Lão phu nhân tâm rõ như gương soi, Tiêu thị nhường Thủy Nguyệt cư ra là để sắp đặt cái gì, lòng bà hiểu rõ.
Nhưng ban đầu bà vốn cũng có ý trả lại tiểu viện của Dịch Minh Lan cho người đại phòng, thế nên mới thuận nước đẩy thuyền.
Đuổi xong mẫu nữ Dịch Minh Thanh đi, tươi cười trên mặt lão phu nhân dần dần ảm đạm.
Lý thị phía sau thấy vậy không muốn ở lại nhận xui xẻo, vội vàng đứng dậy cáo từ nói: "Mẫu thân, người nghỉ ngơi đi, Nhị tẩu bên kia không tiện đi lại, bây giờ nhi tức qua Cúc Hoa uyển xem có cần phải mua thêm gì không."
"Chẳng phải những dụng cụ mẫu thân con từng dùng đều còn ở đó sao? Tam thẩm không cần thay mới phiền phức." Minh Nhạc nói.
Lý thị nhìn sang lão phu nhân một cái, thấy lão phu nhân không có ý phản đối mới gật đầu nói: "Phải chứ, ít nhất thẩm phải thay mới chăn đệm lại cho con, nhi tức đi trước."
"Ừa!" Lão phu nhân gật đầu, nghĩ tới gì đó lại gọi Thải Vi ngoài gian chờ vào nói: "Sau này ngươi đi theo Cửu nha đầu đi, nàng vừa trở về, bên cạnh vẫn chưa có ai phù hợp hầu hạ, ta lo lắng!"
"Vâng, lão phu nhân!" Thải Vi thần sắc như thường nhẹ giọng đáp, sau đó đi đến giữa phòng dập đầu với bà một cái, đứng lên, lại đến trước mặt Minh Nhạc uốn gối thi lễ: "Cửu tiểu thư!"
Cứ như vậy, xem như đã nhận chủ mới.
"Có nha đầu Thải Vi này bên cạnh, đây là chuyện không còn gì tốt hơn." Lý thị vui mừng cười cười, quay đầu nói với Minh Nhạc: "Còn nhị đẳng nha đầu và hạ nhân phía dưới, trở về thẩm với Nhị thẩm con thương lượng xong sẽ đưa qua cho con."
"Lui xuống đi!" Lão phu nhân vẫy vẫy tay.
"Nhi tức cáo lui!" Lý thị ra ngoài với Chu ma ma bên người, hai người đi về phía Cúc Hoa uyển.
Bên cạnh lão phu nhân có bốn đại a đầu, lần lượt là Thải Thanh, Thải Hà, Thải Lan và Thải Vi. Cả bốn người đều nhu thuận hiểu biết, nhưng người đáng nhắc đến nhất phải nói tới Thải Vi, làm người tinh tế giỏi giang, nói cũng không nhiều, hơn nữa còn giúp Hoàng ma ma quản lí ít việc vãnh trong viện.
Lão phu nhân giao nha đầu thiếp thân như vậy cho nàng, xem như là giúp đỡ.
Đó là một phần ân điển, đồng thời cũng là cảnh báo mọi người trong phủ....
Người đại phòng, bà xem trọng!
Minh Nhạc trước nay vẫn luôn cảm kích lão phu nhân.
Dù là năm đó khi phụ mẫu song vong, bà luôn chiếu cố Minh Tước, hay lúc chính nàng chết, bà trở mặt vô tình với người Bành gia.
Tuy rằng sau cùng chuyện đó cũng không giải quyết được gì, nhưng có một số việc nàng cũng không đòi hỏi nhiều, lão phu nhân cũng có băn khoan và nổi khổ của riêng mình.
Vừa mang tâm sự vừa trò chuyện gia sự với lão phu nhân một lát, đến giờ ngủ trưa của bà, Minh Nhạc liền cáo từ đi đến chỗ Minh Tước.
Trời vào chạng vạng, Lý thị gọi đại nha hoàn Thính Dung qua tìm nàng, báo đã quét tước thoả đáng, mời nàng qua xem còn cần mua thêm gì không.
Minh Nhạc theo Thính Dung đến Cúc Hoa uyển, Lý thị đã chờ sẵn ở đó, thấy nàng đến liền mỉm cười tiếp đón: "Cửu nha đầu, đến đây!"
"Tam thẩm!" Minh Nhạc uốn gối chào hỏi.
Lý thị lần lượt kéo nàng qua chính sảnh, phòng khách và phòng ngủ, Minh Nhạc tỏ ra cảm kích nói cảm ơn.
Hai người đi một vòng quanh viện, trùng hợp Chu ma ma cũng vừa mang hạ nhân của nàng đến.
Bốn thủ vệ gã sai vặt, hai ma ma thô sử, đại nha đầu có Thải Vi của lão phu nhân thưởng, hai nhị đẳng nha đầu: Chỉ Văn và Chỉ Ngọc, mặt khác còn có ba tiểu nha đầu chạy việc vặt: Bán Song, Liễu Nhi cùng Tiểu Bình.
Mọi người đồng loạt tiến lên nhận chủ tử, Minh Nhạc chỉ nhìn thoáng qua từng khuôn mặt để nhớ, để Thải Vi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, sau đó tự lui ra.
Bởi vì Trường An không tiện đi lại trong viện nàng, cho nên tạm thời còn ở lại Trúc Ý hiên.
"Tiểu thư!" Buổi chiều, Trường An đến, để tránh tai mắt người ngoài nên vào bằng đường cửa sổ, không nói không rằng móc giấy ghi phương thuốc đầy những con chữ rồng bay phương múa từ trong lòng ra: "Đồ người muốn ta lấy!"
"Ừ!" Minh Nhạc cầm phương thuốc quét mắt qua một lần, cũng không buồn hỏi Trường An làm sao có được phương thuốc này.
Nàng luôn luôn an tâm cách làm việc của Trường An.
"Lúc chạng vạng, thuộc hạ theo đuôi tiểu nha đầu bên Thủy Nguyệt cư kia đến một tiệm thuốc bắc ở thành tây, cái này lấy từ tay chưởng quầy" Trường An nói tiếp: "Thuộc hạ thuận tiện hỏi thì biết đây là phương thuốc an thai của phụ nhân."
Vũ An Hầu có hai tiệm thuốc bắc ở Thịnh Kinh, nằm tại thành đông và thành bắc, Dịch Minh Thanh muốn giấu người khác, tất nhiên sẽ không dám đến hai chỗ đó.
"Biết rồi!" Minh Nhạc gật đầu, thuận tay nhét phương thuốc kia xuống tá sách vở trên bàn, sau đó dời đề tài: "Đám người bọn họ đưa đến cho ta hôm nay chắc chắn có người của Tiêu thị, bọn họ có lai lịch gì?!"
"Hai ma ma là Nhị phu nhân đề cử, gã sai vặt và ba tiểu nha đầu là do tổng quản chọn ngẫu nhiên, tạm thời hẳn không có vấn đề gì. Nhưng hai nha đầu Chỉ Ngọc và Chỉ Văn trước kia là người của Nhã Trúc hiên." Trường An trả lời.
"Hửm?" Minh Nhạc nhẹ ngâm một tiếng, như có hơi kinh ngạc.
Trường An hiểu ý, lập tức giải thích: "Bọn họ có ngây ngốc ở chỗ Tam phu nhân một thời gian, nhưng đã là chuyện của hai năm trước đó."
"Thú vị vậy sao!" Minh Nhạc cười nghiền ngẫm, cũng không quá quan tâm.
Trường An nghĩ bất giác hơi lo lắng nói: "Để những người ở chỗ của người có chút vướng chân vướng tay, tiểu thư có muốn tìm vài người đáng tin bên người không?"
Hạ nhân lão phu nhân thưởng là không thể động, về phần người nhị phòng và tam phòng cài vào... nếu bây giờ nàng lập tức trả trở về, chắc chắn sẽ làm những người đó nổi lên phòng bị.
"Vài cái hạ nhân mà thôi, mặc bọn họ đi, chuyện của ta, bọn họ không quản được!" Minh Nhạc khoát tay, chặt ngang mấy lời chưa nói hết của hắn.
Trường An thấy nàng trầm tư, biết nàng đang tính toán, vẫn đứng yên canh giữ, chờ nàng lấy lại tinh thần xong mới mở miệng nói: "Tiểu thư, còn một chuyện nữa, người nọ đã trở về!"
Minh Nhạc có chút ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Người nọ? Bành Tử Sở?
"Ừ!" Nàng thản nhiên đáp, bưng bát trà lên, cúi mắt nhấp một ngụm, không để ý hỏi: "Khi nào?"
"Cũng là chạng vạng hôm nay, nói là được trong cung truyền triệu nên gấp hồi kinh, lúc thuộc hạ trở về từ tiệm thuốc bắc trùng hợp gặp hắn trên đường." Trường An nói.
"Đã biết!" Minh Nhạc gật đầu: "Trở về nói với Minh Tước chuẩn bị lễ vật, sáng sớm ngày mai theo ta đến Lan Hương cư một chuyến."
"Vâng!" Trường An đáp, vẫn là bóng người nhoáng lên một cái qua cửa sổ, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
Bành Tử Sở hồi kinh, trước mắt Dịch Minh Tâm còn ở trong phủ. Về chuyện Mai Hương, dù chỉ muốn làm dáng, ngày mai hắn nhất định vẫn phải vội vàng đến đây thỉnh tội với Dịch Minh Tâm.
Người đó, từ biệt đã ba năm, ngày mai gặp lại chắc sẽ rất phấn khích đây.
Một tháng bên cửa sổ như thoi đưa, Minh Nhạc ngước mắt thản nhiên liếc qua một cái, khoé môi nhẹ cong, chậm rãi kéo ra đường cung gần như yêu dã.