Nhiếp Chính Vương Phi

chương 26: thu hoạch bất ngờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày tiếp theo Minh Nhạc cố ý dậy sớm đến vấn an lão phu nhân, vừa bước ra khỏi Hàn Mai quán tức khắc dẫn Thải Vi đi thẳng hướng Trúc Ý hiên.

Chủ tớ hai người không nhanh không chậm tiêu sái bước đi, đến cửa Trúc Ý hiên lấy hộp đồ ăn Minh Tước đưa xong liền đi.

"Đến rồi? Đệ vừa định chuẩn bị đi tìm tỷ!" Minh Tước cười cười, bước lên hai bước chào đón.

Thải Vi tiến lên, không cần Minh Nhạc phân phó đã tự chủ động nhận lấy hộp thức ăn trong tay hắn.

"Đều chuẩn bị tốt?" Minh Nhạc tiện tay mở nắp, là mấy món ăn vặt chiêu bài của tiệm điểm tâm Hỉ Trai nổi danh Thịnh Kinh.

Tiêu thị thích ăn đồ ngọt, vậy đã gãi đúng chỗ ngứa rồi, tuy thứ tỷ đệ bọn mang đến...

Người nọ ăn vào miệng nhất định sẽ không có tư vị gì.

Hai tỷ đệ hiểu ý nhìn nhau cười, quay lưng một trước một sau đi về phía Hương Lan cư.

- ------------------------

Dịch Vĩnh Quần và Dịch Minh Phong sáng sớm vào triều chưa về, khi hai tỷ đệ đến, người nhị phòng đều đã đông đủ.

Mọi người vừa dùng xong cơm, hay nói trắng ra chính là ba mẫu nữ Tiêu thị vừa dùng xong cơm....

Bởi vì có Dịch Minh Tâm ở đây, nên ngoại trừ Tiêu thị và Dịch Minh Chân ra, toàn bộ người còn lại chưa thể lên bàn, đều mang bụng đói đứng hầu hạ bên cạnh.

"Thỉnh an Minh phi nương nương!" Hai tỷ đệ vừa đến, trước tiên thi lễ với Dịch Minh Tâm trên chủ vị.

Tuy là tỷ tỷ nhà mình, nhưng dáng điệu vị Đại tiểu thư Dịch gia này luôn hết sức trang nghiêm, chỉ nhìn thái độ nàng ta đối với lão phu nhân lúc mới về phủ là có thể thấy được.

"Miễn, trong viện nhà mình không cần mấy lễ nghi chào hỏi đó." Dịch Minh Tâm miễn cưỡng tất cả, lúc đó nhóm nha hoàn bà tử đã sắp dọn bàn ăn trước mặt xuống, lập tức có người bưng nước trà lên.

"Tạ ơn Minh phi nương nương!" Minh Nhạc phép tắc nói, trong hành động cử chỉ cũng vô cùng cẩn thận, không chậm trễ nửa phần.

Dịch Minh Tâm thấy nàng thông minh, nhất thời không tìm ra chỗ nào sai trái, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.

Hai tỷ đệ đứng thẳng người, Minh Nhạc lại chào hỏi Tiêu thị ngồi một bên: "Gặp qua thẩm."

"Ừ!" Tiêu thị đang cúi đầu uống trà, thái độ không nóng không lạnh, nhưng rõ ràng là không còn kinh sợ của ngày đó nữa.

"Trước kia là chất nữ không tốt, hôm đó trên đường đột nhiên gặp chuyện xấu, bị kinh hách nên mới lỗ mãng chạy về phủ như vậy, khiến thẩm bị thương, trong lòng chất nữ thật sự rất áy náy." Minh Nhạc không quan tâm thái độ lãnh đạm của nàng ta, xoay người nhận hộp thức ăn trong tay Thải Vi, hơi có ý lấy lòng, cúi mắt nói: "Chỗ chất nữ không có gì đáng giá có thể mang đến nhận lỗi, biết thẩm thích hạnh nhân xốp của Hỉ Trai nên chất nữ mua một ít đến nhận lỗi với thẩm."

"Nói gì mà nhận lỗi với không nhận lỗi chứ, phải xa lạ như vậy à?" Tiêu thị miễn cưỡng cười một cái, dùng ánh mắt sai sử hạ nhân nhận lấy hộp đồ ăn.

Nay sự tồn tại của tỷ đệ Minh Nhạc đối với nàng ấy mà nói giống như là mũi nhọn ở lưng. Phụ nhân này bình thường giỏi giang mạnh mẽ thế nào, bây giờ đối mặt với bọn họ, cho dù đang giả vờ nhưng trong ánh mắt vẫn không thấy được chút vui vẻ nào.

"Cảm ơn thẩm không trách tội." Minh Nhạc rũ mi mắt xuống giả bộ không bắt bẻ, Dịch Minh Chân bên cạnh không quen nhìn Tiêu thị diễn trò với bọn họ, âm thanh thiếu kiên nhẫn lạnh lùng nói: "Mẫu thân, hai ngày nay không phải Đại tỷ đau đầu sao? Vẫn nên đừng để người khác đến ầm ĩ"

Lời này ngoài mặt là nói đám người Bạch di nương, Minh Nhạc không chờ nàng ta chỉ thẳng ra mình, mỉm cười nói: "Nếu nương nương không thoải mái chúng ta sẽ không quấy rầy nữa, thẩm chuyên tâm dưỡng thương, khi nào rảnh rỗi chất nữ sẽ lại đến thăm người."

"Được!" Tiêu thị gật đầu, liếc mắt qua nhóm di nương cùng tử nữ thứ xuất đang đứng hầu hạ bên hông: "Các ngươi cũng đều lui xuống đi!"

"Vâng!" Mọi người như được đại xá, vội hành lễ xoay người thối lui.

Thấy tất cả mọi người đã rời đi, Dịch Minh Chân lạnh lùng đặt tách trà xuống bàn, bất mãn nói: "Đại tỷ, tỷ cũng thật biết cam chịu! Muội thấy lần này nàng ta là cố ý hại mẫu thân bị thương."

Vì sốt ruột, ngữ khí Dịch Minh Chân có chút nóng nảy.

Tiêu thị rất rõ tính cách chuyên quyền độc đoán của đại nữ nhi, mặt biến sắc, thấp giọng trách mắng: "Chân Nhi, sao lại nói chuyện với Đại tỷ con như vậy?"

"Con..." Dịch Minh Chân quýnh lên, lập tức phản bác.

"Ngươi nói mà không biết xấu hổ!" Dịch Minh Tâm không vui lòng liếc nàng ta một cái: "Nếu chẳng phải đám các ngươi hành động ngu ngốc, thì hiện tại ta phải ở đây dọn dẹp cục diện rối rắm này sao?"

Một câu này của nàng ta, chính là mắng cả Tiêu thị.

Tiêu thị vốn nghĩ phải nhanh chóng khuyên Dịch Minh Chân hoà giải, lại bị một câu nói của Dịch Minh Tâm đâm thẳng vào ngực, rốt cuộc ngây ra nói không nên lời.

Dịch Minh Tâm uống ngụm trà, ngước mắt nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của mẫu nữ đối diện, thấy vậy chịu mới mềm giọng xuống: "Được rồi, nếu đã đến đây rồi, tháng này không tệ, tất cả đều đợi đến ngày sinh thần Hoàng thuợng rồi nói sau. Đến lúc đó con nhất định giúp các người chặt đứt mối hoạ ngầm này."

Ở trong phủ lão phu nhân rõ ràng rất che chở hai đứa nhỏ đó, không thể tùy tiện động vào bọn họ.

Nhưng nếu bọn họ phạm sai trong cung nghiêm, đến lúc đó ai cũng không thể bảo vệ nổi!

"Mẫu thân cũng biết bây giờ không phải thời điểm hành động thiếu suy nghĩ, nhưng sợ đêm dài lắm mộng." Tiêu thị phiền chán thở dài, thần sắc lúc sáng lúc tối trong mắt bỗng nhoáng lên một cái.

Dịch Minh Tâm không bàn luận nữa, bỗng nhớ tới chuyện gì đó liền đảo mắt phượng sắc bén về phía Dịch Minh Chân: "Chẳng phải nói phu quân bảo bối của ngươi đã hồi kinh ngày hôm qua rồi sao? Sao còn chưa thấy hắn đến gặp ta?"

Hôm qua Bành Tử Sở vừa hồi phủ, thân tín của Dịch Minh Chân ở phủ Bình Dương Hầu lập tức truyền tin đến.

Trong phủ xảy ra sự kiện gièm pha lớn như thế, theo lý thuyết dù hôm qua hắn phải tiến cung diện thánh thì hôm nay cũng nên tới cửa nhận tội chứ, nhưng bây giờ đã là giờ nào rồi vẫn chưa thấy người đến, rõ ràng là đang cố ý chậm trễ Dịch Minh Tâm nàng.

Dịch Minh Chân lén nhìn sắc mặt Đại tỷ mình một cái, trong lòng không ngừng kêu khổ, ngoài mặt lại chỉ có thể cẩn thận giải vây thay Bành Tử Sở: "Có lẽ hắn còn công sự phải làm."

"Nội bộ nhà mình xảy ra loại chuyện đồi phong bại tục đáng gièm pha như vậy, còn nói tới cái gì công sự!" Dịch Minh Tâm khinh miệt cười lạnh, Dịch Minh Chân vội vàng cúi đầu xuống không dám nói tiếp nữa.

- -------------

Minh Nhạc vừa trở lại Cúc Hoa uyển, Trường An đã từ cửa sổ bay vào, cúi đầu nói: "Tiểu thư!"

Hiển nhiên chờ đã lâu.

"Thế nào? Đổ phường bên kia xảy ra chuyện?" Ban ngày ban mặt hắn lại vội vàng đến đây như vậy, Minh Nhạc có hơi bất ngờ.

"Không phải!" Trường An nói: "Là chuyện ngài kêu ta theo dỗi Bát tiểu thư, có động."

"Ồ!" Minh Nhạc nghe vậy mới thả lỏng, đến bàn rót một tách nước cho mình.

"Sáng sớm nha đầu mang thư của Bát tiểu thư ra ngoài, hẹn người kia buổi trưa giờ ngọ gặp mặt ở Vân Tước lâu." Trường An tiếp tục nói, ngữ khí lạnh lẽo có chút dừng lại: "Tiểu thư, đến xem thử không?"

Ngồi góc tường nghe chuyện người ta, Minh Nhạc tự nhận không có đam mê loại đó, chỉ khoát tay nói: "Không cần đâu, nếu ngươi không có việc gì, tiếp tục theo dỗi."

Trường An không trả lời, đứng yên bất động.

Minh Nhạc phát hiện khác thường, ngẩng đầu đưa cho hắn một ánh mắt nghi vấn: "Thế nào?"

"Chỗ Vân Tước lâu bên đó.... tiểu thư có muốn tự mình đi một chuyến không?" Trường An nói, hiển nhiên không quen với cách nói chuyện tự tiện làm chủ vừa rồi của mình, nói xong vội rũ mắt xuống: "Người nọ... người hẳn sẽ có hứng thú."

Minh Nhạc hơi hơi ngớ ra.

Người nàng thấy hứng thú?

Như vậy là --

----------------------------

Về thời gian (canh/thời và khắc): ngày chia làm canh/thời và khắc.

canh = tiếng

khắc = "

Truyện Chữ Hay