Những chuyện đã quên thì có ép cũng không nhớ ra nổi thôi đành để thời gian quyết định. Tiểu Bạch rời khỏi Trương thị là hoàn toàn mất tăm không liên lạc với người nhà họ Trương.Nhưng liệu cô có thật sự bỏ cuộc hay không?
Chuyện là buông tay tránh mặt trả lại tự do cho người ta không có nghĩa là lòng không thương không nhớ. Buổi chiều vàng, mặt trời từ từ nã về tây, trước cổng công ty Trương thị người người tan làm tren đường trở về mái ám cách đông đúc.Vĩ Đình cũng như bao người vui vẻ tan làm, cô thong thả đi bộ ra ven đường đứng như đang đợi ai đó. Một lúc sao có chiếc xe hơi màu đen chạy tới trước mặt Vĩ Đình. Từ trong xe một người thanh niên bước ra. Vĩ Đình nhìn thấy người kia liền vui vẻ hớn hở.
-( Trịnh Tuấn Khải?)
Bên trong một chiếc xe hơi đen khác bên kia đường một bàn tay siếc chặc vẻ mặt khó coi. Đó là Tiểu Bạch sau khi rời Trương thị nó chưa một lần buông bỏ Vĩ Đình được. Cứ ngày ngày gần giờ tan làm nó lại đến trước cổng công ty Trương thị mà từ xa nhìn Vĩ Đình một chút rồi mới về. Nhìn Vĩ Đình tay trong tay với người thanh niên kia mà lòng nó tự khắc khó chịu vẻ mặt buồn đi.
- Tiểu thư...chúng ta có cần đi theo không ạ?
Anh tài xế nhìn xe Vĩ Đình rời đi liền xoay lại hỏi ý kiến Tiểu Bạch. Ngày ngày đi theo Tiểu Bạch bản thân anh cũng biết người con gái kia rất quan trọng với cô chủ nhà mình.
- Không cần.Về nhà thôi.
Tài xế nghe theo cô nên đành đưa cô về nhà. Tiểu Bạch về nhà ăn uống rồi lại nằm dài ra giường như mọi hôm.
Bên kia Vĩ Đình cùng người thanh niên kia là Trịnh Tuấn Khải lên xe đến nhà hàng. Con xe bon bon trên đường nhưng chợt mắt Vĩ Đình nhìn thấy quán ăn đột nhiên cô nhíu mày khó chịu.
- Anh...quay lại đi, đột nhiên em muốn ăn lẩu quá.
Vĩ Đình bất giác đột nhiên quay sang nhìn Tuấn Khải mà lên tiếng kêu anh quay xe lại quán ăn mình vừa thấy. Anh ta cũng chìu ý theo cô mà cho xe quay đầu lại ở chỗ ngã tư.
-( Tại sao mình có cảm giác mình từng đến đây rồi? Mọi thứ rất quen thuộc.)
Vĩ Đình vừa bước xuống xe nhìn vào cửa liền có chút bối rối trong lòng khi nơi trước mặt cô đây nó quá quen thuộc với cô.
- Vĩ Đình!!! Em sao vậy? chúng ta vào thôi.
Nhìn người đẹp bần thần nhìn chăm chăm vào trong cửa quán mà không hề dời bước, Tuấn Khải cũng khó hiểu lên tiếng hối thúc cô.
- bà chủ, cho cháu lẩu hải sản cay ạ.à cho cháu thêm dĩa mực sống để riêng và chay nước ngọt ạ.
Vĩ Đình vừa đặt mông ngồi vào bàn như một thói quen hay sao mà cô không cần coi menu mà đã gọi một hơi như nơi này cô đã đến chục lần vậy.
- ( Mình sao vậy? Sao mình có thể gọi một cách xuông như vậy? Chẳng lẻ mình thật sự từng đến sao?)
Gọi một hơi xong thì Vĩ Đình mới ớ người ra nhận thức rằng có điều khác lạ trong người mình.Vốn quán này bán lẩu, nhưng với rất nhiều loại lẩu, nhưng cô chưa gì đã gọi ngay cay, chưa hết điều gì khiến cô lại đặt biệt căn dặn chuẩn bị dĩa mực riêng chứ. Một lát sau bà chủ quán bưng một nồi lẩu cay sặc mùi ớt ra đặt lên bàn Vĩ Đình.
- Vĩ Đình...lâu quá rồi mới thấy con quay lại đây đó nha? ta còn tưởng con chán quán ta rồi chứ. Sao? Con bé kia hôm nay không đi cùng con sao?
Bà chủ quán nhìn Vĩ Đình rồi nhìn sang người ngồi cùng cô là nam nhân lạ mặt nên liềm tò mò hỏi về kẻ vắng mặt kia. Và câu nói của bà như ngầm khẳng định rằng Vĩ Đình thật sự từng đến đây.
- Dì...dì muốn nói cô gái tên...Tiểu Bạch đúng không ạ?
Vĩ Đình nhận ra sự thật mình từng đến dây, và quen thuộc đến mức cả tên mình mà bà chủ cũng biết luôn. Cô ấp úng trong lòng như phép dò soát xem người mà cô nghĩ đến có phải là người bà nói đến không.
- uk..Đúng rồi. Con bé vừa đẹp vừa lì đó đó.
- Dì..dì nói cô ta gan lì là có ý gì ạ?
Câu trả lời khiến sắc mặt của Vĩ Đình cũng thay đổi một cách nhanh chóng. Quả thật cô từng đến đây, và là đến cùng Tiểu Bạch. Một người để cô cùng đưa đi ăn như vậy chứng minh mối quan hệ của cả hai không hề như thực tế là ghét nhau như vậy.
- ờ..ờ. con là khách quen của quán ta. Con hay cùng con bé đến đây ăn lắm, lần nào cũng kêu cái lẩu cay hết, dĩa mực là con gọi cho nó đó, mà mỗi tội con bé ăn cay không được. Ta nhớ sau khi con dắt nó tới đây thì những ngày sau đó con bé ngày nào cũng tới hết đó. Ngày nào cũng kêu cái lẩu cay ra ăn đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng mà vẫn lì ăn.Có hôm ta hỏi con bé sao lại cố chấp ăn cay như vậy? Con bé nói một câu mà ta rất ngạc nhiên đó.
Bà chủ quán cũng nhiệt tình kẻ ra những lần Tiểu Bạch đến ăn cùng Vĩ Đình, thậm chí là sự ngu ngốc của Tiểu Bạch trong những ngày Tiểu Bạch một mình đến đây mình. Bà đang kể chợt ngừng khiến cho lòng Vĩ Đình càng môm nóng. Vì những gì bà nói như minh chứng khiến cô tin cô và Tiểu Bạch thật sự như mọi người nói là từng yêu nhau.
- Câu gì ạ?
Vĩ Đình nôn nóng ngước nhìn dì chủ quán với ánh mắt chờ đợi điều gì đó mà hồi hộp tim như ngừng đập.
- Con bé nói: Đình Đình thích ăn lẩu cay, nên con tập ăn để sau này cùng đi ăn với cô ấy".hi.Con xem con bé có phải ngốc không? vì sợ mình không ăn cay được thì con sẽ dẫn người khác đi ăn mà phải làm vậy đó....Thôi lẩu còn nóng hai đứa mau ăn đi cho nóng.
Bà chủ cũng dễ dàng nhận ra Vĩ Đình và Tiểu Bạch không đơn giản là bạn bè. Nhưng cũng không tiện nói nhiều về chuyện đó. Bà nhớ cảnh Tiểu Bạch ăn đến mặt mũi đỏ kè lên mà thấy thương. Nhưng thấy mình kể hơi nhiều lại có khách vào nên liền cáo từ.
-( Mình sao thế này. mình khóc sao?. Mình khóc vì cô ta sao?)bg-ssp-{height:px}
Sau câu nói của Tiểu Bạch được bà chủ quán tường thuật lại mà từ khi nào nước mắt Vĩ Đình lăn dài trên má. Cảm giác cái gì đó ương ướt trên mặt Vĩ Đình chợt đưa tay lên sờ thì lòng không thể bất ngờ khi chính mình đang khóc. Khóc vì một người mà mình xem là rất ghét.
Vĩ Đình nhìn dĩa mực trên bàn mà tâm trạng chùng xuống, rõ ràng là cô biết quá rõ sở thích của người kia mà. Vậy mà chính cô cũng không nhớ ra nổi một thứ gì, hơn nữa bản thân quá cố chấp không nghe lời mọi người nói mà nhiều lần làm tổn thương người kia.
- Anh....em thấy hơi mệt. Chúng ta về đi, được không?
Sau câu chuyện quả thật Vĩ Đình chẳng còn có thể nuốt trôi bữa ăn này. Cô cúi ghì mặt vẻ mặt mệt mỏi khó coi mà nói với Tuấn Khải. Tuấn Khải nghe cũng hiểu tại sao cô như vậy nên cực khó chịu.
- Được. Để anh đưa em về.
Dù không vui nhưng anh ta vẫn chìu theo ý của Vĩ Đình vội đứng dậy thanh toán rồi cùng cô ra về.Cả đoạn đường về Vĩ Đình ngồi một bên chỉ im lặng nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ. Cô suy tư hơn, tâm trạng xấu rất nhiều.
TRƯƠNG GIA
Vĩ Đình vừa về nhà thì liền chạy ngay đi kiếm Hi Chi. Cô mặc sự nói hỏi chuyện của ba mẹ mà chạy mạch ngay lên phòng vợ chồng Hạ Vi.
cốc..cốc.
- Chị dâu, là em đây.
Vĩ Đình hối hả gõ cửa phòng của Hạ Vi và Hi Chi. Hi Chi cùng Hạ Vi cả hai đang đùa giỡn trong phòng đột nhiên nghe tiếng gõ cửa cũng cục hứng đi.
- Đình Đình.
Nghe tiếng gõ cửa Hi Chi liền đi ra ngay mở cửa xem là ai. Nhưng người kiếm cô khiến cho cô cũng bất ngờ. Vì vẻ mặt của Vĩ Đình bây giờ quá sức căn thẳng đi.
- Chị dâu...em có chuyện muốn hỏi chị, chúng ta ra vườn nói chuyện được không?
Vĩ Đình nhìn Hi Chi rồi chợt thấy Hạ Vi cũng có trong phòng không tiện nói ngay lúc này. Nên liền tìm phương án khác.
- Được.
Hi Chi cũng nhanh đồng ý, vì nhìn Vĩ Đình căn thẳng như vậy chắc chắn là chuyện rất quan trọng mà. Cả hai cũng nhanh đi ra sau vườn. Nhưng ra rồi Vĩ Đình cứ im lặng đứng xoay lưng lại nhìn xuống hồ bơi nhà mình, Hi Chi nhìn cô như vậy cũng kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc lâu sao Vĩ Đình mới lên tiếng.
- Chị..Chị chơi thân với Tiểu Bạch như vậy. Chắc chị biết cô ta không thể ăn cay được phải không?
Vĩ Đình xoay lại ánh mắt nghiêm túc và đâu đó có sự trông mong nhìn Hi Chi. Bây giờ là lúc cô muốn biết mọi sự thật nhất, và người hiểu Tiểu Bạch nhất thì chỉ có duy nhất chị dâu mình thôi. Nhìn vẻ mặt IV Đình nghiêm túc hỏi mình về Tiểu Bạch khiến cho Hi Chi không khỏi bất ngờ.
- ( Sao Đình Đình lại hỏi chuyện Tiểu Bạch. Chẳng lẽ cô ấy nhớ ra gì rồi?) không phải là không thể mà cậu ấy căn bản không được phép ăn cay. Mỏi lần chỉ cần ăn gì có ớt quá nhiều cậu ấy chắc chắn sẽ bị đau dạ dày dữ dội, thậm chí có lần cậu ấy đã phải nhập viện vì lở ăn lẩu cay quá nhiều.... Nhưng sao em lại hỏi chuyện này, có phải em nhớ ra gì rồi không?
Hi Chi cũng bất ngờ khi hôm nay Vĩ Đình lôi cô ra đây là hỏi về Tiểu bạch, hơn nữa còn hỏi về ngay cái mà rất ít người biết về Tiểu Bạch. Hi Chi cũng nhanh nói rõ cho Vĩ Đình biết. Vĩ Đình nghe Hi Chi nói như vậy hai tay cô siếc chặc đôi chân như nhũng ra không chút sức lực để đứng vững nữa rồi. Những lời Hi Chi nói đã quá rõ để xác thực mọi chuyện rồi.
- Không ạ. Em cám ơn.
Vĩ Đình lúng túng liền kiếm đường tránh ánh mắt dò xét của Hi Chi mà bỏ đi trước. Có lẽ bây giờ trong lòng Vĩ Đình một màn rối rắm.Hi Chi nhìn em gái rời đi trong lúng túng như thế cũng chau mày khó hiểu, nhưng cô thật không thể đoán bừa được.
Vĩ Đình trở về phòng mình đóng sầm cửa lại như không muốn ai bước vào phòng mình và nhìn thấy vẻ mặt lúng túng lúc này của mình vậy.
Vĩ Đình từ từ mò lại giường mình cô đưa mắt nhìn mọi thứ trên bàn lượt rồi đưa tay lấy cái tháp Effel và tấm hình mình chụp ở Hàn lên xem.
- Thì ra....mình thật sự từng yêu cô ta. Cô ta từng vì mình mà hi sinh như vậy. Tại sao? Tại soa mình chẳng thể nhớ được. TẠI SAO?
Vĩ Đình nhìn những thứ trên tay mà nước mắt lăn dài, người kia yêu cô nhiều như thé. Không thể ăn cay cũng vì cô mà bất chấp sức khỏe bản thân. Chỉ vì bản thân không thể nhớ mà hết lần này tới lần khác làm tốn thương người kai, đến mức người kai phải nghĩ việc. ĩ Đình bây giờ lại đâm ra ghét bản thân mình. Cô như phát khùng liền cầm những thứ trong tay mình quăng đi tư hướng. Tấm hình rơi xuống đất mặt kính vỡ đi.
Những miếng vỡ đó có phải cũng như tình cảm của hai người bây giờ đã tan vỡ như thế rồi không.
BẠCH GIA
Bên kia lòng người rối bời, bên đây lòng người thì đau lòng. Sau bao nhiêu ngày suy nghĩ thì Tiểu Bạch cũng bình tỉnh tạo cho mình vỏ bọc mạnh mẽ. Nhưng có lẽ chỉ khi ở mình trốn trong phòng thì Tiểu Bạch mới chính là cô.Tiểu Bạch nằm ôm lấy cái áo cưới mà đáng lẽ Vĩ Đình sẽ mặt làm cô dâu của cô.Lại một đêm nữa Tiểu Bạch lại mình trốn trong phòng tự kỉ một mình với sự cô đơn.
- Đình Đình.... em có đang vui với những gì em muốn không? còn tôi thật sự không ổn đâu em à. Tôi thật sự muốn chúng ta của ngày đó. Ngày em ngang bướng chọc tức em, ngày mà chúng ta đan tay nhau băng trên đường mặt cho những ánh mắt dị nghị.Ngày mà em yêu tôi hơn bất cứ cái gì...trả lại tôi đi.