói: "Em đã không về nhà từ rất lâu rồi, em không ngủ được."
Trong môi trường vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Nguyễn Trinh cũng có chút lạ giường, nên vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.
Trong phòng ngủ nơi Tống Uy từng sống, Tống Nhĩ Giai tự nhiên trò chuyện với Nguyễn Trinh về mẹ mình:" Chị giáo Nguyễn, chị nói xem. Rõ ràng ngày xưa mẹ em không thích bố, nhưng tại sao lại gả cho ông ấy và còn sinh con cho ông?"
Nguyễn Trinh hỏi: " Bố mẹ em quen nhau như thế nào?"
Tống Nhĩ Giai:" Trước đây em có nghe bà ngoại kể lại rằng bố mẹ em là bạn cùng lớp đại học. Bố em đã theo đuổi bà ấy nhiều năm, nhưng khi tốt nghiệp cao học, bà ấy mới đồng ý hẹn hò với bố em."
Nguyễn Trinh:" Có nghĩa là, Tống lão sư không thích bố em, nhưng bố em thực sự rất thích Tống lão sư đúng không? Có một số người sẽ thích chọn người yêu họ hơn là người mà họ yêu."
Tống Nhĩ Giai hỏi:" Chị có như thế không?"
Nguyễn Trinh nói:" Chị hi vọng rằng mình sẽ tìm được một người mà chị thích, và người đó cũng thích chị."
Tống Nhĩ Giai: "Theo cách nói của thời nay, là song hướng thích nhau."
Nguyễn Trinh ừ một tiếng.
Tống Nhĩ Giai thở dài: "Càng lớn tuổi, người ta càng nhận ra rằng việc thích lẫn nhau có xác suất rất thấp và hiếm hoi."
Nguyễn Trinh tiếp tục ừ một tiếng.
Tống Nhĩ Giai lại nói:" Em chỉ vừa nhận ra xu hướng tính dục của mình lúc học Đại học. Khi đó, cô bạn đồng tính mà em quen biết từng đưa em đến ra mắt hội bạn cong của cô ấy. Em nghĩ rằng đám người đó khá bồng bột. Có người yêu vì cô đơn, có người muốn được yêu, có người lại muốn yêu. Có rất nhiều cặp đôi đến với nhau một cách khó hiểu rồi cuối cùng cũng kết thúc không có lấy một lý do. Cũng có người còn tự hào về số lượng bạn gái của mình. Em thực sự không hiểu được."
Nguyễn Trinh không vội đưa ra lời bình, cô chỉ cười nhẹ và nói:" Tất cả chúng ta đều là con người. Những con người bình thường đều có cả mặt tốt và mặt xấu. Rất khó để kết luận rằng bản chất vốn là tốt hay là xấu. Tất cả những gì chúng ta có thể nói chỉ là con người."
Yêu sâu đậm không hối tiếc, chỉ yêu duy nhất một người, bắt cá nhiều tay hoặc có mới nới cũ, tất cả đều là bản chất của con người.
"Vâng, cũng đúng, dù sao cũng chỉ là chuyện của người khác." Tống Nhĩ Giai gật gật đầu:" Tuy nhiên, em đã từng gặp rất nhiều kiểu người thích người cùng giới giống như em. Dường như em đã hiểu ra được một số vấn đề —— Nếu còn trẻ, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền. Nếu không thể độc lập về tài chính, sớm muộn gì cũng chịu sự quản thúc của bố mẹ, sau đó bị bố mẹ bắt lập gia đình và sinh con."
Nguyễn Trinh chậm rãi nói:" Vì lý do của thời đại, trước đây bầu không khí không được cởi mở như vậy. Hiện nay, ngày càng có nhiều phụ nữ chọn cách sống độc thân, ngay cả khi họ không phải là người đồng tính. Độc lập về kinh tế là yếu tố quan trọng, nhưng không phải là yếu tố quyết định, mà độc lập về tinh thần mới là nhân tố đấy. Không khó để một người phụ nữ tìm được việc làm và tự trang trải cuộc sống. Điều khó khăn là một số người dù độc lập về tài chính nhưng vẫn bị hạn chế bởi nhiều yếu tố khác nhau như thị phi, đạo hiếu truyền thống và lựa chọn kết hôn."
Tống Nhĩ Giai nói:" Đó đều là sự lựa chọn của họ, không có gì đáng trách. Nhưng em phát ngán với những người lựa chọn kết hôn nhưng vẫn lừa dối những cô gái khác."
Nguyễn Trinh:" Em nói rõ hơn xem."
Tống Nhĩ Giai:" Trước đây, khi em ở trong nhóm người đấy, em cũng có đến một số quán bar và tham gia một vài bữa tiệc tối. Những người ở độ tuổi niên thiếu sau và sau rất năng động. Em vẫn gặp được một vài người sau năm , nhưng sau năm thì không nhiều lắm. Nhiều người trong số họ đã kết hôn và sinh con. Không ít lần em nhìn thấy bọn họ vẫn tiếp tục chạy đến nhóm người này kể cả khi đã kết hôn. Một số người che giấu cuộc hôn nhân của mình để lừa dối tình cảm của các cô gái trẻ và chơi họ đến quay cuồng."
Nguyễn Trinh nói:" Thế giới này rất rộng lớn, cho nên chuyện kỳ lạ gì cũng sẽ có. Trong tương lai, em sẽ thấy rằng không chỉ có những người tuy đã kết hôn nhưng vẫn lừa dối tình cảm của những cô gái trẻ, mà còn có những cô gái trẻ không ngại người khác đã có gia đình hoặc đã sinh con."
Tống Nhĩ Giai ôm trán:" Có thể đây là sự đa dạng sinh vật..."
Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười:" Nếu sau này em gặp phải loại phụ nữ muốn nói chuyện yêu đương cùng em, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn kết hôn và sinh con thì em nhớ phải chạy thật xa đấy."
Tống Nhĩ Giai hừ một tiếng, khinh thường:" Em sẽ không kết giao với loại người như vậy, họ không thuộc phạm vi lựa chọn bạn đời của em."
Nguyễn Trinh nói:" Kể cho chị nghe về phạm vi lựa chọn bạn đời của em đi."
Tống Nhĩ Giai nhớ đến một bộ phim và nói với Nguyễn Trinh:" Chị có nhớ bộ phim mà trước đây chúng ta từng xem cùng nhau không?"
Nguyễn Trinh suy nghĩ một lúc và nói:" Phim chúng ta đã xem cùng nhau à? Có rất nhiều."
Tống Nhĩ Giai:" Chính là bộ phim nổi tiếng có tên《Muôn thuở tình thơ》, trong phim có một câu thoại mà em rất thích——Có người nông cạn, cũng có người tô vàng nạm ngọc bên ngoài, nhưng bên trong lại mục rữa. Nhưng một ngày nào đó, bạn sẽ gặp được một người đẹp như cầu vồng, khiến bạn cảm thấy tất cả những gì bạn gặp trước đây đều giống như gió thoảng mây bay."
Nguyễn Trinh ngáp một cái, khẽ hỏi:" À, chính là câu nói "nếu bạn giống như cầu vồng, thì khi gặp gỡ người kia, bạn mới biết điều này". Sao rồi? Em đã gặp được một người như vậy chưa?"
Tống Nhĩ Giai lảng tránh câu trả lời, chỉ nói:" Em vừa nghĩ đến bộ "Hoàng tử bé" mà em đã xem gần đây, trong đó cũng có một câu——Bông hồng của bạn rất quý giá bởi vì bạn đã đặt hết thời gian của mình vào đóa hoa. Tôi nghĩ cũng là do bạn đã trao cho người đó thời gian của mình, nên trong mắt bạn, cô ấy đẹp như cầu vồng."
"Đó là sự thật. Nhưng——" Nguyễn Trinh nêu ra một quan điểm khác. Giọng điệu lúc nặng lúc nhẹ, dường như có chút buồn ngủ:" Đôi khi, tình cảm không thể cân đo đong đếm bằng thời gian được... Thời gian có thể vun đắp nên thói quen yêu đương nhưng chưa chắc đã nuôi dưỡng được tình yêu."
"Haiz, em chưa từng trải qua cảm giác này." Tống Nhĩ Giai nghiêng nghiêng đầu:" Tuy nhiên, em nhất định sẽ chọn người mình thích. Nếu không, em cũng sẽ giống như mẹ mình, chọn người yêu mình thì phải làm sao? Nếu một ngày người đó không còn yêu em nữa, vậy thì không phải sẽ chia xa sao? Tốt hơn hết hãy chọn người mình thích và hạnh phúc trước, sau đó lại nói tiếp."
Nguyễn Trinh không trả lời. Không biết từ khi nào, cô đã nhắm nghiền mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Tống Nhĩ Giai ngoảnh đầu nhìn cô.
Rèm cửa trong phòng ngủ được đóng lại, trong phòng chỉ còn ngọn đèn vàng ấm áp. Vầng hào quang mờ ảo bao trùm lấy cô, tôn lên đôi mắt nhắm nghiền và hơi thở đều đặn đầy nhịp nhàng của cô.
Tống Nhĩ Giai nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô. Nàng cầm lòng chẳng đặng tiến lại gần, cảm nhận hơi thở của cô.
Làn da của cô trắng nõn, mịn màng. Tống Nhĩ Giai vươn đầu ngón tay ra, nàng dịu dàng, cẩn thận và âu yếm chạm chạm vào gương mặt cô.
Tống Nhĩ Giai chăm chú nhìn cô, mở khẩu hình miệng và nói thầm:" Nguyễn lão sư, ngủ ngon nhé."
Sau đó, nàng rút tay về và tắt đèn trên đầu giường. Khi quay lại, nàng nhìn thấy tay Nguyễn Trinh đang nằm ngoài chăn. Vì thế, Tống Nhĩ Giai liền nắm lấy tay cô và nhét vào trong chăn.
Lòng bàn tay cô có chút lạnh. Tống Nhĩ Giai nhịn không được liền nắm một lúc, muốn sưởi ấm cho cô.
Sau khi nắm một lúc, nàng cầm lòng chẳng đặng mà dùng đầu ngón tay cái xoa nhẹ lên làn da trên mu bàn tay của cô.
Thảo nào người xưa thích dùng từ "ôn hương nhuyễn ngọc" để miêu tả phụ nữ. Nét mềm mại và tinh tế này thực sự dễ chịu như lông cừu.
Cả hai trao đổi nhiệt với nhau khiến lòng bàn tay cô ngày càng ấm. Vào lúc Tống Nhĩ Giai chuẩn bị buông tay Nguyễn Trinh ra, sự ấm áp trong tay bỗng dưng chuyển động. Nàng cảm nhận được sự siết chặt của lòng bàn tay——
Thay vào đó, Nguyễn Trinh đã nắm lại tay nàng.
- -------