- Cả lớp, hôm nay ai không mang theo sách Kinh tế...thì ra ngoài. Tôi không chấp nhận chuyện đi học mà không mang sách. Không mang sách thì học cái gì.
Tiếng nói chanh chua của bà cô môn Quản trị nguồn nhân lực vang lên làm cho cả khán phòng gần sinh viên đều ngao ngán.Kết thúc câu của bà là từng đứa sinh viên thi nhau tự giác ra về bỏ tiết đó.Và nó trường hợp đặc biệt trong số họ.
- ...
Nó quay qua nhìn Hi Chi đang luốn cuốn lục tung cặp lên mà không thấy cô lấy gì ra. Vẻ mặt của cô đầy thất vọng và lo lắng. Nó nhìn cô như hiểu ra mọi chuyện.Liền cầm sách của mình đẩy sang phía cô rồi đứng dậy quảy cặp bước ra khỏi lớp trong sự ngạc nhiên của cô và số nữ sinh chung lớp được học cùng.
- Có chuyện gì vậy?
Bỏ cả tiết môn Quản trị nguồn nhân lực tới tiết ca nó mới vào pớp vừa đến cửa thì đã thấy trong lớp nháo nhào lên.Nên nó tò mò đi tới với tay khều đại nhỏ trong đám bu hỏi.
- Thì con nhỏ Hi Chi đang được Quốc Thiên khoa ngoại ngữ khoá trên tỏ tình kìa.
- Hi Chi à!!! Thật ra từ lúc gặp em ở Thư viện trường.Anh đã đem lòng mến mộ em rồi....v.v...em đồng ý làm bạn gái anh nha.
Nó nghe vậy liền chen vào nhìn, thì cảnh tượng trước mắt là tên nam sinh kia đang nắm tay cô cùng với bó bông hồng trên tay tươi cười nói ba cái ngôn ngữ ngọt ngào.Quay qua thì nhìn thấy cô đang e thẹn đỏ mặt mặc nhiên để cho hắn nắm tay.Nó cúi đầu tâm tình chùng xuống nó ngướt nhìn cô lần nữa rồi quay lưng bỏ đi khỏi lớp.Nó trốn trên sân thượng ngồi, nghĩ luôn tiết đầu môn "Tâm lí khách hàng"
- xin lỗi anh.em không thể.
Nhưng nó nào biết sao khi nó bỏ đi bên này Hi Chi cũng đã nhẹ nhàng từ chối tên kia rồi bỏ ra ngoài đợi tới tiết mới vào.
-(Tỏ tình..vui quá ha.huk.Đồ ngốc nhà ngươi.Ta không thèm quan tâm nữa......)
Tiết nó mới chịu vào lớp.Ngồi xuống mặt đã hầm hầm im lặng không thèm nói với ai câu nào.Thấy nó như vậy cô cũng khó hiểu tìm cớ bắt chuyện với nó.
- Không não...viết tôi hết mực rồi.
- ....
- Không não...mượn nha.
- ...
- Không não...tí trống ca .đi ăn gì không?
- Không
- ...- Hi Chi...ai chọc giận cậu à
Vừa tan ra cô tức tối cùng đi uống nước với Tiểu Bạch vừa vào quán tâm tình cô đã cực kì không tốt rồi.tay cô cứ bấu bấu lấy nhau mắt đầy lữa giận.Thấy vậy Tiểu Bạch cũng tò mò nên lên tiếng hỏi.
- Là con nhỏ không não đáng ghét kia kìa.
- chị Hạ Vi lại chọc ghẹo gì cậu.
Không còn bất ngờ nữa.Vấn đề muôn thuở oan gia chọc giận nhau.
- Cả hai tiết hơn tiếng mà nhỏ không nói tiếng lúc hỏi còn trả lời cọc lốc nữa chuk.
- Bình thường mà...Hạ Vi lạnh lùng đó giờ ai cũng biết.
- Nhưng có bao giờ như vậy với tớ đâu...bực quá...
- Lạ nha.
Nhìn thái độ hôm nay của Hi Chi có vẻ lạ. Bực tức cũng không giống như mọi hôm nữa nên Tiểu bạch liền nhíu mày nhìn nó.
- Đúng đó
- Tôi nói cậu đó.Đừng nói cậu thích Hạ Vi rồi nha
- ...làm...làm gì có
Hi Chi như bị nói trúng tim đen line đỏ mắt quay chỗ khác trả lời cà lâm không rõ chữ với Tiểu Bạch.
- Cậu cà lâm kìa.bảo không có.
- Không nói với cậu nữa.Tớ về đây.
Nói rồi cô xách cặp bước ra khỏi quán lấy xe đạp ra về.Thật ra sau khi xe đạp cô hư.Cô cũng báo về nah để gửi tiền mua một chiếc mới.Vì thế dạo gần đây Hạ Vi cũng không còn ngày ngày xuất hiện vào sáng sớm đưa cô đi học rồi chiều chiều cả hai cùng nahu về nữa.
Trương giabg-ssp-{height:px}
- Con no rồi.con ra ngoài chút ạ
Nó về nhà mà tâm tình không tốt một chút nào.Ăn gì cũng không vô.cứ nhớ mãi cảnh tượng sáng nay tại lớp.Cảnh nam nhân kia nắm tay cô cứ hiện lên trong đầu.Không chịu nổi nữa nó liền buông chén cơm chạy lên lầu lấy chìa khóa xe ra lấy xe lái đến nhà cô
- Giờ này còn đi đâu.
Cả nhà đang ngồi ăn ngon lành tự nhiên nó toan bỏ đi làm cha nó cũng khó hiểu hỏi với theo bóng lưng nó.
-( Rốt cuộc cậu ta bị làm sao mà tâm tình lại không tốt như vậy chứ?)
Phía bên nhà Hi chi sau khi về nhà cô cứ nằm suy nghĩ mãi.Trong lúc đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên chuông nhà reo lên.
Ting tong
- Không não, sao chị đến đây.
Mở cửa ra cô bất ngờ hơn khi trễ như vậy mà Hạ Vi vẫn còn đến tìm cô.Nên nhìn nó hỏi nguyên do tìm ình.
- Thôi vào đi đã
Thấy nó mặt không vui hỏi cũng không lên tiếng nên đành mời nó vào nhà trước đã.
- Tối nay tôi ngủ lại đây được không?
Vừa vào trong nó liền nói chuyện.
- Sao?
Cô đóng cửa phía sau nghe nó hỏi liền hoảng hồn như tin sét đánh vậy.
- Tôi không muốn về
- or.cũng được
Cô đối với nó bây giờ đã thập toàn yêu thương nên việc cho nó ở lại cũng dễ dàng thôi.
Hai người nằm trong chăn đột nhiên nó nhìn trần nhà đăm chiêu cất giọng nói.
- Hi Chi
- hửm
hi chi thì đang nằm khống chế nhịp thở. Vì đây cũng là lần đầu cô nằm cạn nó như vậy. Tâm tình như loạn lên, nhịp tim cũng một lúc nhanh hơn bao giờ hết.
- em đã từng thích ai chưa.
- Ờ...chưa...chị đang thích ai sao.
- Tôi không biết...chỉ là, khi thấy người đó tổn thương..tôi sẽ rất đau rất lo lắng.Khi người đó cười tôi lại thấy cực kì hạnh phúc. Tôi luôn muốn mang lại niềm vui cho người đó. Khi nhìn người đó bên cạnh người khác. Trong lòng tôi lại cực kì khó chịu.Em nói thử xem.Tôi thế nào mà như vậy. Có phải tôi yêu người đó rồi không
-(Hạ Vi có người trong lòng rồi sao?) Phải...
Nghe từng lời Hạ Vi nói trong lòng cô tự dưng như sụp đổ. tay cô nắm chặc mền khống chế tâm tình.
- Nhưng em nói xem, yêu người nhưng tâm người ta lại không có mình.Thì làm sao đây.
- ( Em cũng không biết..nếu em biết thì em sẽ giúp bản thân mình đầu tiên rồi) em không biết...nhưng chị nói em biết người chị yêu là ai được không?
- không được.(Nếu nói em biết.Liệu em có chấp nhận tôi không )
- (Cả cái tên chị ấy cũng không muốn mình biết. Mình không đáng để chị ấy xem là bạn vậy mà còn mơ tưởng.)
- Còn em.người em thích là chàng trai sáng nay sao?
- KHÔNG? em từ chối anh ta rồi
- Từ chối???
- ừm..Em đâu thích anh ta đâu. Không giống mẫu người của em
- Mẫu người của em như thế nào?
- Không nói chị biết.Ngủ đi.
- hi..Được.( Thì ra đã từ chối...vậy mà mình còn nghĩ...Khùng thật)
Nói chuyện xong cả hai cũng yên vị nhắm mắt lại ngủ mọt giấc ngon lành.