Tống Nhĩ Giai cất hành lý vào cốp sau, sau đó ôm balo mèo và ngồi vào ghế lái phụ.
Nguyễn Trinh ngồi ở ghế lái, gõ gõ vào chiếc nắp trong suốt trên balo mèo, khẽ kêu "meo meo" nhằm chào hỏi anh chàng nhỏ trong balo.
Cát Tường trong túi duỗi móng vuốt xù xù ra, cào cào chiếc nắp trong suốt, dùng ánh mắt tròn xoe nhìn Nguyễn Trinh rồi ngáp một cái.
" Nó đang chào hỏi chị à?" Nguyễn Trinh nhẹ giọng hỏi.
"Không, nó buồn ngủ đấy." Tống Nhĩ Giai cúi đầu nhìn chú mèo:" Có lẽ nó đang ngủ rồi. Suốt ngày chỉ biết ăn và ngủ. Nếu có kiếp sau, em cũng muốn trở thành một chút mèo."
Làm người quá mệt mỏi và có nhiều nhu cầu cảm xúc khác nhau. Thà rằng cứ là mèo, suốt ngày chỉ biết ăn và ngủ.
Nguyễn Trinh dùng đầu ngón tay gõ hai cái vào nắp trong suốt của túi mèo. Sau đó, cô xoay người thắt dây an toàn và khởi động xe:" Vậy kiếp sau chị sẽ là cây cỏ."
Tống Nhĩ Giai hỏi: " Chị muốn trở thành loại cây nào? Tốt hơn hết nên làm loại cây có thể nuôi trong nhà, để không phải chịu đựng mưa gió ở bên ngoài."
Nguyễn Trinh mỉm cười, không nói gì.
Cô muốn trở thành bạc hà mèo.
Tống Nhĩ Giai tiếp tục nói: "Đêm nay chị ngủ lại nhà em đi. Em đã để một phòng ngủ của khách lại cho chị. Sau này, chị muốn đến lúc nào và ở bao lâu cũng được."
Nguyễn Trinh ừ một tiếng và nói:" Nhân tiện tối nay chị xem phòng trước được không?"
Nguyễn Trinh nở một nụ cười nhàn nhạt: "Không phải em nói cuối tuần này chúng ta liên lạc lại sao? Lông Chân Dài Wá."
Khi cô nói ra ID trên mạng xã hội của nàng, Tống Nhĩ Giai bỗng sững người. Nàng chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn Nguyễn Trinh, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ:" Chị——"
"Chị có phải là Fluoxetine không?"
Nguyễn Trinh nhìn về phía trước, gật đầu nói:" Ừm, chúng ta đã hẹn cuối tuần đi xem nhà."
Tống Nhĩ Giai:" Nếu chị muốn đến nhà em thì cứ nói thẳng với em một tiếng là được, tại sao lại phải phiền phức như vậy?"
Nguyễn Trinh mỉm cười, không nói gì.
Tống Nhĩ Giai suy nghĩ lúc rồi hỏi:" Chắc không phải là chị muốn đóng tiền thuê nhà cho em đâu nhỉ?"
Nếu Nguyễn Trinh nói thẳng với nàng thì nàng sẽ không bao giờ nhận tiền của Nguyễn Trinh. Vì Nguyễn Trinh muốn hỏi về giá thuê nhà nên mới dùng tư cách cư dân mạng để hỏi giá.
Nguyễn Trinh nói: "Chị là người thuê nhà, em là chủ nhà, việc trả tiền thuê là đúng và hợp lý."
Anh em trong nhà còn tính toán rạch ròi với nhau cơ mà.
Cô tiếp tục nói: "Nếu em sẵn sàng cho chị thuê thì chị sẽ chuyển đến vào tháng sau. Nhưng nếu em không cho chị trả tiền thuê, vậy chị sẽ tiếp tục sống trong căn hộ hiện tại."
"Chờ đã!" Tống Nhĩ Giai lấy điện thoại di động ra, tìm những cư dân mạng liên lạc với nàng sau Fluoxetine để nói vài câu. Sau đó, nàng cất điện thoại đi, nhìn Nguyễn Trinh và nói:" Tất nhiên là có. Em đã hủy các cuộc hẹn xem phòng của những người khác rồi."
Xe dừng ở ngã tư đường, đèn giao thông đang chuyển sang đỏ. Nguyễn Trinh vươn tay phải ra, nghiêm túc nói:" Xin chào, chủ nhà."
Tống Nhĩ Giai vươn tay ra và bắt lấy tay cô:" Xin chào, bạn cùng phòng!"
Lòng bàn tay cô vừa mềm vừa ấm. Tống Nhĩ Giai nhìn cô rồi cười to, sau đó nắm chặt lấy tay cô, không nỡ buông ra.
Ánh mắt Nguyễn Trinh chất chứa đầy ý cười. Khi đèn báo sắp chuyển sang xanh, cô liền rút tay về rồi nói:" Tháng sau chị sẽ chuyển đến ở."
"Tháng sau?" Tống Nhĩ Giai bẻ ngón tay đếm ngày. Vẫn còn một tuần nữa mới đến tháng sau:" Tại sao ngày mai chị không dọn đi?"
Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười và nói:" Chị muốn thu dọn đồ đạc một chút, sao em vội vàng thế?"
Tống Nhĩ Giai rất muốn Nguyễn Trinh chuyển đến vào ngày mai, để hai người có thể sớm chiều ở chung. Nhưng nàng lại không ngờ được việc cô sẽ vạch trần thẳng thừng sự nôn nóng của mình ra. Chẳng hiểu sao, nàng lại cảm thấy khá xấu hổ. Vì vậy, nàng đành ho khan một tiếng, nhìn dòng xe cộ tấp nập qua lại, khẽ phản bác:" Không có, em chỉ muốn chị chuyển qua sớm một chút để nấu cơm cho em ăn. Chị nấu ăn rất ngon."
Nguyễn Trinh thưởng cho nàng một cái cốc đầu:" Em nghĩ nhiều quá rồi, chị chỉ xuống bếp vào cuối tuần thôi."
Sau khi được thưởng hai cái cốc đầu, ánh mắt Tống Nhĩ Giai vẫn mang theo ý cười. Nàng liền nói như súng liên thanh:" Biết rồi, biết rồi. Mỗi ngày đi làm đều rất mệt. Nếu có thời gian, em sẽ xuống bếp nấu cho chị nhiều món ăn ngon. Những năm qua, em đã học rất nhiều món ngon đấy."
Có thể cô sẽ mệt mỏi đến mức chỉ muốn thả mình trên ghế sô pha sau khi tan làm, sao còn có tâm trạng xuống bếp được nữa.
Tống Nhĩ Giai hỏi: " Chị muốn ở phòng ngủ chính không? Phòng ngủ chính có không gian lớn nhất, em có thể tiếp tục ngủ ở phòng mình và nhường cho chị phòng ngủ chính."
Vốn dĩ nàng lo lắng phòng ngủ chính cất giữ di vật của Tống Uy, nên cho thuê cũng không được tiện lắm. Nhưng nàng chắc chắn Nguyễn Trinh sẽ không quan tâm đến những thứ đó.
Nguyễn Trinh lắc đầu: "Không cần đâu. Em đã sống ở đây từ nhỏ, cho nên có rất nhiều đồ. Đồ đạc của chị rất ít, cho nên cứ ở phòng của em là được rồi."
"Được rồi được rồi." Lúc này, cho dù Nguyễn Trinh có hỏi hay nói gì, Tống Nhĩ Giai cũng sẽ gật đầu đồng ý:" Chị có thể đổi phòng để ngủ bất cứ lúc nào chị muốn. Phòng ngủ còn lại có thể dành cho những người bạn của em."
Nguyễn Trinh gật đầu, ừ một tiếng.
Trong lúc cả hai đều đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc khi được ở chung dưới một mái nhà thì Tống Nhĩ Giai bỗng dưng bừng tỉnh:" Hợp đồng thuê căn hộ của chị vẫn chưa hết hạn có phải không?"
Nếu chưa đến kỳ hạn, tiền đặt cọc sẽ không được trả lại.
Tống Nhĩ Giai hỏi:" Chị ký bao lâu?"
"Nửa năm."
"Số tiền đặt cọc là bao nhiêu?"
"Trả hết toàn bộ, ." Sau khi Nguyễn Trinh nói xong, cô liền cân nhắc một lúc:" Em muốn chị sống ở đấy hết nửa năm không?"
Tống Nhĩ Giai lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi. Chị dọn đến càng sớm thì em sẽ càng vui."
Lời nói này rất thẳng thắn, không có chút giấu giếm nào. Khi nói xong, Tống Nhĩ Giai mới cảm thấy có chút xấu hổ. Mặt nàng bỗng trở nên nóng bừng, sau đó thảo luận cùng Nguyễn Trinh:" tệ... vậy em sẽ không tính tiền thuê nhà của chị trong nửa năm, cứ xem đó là phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho chị, được không? So với căn hộ của chị, nhà em ở xa nơi làm việc của chị hơn. Về sau, nếu muốn đi làm, chị sẽ phải lái xe hoặc ngồi tàu điện ngầm, chuyện này sẽ phát sinh thêm phí vận chuyển. Em sẽ giảm tiền thuê nhà cho chị một chút, chỉ tính giá tệ mỗi tháng."
Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười và nói:" Em như vậy...rất dễ bị người khác bán đi, có khi còn giúp người ta đếm tiền nữa."
Tống Nhĩ Giai ngây ngốc nói:" Nhưng chị sẽ không bán em mà..."
Sau một lúc, nàng mới phản ứng lại:" Ui...hóa ra chị đang muốn nói em là đồ ngốc..."
Điều kỳ lạ là Tống Nhĩ Giai không hề không vui khi cô nói rằng mình ngốc. Ngược lại, lòng nàng giống như đang nở hoa.
Lúc trở về tiểu khu, đã hơn chín giờ tối.
Tống Nhĩ Giai mua hai phần mì thịt bò ở tầng dưới để làm bữa ăn khuya cho cả hai.
Sau bữa tối, Tống Nhĩ Giai dẫn Nguyễn Trinh tham quan từng gian phòng:" Em đã dọn phòng ngủ chính rồi. Đêm nay, chị sẽ ngủ cùng em trong phòng ngủ chính. Thời tiết không nóng cũng không lạnh, chỉ cần đắp một chiếc chăn là ổn rồi. Em có rất nhiều chăn, tuần này em cũng đã giặt và sấy chúng xong rồi. Chị cứ lấy một hai cái rồi mang về phòng của mình đi.
Em đã gọi người đến để dọn dẹp phòng ngủ của mình rồi. Sau khi chị dọn đồ đến, chị có thể đặt một số đồ đạc vào phòng ngủ phụ cho đỡ chiếm diện tích.
Về phần bệ cửa sổ ở phòng nghỉ, em nghĩ sáng mai chúng ta có thể đến chợ hoa để mua một ít chậu cây về trang trí. Về phòng ngủ của chị, chị muốn trang trí thế nào tùy thích, không cần hỏi ý kiến của em.
Phòng của em có ban công. Vì em muốn nuôi mèo nên không tiện trồng cây. Ban công phòng chị cũng rất lớn, khi nào rảnh thì em sẽ lắp một cái bếp nướng ở đấy. Khi rảnh rỗi, chúng ta có thể ăn thịt nướng và nướng BBQ ngoài ban công.
Em nhớ chị có thói quen tập thể dục. Trong phòng học cũng có thêm một chiếc máy chạy bộ. Hồi năm ba, em đã mua nó bằng học bổng của mình đấy, chị có thể sử dụng tùy thích. Đợi khi em đi làm rồi, em sẽ mua cho chị một chiếc ghế gập bụng để chị có thể tập luyện ở nhà khi trời mưa hoặc lười ra ngoài..."
Nàng có rất nhiều chờ mong với quãng thời gian sống chung sau này, cho nên giọng điệu rất phấn khởi.
Tống Nhĩ Giai tiếp tục tưởng tượng về cuộc sống của mình sau khi chung sống:" Gần đây có một công viên đầm lầy. Sau khi tan tầm, chúng ta có thể đến đấy để đi cho đỡ buồn chán. Nếu chị muốn học lướt ván, vậy em dạy chị có được không? Chị có thể dạy em tập thể hình và yoga, chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau."
Nguyễn Trinh gật đầu và trả lời: "Được."
Tống Nhĩ Giai nhìn chằm chằm vào gương mặt dịu dàng của cô một lúc, sau đó đột nhiên mở rộng vòng tay, ôm lấy cô vào lòng.
- -------