Hôm nay như mọi hôm Tiểu Bạch lại lẳng lặng âm thầm theo Vĩ Đình.Trong một nhà hàng Âu, Vĩ Đình vui vẻ ăn cùng với Trịnh Tuấn Khải. Có lẻ tình cảm giữa họ đã nhanh đến mức chẳng thể ngờ.Từng cử chỉ ân cần của người kia dành cho Vĩ Đình cũng được thu vào mắt Tiểu Bạch. Hành động đó làm cho Vĩ Đình vui nhưng lại khiến cho Tiểu Bạch tổn thương.
- ( Đình Đình...giờ người ta đã thay tôi cùng em ăn, cùng em chia sẻ mọi thứ. Người ta là hiện tại và tương lai. Còn tôi là phần kí ức mà em không còn muốn nhớ tới nữa rồi.)
Có thể người ta sẽ nói cô ngốc khi chấp nhận buông tay, nhưng vẫn hằng ngày theo sau người kia. Buông rồi mà vẫn bận tâm về người kia, vẫn lo lắng người ta không tốt với Vĩ Đình. Tiểu Bạch ngồi một góc khuất tránh tầm mắt Vĩ Đình mà lén nhìn người con gái mà mình từng yêu, từng cười với cô, bây giờ đang tươi cười với người mới mà lòng cô chạnh đi.
Nhìn cảnh tượng kia dù lòng đã chuẩn bị tâm lý vững vàng dù cho có nhìn thấy cảnh gì cũng phải vững tâm. Nhưng sao cô vẫn không thể ngồi lâu nhìn người kia bên người khác. Nên Tiểu Bạch đã đứng dậy rời đi.
- ( mưa rồi) A Tâm..cậu đưa nó cho bồi bàn, dặn họ đưa cho cô ấy.
Tiểu Bạch nhìn trời đang mưa to, nó cầm cây dù trong tay lại lo cho Vĩ Đình. Dù biết bên Vĩ Đình giờ có ai khác rồi nhưng sao nó vẫn lo, liệu người kia có biết lo và chăm sóc cho Vĩ Đình được tốt không.
- Tiểu thư, còn cô thì sao? Cô định sẽ dằm mưa thiệt sao?
A Tâm người tài xế của Tiểu Bạch biết cả hai chỉ có cây dù thôi. Vậy mà cô cũng mặc kệ bản thân mà chỉ biết lo lắng cho người kia, người mà ngay cả tên của cô chắc cũng không còn nhớ nữa.
- Tôi không sao? Cậu làm theo những gì tôi nói đi.
Tiểu Bạch mặc kệ người bên cạnh có ý ngăn cản,cô vẫn mực quyết làm theo ý mình. A Tâm nhìn cô cương quyết cũng đành lẳng lặng làm theo thôi.
Tiểu Bạch mặc kệ trời đang mưa nhanh chóng lấy túi sách che lên đầu nhanh cong dò chạy tới xe mình mà ngồi vào. Dù có chạy nhanh nhưng người cô vẫn lấm tấm thấm ướt.
- Tôi sẽ bắt em nhớ ra....từng...chuyện... một.
Tiểu Bạch ngồi trong xe lấy khăn giấy lao người mình rồi đưa mắt kiên định nhìn về hướng cửa nhà hàng.
Quả thật như những gì Tiểu Bạch lo sợ, sau khi dùng cơm xong Vĩ Đình rời đi đứng trước cửa nhà hàng nhìn trời mưa mà lo lắng.
- Trời mưa rồi...
Nép vào tôi..coi chừng ướt
Vĩ Đình nhìn trời mưa mà trong đầu lại chợt loé lên hình ảnh mờ nhạt. Một vòng tay ấm đang ôm lấy vai cô, một tiếng nói ôn nhu phả vào tai cô. Cảm giác quen thuộc đến lạ. Nhưng sau mọi thứ lại mờ ảo. Vĩ Đình nghe giọng nói nữ tính quen thuộc vang lên bên tai liền quay tứ hướng tìm kiếm hình bóng nào đó. Nhưng xung quanh cô ngoài Tuấn Khải ra thì không có ai cả.
- Vĩ Đình.em không sao chứ?
Anh chàng đi chung với Vĩ Đình nhìn cô vẻ mặt khó coi cứ đưa mắt nhìn xung quanh như tìm gì đó nên nhanh lay cô.
- Không sao...bg-ssp-{height:px}
- Vậy để anh chạy ra xe lấy dù.
Đang lúc anh ta đang định chạy ra xe lấy thì Vĩ Đình cũng đã kịp giữ lại. Cơn đau đầu khiến cho Vĩ Đình trở nên khó chịu, nên cái giữ tay cũng rất mạnh khiến cho người kia giựt bắn người lạ lẫm.
- Chào anh chị, đây là dù của quán em. Anh chị cứ dùng đi ạ.
Anh phục vụ như lời dặn của A Tâm thấy Vĩ Đình lúng túng trước cửa nên nhanh cầm dù chạy ra đưa cho họ.Thấy có dù cứ ngở là quán ăn chu đáo với khách nên vui vẻ nhận lấy, nào có biết phía sau là người hi sinh.Anh chàng kia liền bung dù ôm lấy vai Vĩ Đình kề vai sát nhau mà đi dưới mưa.
- A Tâm...Có phải cậu đang nghĩ tôi ngốc lắm, đúng không?
Tiểu Bạch nhìn hai con người vai kề vai với nhau đi dưới mưa đầy tình tứ lòng buồn chứ, nhưng cũng chẳng làm gì được. Vì mọi thứ là do cô tự nguyện đó thôi.
- Tiểu Thư...sao cô phải khổ như vậy chứ? Cô quan tâm Trương tiểu thư tại sao không cho cô ấy biết, lại còn giúp tác hợp hai người họ nữa chứ. Nhìn cái tên kia tôi đã thấy ghét rồi.
Nhìn cô chủ mình yêu mà không nói âm thầm phía sau làm mọi thứ trong bóng tối làm người ngoài như cậu cũng uất ức dùm. Nhưng cậu không hiểu có số chuyện làm âm thầm nhưng nó lại có ích hơn trực tiếp.
- A Tâm. Bởi vì tôi biết. Nếu là tôi đưa cho cô ấy, thì cô ấy sẽ đem bỏ đi. Nên tôi chấp nhận đứng phía sau bảo vệ cô ấy. Vì cô ấy, tôi chấp nhận trở thành một tên đần nhất thế giới này.
Tiểu Bạch nhìn cặp đôi đang nép vào nhau đi chung cây dù lãng mạng như vậy mà nói với A Tâm. A Tâm nghe xong cũng bó tay với cô rồi. Có lẽ nó quá yêu Vĩ Đình, yêu đến mức mù quáng mà ngu ngốc rồi.
Chiếc xe kia rời đi thì bên này xe Tiểu Bạch cũng chuyển bánh rời đi.Ngoài trời mưa cứ rơi, bên trong xe lại có người trầm ngâm lòng khó chịu đến lạ.
- (Vòng tay đó rất ấm, cảm giác lúc đó hoàn toàn không giống như Tuấn Khải khi che dù cho mình. Rốt cuộc cô gái đó là ai? Là Tiểu Bạch sao?)
Vì Đình ngồi trên xe trở về nhà mình mà lòng rối bời. Cô mất trí đã lâu nhưng dạo gần đây trong mỗi giấc ngủ cô đều mơ về ai đó. Và không có lần nào cô thấy được dung mạo người nọ. Nhưng cô quả quyết rằng người kia rõ ràng là cô gái.Vĩ Đình bên đây thì lòng rối bời, còn bên kia lòng cô gái khác thì trấn tỉnh đến lạ.
Tiểu Bạch ngồi ghế sau cứ nhìn ra ngoài nhìn cơn mưa, xe xe tấp nập qua lại, người thì tìm nơi trú mưa. Lúc này chợt có tin nhắn được gửi tới điện thoại Tiểu Bạch. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn câu ngắn
" em tính bỏ cuộc thật sao?".
Tiểu Bạch đọc tin nhắn xong cũng biết người gửi là ai. Cô không xóa cũng không trả lời mà vội cất điện thoại vào và tiếp tục nhìn ra ngoài.
- ( tôi sẽ bỏ cuộc sao? Không bao giờ. Tôi còn ở đây, cô ấy đừng mơ mà yêu người khác.)
Tiểu Bạch ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ xe đang băng băng trên đường mà lòng chợt đắt ý, khoé môi nó nhẹ cong lên. Nó buông tay nhường cô cho người khác thật sao hay chỉ là màn kịch nó dựng lên che đi dã tâm cướp lấy Vĩ Đình lần nữa.