NHÀ VỆ SINH NỮ
Ôn Nhị cùng hai nhỏ bạn sau khi thấy Hi Chi rời khỏi phòng học liền đi theo sau tới nhà vệ sinh. Vừa vào trong Ôn Nhị đứng ngay phía sau lưng Hi chi nhìn cô đang rửa tay mà khoanh tay lại nhìn cô mặt kênh kiệu lên tiếng.
- Khúc Hi Chi...cô mai mắn thật được chung nhóm với Hạ Vi.Tôi biết cô cũng không muốn.Vậy sao không đổi đi.
Hi Chi đang rửa tay nghe tiếng nói liền nhìn vào kính trước mặt mình thì thấy người học chung lớp đang phía sau mình. Nói chuyện với thái độ không chút gì gọi là tốt. Nên cô liền dựt khăn giấy lau tay quay lại đối diện với họ.
- Tôi cũng muốn lắm. Nhưng mà tên không não kia...à chị Hạ Vi không muốn. Tôi biết làm gì đây.
- Nói như vậy ý cô là chị ấy muốn chung nhóm với cô sao? Hor. Cô quá tự tin rồi đó. Nếu như không nhờ cô Như ( giảng viên môn Kinh tế) sắp xếp thì người như cô có mơ, cũng không xứng với chị Hạ Vi đâu.
- Thì ra các người theo tôi ra đây chỉ để nói chuyện này thôi sao.
- hor...Không vòng vo với cô nữa.Tôi đây muốn chung nhóm với Hạ Vi...cô mau đi nói cô Như đổi đi.
- haha.cô nói muốn là muốn sao. Sao cô không giỏi đi mà nói.Ở đây vênh váo với tôi làm gì.
- Mày...bốp
- Dừng tay lại
Ngay khi Hạ Vi vừa chạy tới thì chỉ vừa kịp thấy Ôn Nhị đã tán cho Hi Chi một cái trời dán.Hi Chi thì đang mở mắt trừng trừng nhìn Ôn Nhị một tay đang ôm bên má vừa bị Ôn Nhị tán. Sự bất lực lúc này chỉ cho phép nó hét lên tiếng căn ngăn mọi hành động kia lại.
- chị...
Sự xuất hiện của Hạ Vi phần nào làm cho bọn con gái kia sợ hãi đặc biệt là Ôn Nhị mặt cô tái đi mở to mắt nhìn Hạ Vi đang đứng ngay cửa.
- Tiểu Khúc...có làm sao không...Có đau lắm không?
Đau lòng khi người con gái của mình bị tổn thương. Nó nhanh chân chạy vào đưa tay gờ mặt bên má vừa bị tán của cô ánh mắt đầy lo lắng hỏi.
-...
Hành động ôn nhu của nó làm cho lòng cô như trăm hoa đua nở. Ấm áp và hạnh phúc nha.nên cô chỉ biết im lặng lắc đầu.
- Các người đang định làm gì Tiểu Khúc thế hả?
Xem tình hình của Hi Chi xong nó liền kéo Hi Chi ra phía sau lưng mình mà che chở. Mặt trở nên lạnh lùng hơn lớn tiếng với đám con gái kia.Hành động của kéo mình ra sao của Hạ Vi lần nữa tiếp tục làm cho Hi Chi đơ người ra. Vì kẻ được mệnh danh lạnh lùng bây giờ là đang lạnh lùng với kẻ khác mà ôn nhu bảo vệ cô.
- Em...em chỉ là muốn đổi nhóm với cô ta thôi.
- Tiểu Khúc đã không muốn thì cô có thể đánh người sao?
- ...
- Tôi nói cho cô biết. Dù Tiểu Khúc có muốn, tôi cũng sẽ không chung nhóm với cô...Đừng nghĩ những chuyện cô làm tôi không biết.
Nó đanh thép lạnh lùnh nhìn Ôn Nhị với ánh mắt căm ghét nói ra từng chữ.RỒi sau đó nắm tay Hi CHi dắt đi
- chị...
- còn nữa...sau này nếu như Tiểu Khúc mà có bị bất cứ chuyện gì...Tôi sẽ tìm cô hỏi tội đó.
Hạ Vi nắm tay Hi Chi dắt ra khỏi đó.Nhưng khi ngay tới cửa nó lại bỏ thêm câu lạnh lùng cho những người còn lại.
- Hạ Vi bây giờ là rất ghét tớ rồi...Sao mọi chuyện thành ra thế này.
Ôn Nhị sau khi thấy một màn ôn nhu Hạ Vi dành cho tình địch và màn lạnh lùng của hạ Vi liền mắt đỏ ngầu lên đứng khng vững dựa vào thành bồn rửa mặt đau khổ.
- Tớ thấy là con Hi Chi đã bỏ bùa chị Hạ Vi rồi.bg-ssp-{height:px}
- đúng đó.Mình không thể bỏ qua dễ dàng cho nó được
- CÁC CẬU IM ĐI
-( Con người này sao khó hiểu như vậy.Lúc nóng lúc lạnh, lúc thì ra vẻ lạnh lùng rồi có lúc lại dịu dàng như vậy?.Mình thật không hiểu chị ta sao lại tốt với mình như vậy nữa.Khi nãy chị ta còn gọi mình là gì ấy nhỉ? Ây ya...Sao không nhớ ra vậy nek...Nhưng mà...Sao lúc đó mình lại thấy hạnh phúc khi chị ta che chỡ cho mình chứ. Rốt cuộc trong lòng bị làm sao thế này.Á.điên mất.)
Hi chi vừa về lớp không tài nào tập trung vào bài giảng môn Quản trị nữa rồi.Cô cứ xoay qua nhìn lén người bên cạnh cũng đang thả hồn đi đâu đó mà suy nghĩ.Cô cũng đang nhìn nó suy nghĩ mà vò đầu bức tóc.
-( Thì ra mọi việc xảy ra với Hi Chi đều xuất phát từ mình.Hôm qua xe cô ấy bị phá cũng do mình. Hôm nay Hi Chi bị đánh cũng lại là do mình. Nếu mình không tiếp cận Hi Chi có lẽ Hi chi sẽ không gặp phải mớ rắc rối này rồi.haizzz Mình đúng là...)
Nó cũng không khác gì cô, sau khi giải cứu cô khỏi tay mấy cô gái kia.Nó cứ để hồn đi đâu, không còn nghe nổi những lời mà người ttên bục nói nữa rồi. Tay thì cằm viết nhưng không viết mắt cứ nhìn chăm chăm vào nó mà suy nghĩ.Nó cứ suy nghĩ sâu chuỗi mọi việc xảy ra với Hi Chi lại rồi tự trách bản thân mình.
- Tới rồi.Cám ơn...
Hết ca nó cũng làm tròn bổn phận rướt đi là phải cô đưa về.Cả đoạn đường không ai nói với ai câu nào. Nó im lặng lái xe, cô thì im lặng nhìn ra cửa kính, mọi việc cứ như vậy cho tới khi về đến cổng nhà trọ của Hi Chi.Trong lúc Hi Chi nói tạm biệt nó, vội mở cửa bước ra thì một câu nói phía sau lưng cô khiến mọi hành động của cô bị trì trệ lại.
- Tôi sẽ nói với cô đổi nhóm cho em.
- Tại sao???
Nghe câu nói như thông báo khẩn, cô liền quay phắt lại nhìn nó khó hiểu hỏi.
- Không phải em rất muốn?
- Phải...hôm trước tôi rất muốn.nhưng bây giờ thì không...
- Nhưng tôi không muốn
- Chị đừng nói xạo...có phải vì chuyện hồi sớm tôi bị đánh nên chị mới làm vậy không?
- Không...
- Vậy chứ vì sao chị nói tôi biết đi...Lúc thì chị không muốn đổi, lúc thì muốn đổi. Chị xem tôi là gì? hay chị cũng nghĩ như những người kia.Là tôi mai mắn mới được sếp chung với người cao cao tại thượng như chị.
Hi chi nhịn hết nổi rồi, tức tối nhìn nó bắn cho tràn ra.Mắt cũng đỏ lên vài phần.
- ...
Nghe cô cho tràn giáo huấn nó chỉ biết nhìn chỗ khác mà im lặng.
- Không nói.Được, vậy chị muốn làm gì thì làm.
Cô nhìn thái độ nó cứ nhìn nơi khác im lặng không trả lời cô làm cho cô ngày càng tức hơn không biết nói sao nữa.Ngồi lại cũng không được,cô cũng không muốn tranh cãi vói kẻ mình nghĩ là ngốc nên bực tức mở cửa ra thoát khỏi không khí khó thở trong xe nó sải bước về nhà trọ.
- Chị ta dám nghĩ mình như đám người kia thật sao?...Lúc thì khó ưa ép mình chung nhóm với chị ta.giờ thì kiên quyết không muốn.Là sao chứ?Không phải bảo vệ người ta là muốn người ta chung nhóm hay sao.hịt...hịt.Gì...mình tức đến phát khóc luôn rồi sao?...A.... đồ chết bầm...đồ đáng ghét mà.
sau khi vào nhà cô quăng cặp xuống sofa ngồi tức tối lảm nahm một mình.Tâm tình lộ ra hết trên vẻ mặt ực khó coi.Nhưng khi cảm giác trên má có gì đó rất ấm, cô đưa tay lên mặt rờ thì mới phát hiện thì ra nước mắt từ khi nào đã lăn dài trên má cô.
Phía bên kia nó cũng trầm ngâm ngồi trong xe suy nghĩ khi thấy hành động giận dữ của Hi Chi. Những dòng suy nghĩ bắt đầu hiện lên trong đầu nó
-( Sau cô ấy bực tức với mình chứ? chả phải lúc đầu còn rất mong muốn không chung nhóm với mình sao? Cô ấy biết rõ do mình mà cô ấy bị rắc rối mà.Sao còn muốn chứ....Nhưng mà.. khi cô ấy giận..hi, thật sự rất dễ thương...)
- Phim gì đâu mà dỡ ẹt...ngày hôm nay gặp gì đâu không á...tự nhiên vì câu nói của chị ta mà mình bực mình quá vầy nè.A...A...A
Cô mệt mỏi khi nghĩ tới nó nên nằm dài trên sofa một lúc tới chập tối.Sau đó mới chịu đi tắm rồi ra ngồi bắt phim coi cho đỡ tức tối.Nhưng không ngờ khi con người đang bực mình thì thấy cái gì hay làm gì cũng đều mang lại cảm giác bực.