Nhiếp Chính Vương Phi

chương 23: mạc danh kỳ diệu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện của Dịch Minh Thanh vốn dĩ không liên quan tới nàng, nhưng nhớ tới sắc mặt nàng ta nhìn nàng vừa rồi ở cửa Lan Hương cư, Minh Nhạc liền đổi chủ ý, thẳng người tiêu sái bước vào cười nói: "Sao Bát tỷ tỷ lại giận dữ như vậy?"

Dịch Minh Thanh không ngờ sẽ có người đột nhiên xông tới, nàng ta cả kinh, trên mặt nhanh chóng xuất hiện cảm xúc hoảng loạn, cả giận thốt lên: "Làm sao ngươi vào được đây?"

Nói xong nàng ta đã vội đứng lên, trợn mắt nhìn Minh Nhạc đứng cách đình khoảng năm bước xa.

Nha đầu Đinh Hương đang dọn dẹp lại chỗ bát thuốc lại càng kinh sợ hơn, tay không cẩn thận trượt một cái, nửa số thuốc còn lại đều đổ hết xuống đất.

Mùi thuốc trong khoan mũi càng thêm nồng hơn, Minh Nhạc lặng lẽ xác nhận lại lần nữa...

Chắc chắn không sai.

Sa nhân có tính ấm, công hiệu chủ yếu là để ngăn nôn mửa, nói vậy đây chính là lí do Dịch Minh Thanh dùng nó.

Dịch Minh Thanh lớn hơn Minh Nhạc một tuổi, năm nay mới mười bốn tuổi, còn chưa đến tuổi cập kê là mười lăm.

"Nga, muội nghe Bạch di nương nói Bát tỷ tỷ không khoẻ, ban nảy đi ngang qua đây trùng hợp nghe thấy tiếng tỷ nói chuyện nên ghé xem." Minh Nhạc chớp mắt mấy cái, trong đôi mắt vẫn mang theo ý cười thuần khiết, thân thiết nói: "Mùi thuốc này nồng quá, Bát tỷ tỷ bị bệnh gì vậy?"

Đinh Hương còn nhỏ, vừa nghe nàng hỏi đã sợ tới mức tay chân mềm nhũn.

Dịch Minh Thanh mặt mày lại trắng thêm vài phần, quay đầu lại hung hăng kéo Đinh Hương một cái, sau đó ra sức áp chế lo lắng trong lòng bước xuống bậc thang.

Bởi vì chột dạ nên sau đó nàng ta cũng không dám dùng cứng đối cứng với Minh Nhạc, vì thế lúc nói chuyện đành dịu xuống: "Chỉ là bệnh phong hàn mà thôi, uống mất bát thuốc sẽ khỏi, chờ tỷ tỷ hết bệnh sẽ đến tìm muội muội chơi, hôm nay không tiếp đón muội được rồi."

Không biết có phải do buổi sáng bước chân ra cửa đã quên thăm đáp lễ thần hay không, mà đến hai chỗ Tiêu thị và Dịch Minh Thanh đều bị hai chỗ đuổi đi, cái này cũng coi như là xuất môn bất lợi đi.

Minh Nhạc tự giễu mân mân môi, cười nói: "Vậy được rồi, đợi khi nào tỷ tỷ khoẻ lên muội sẽ đến thăm tỷ lần nữa."

"Cảm ơn muội muội quan tâm!" Dịch Minh nói, tuy nàng ta đang miễn cưỡng cười, nhưng Minh Nhạc vẫn dễ dàng thấy được địch ý kì lạ trong ánh mắt kia.

Minh Nhạc nhún nhún vai, làm như không có việc gì chậm rãi xoay người bước ra khỏi sân.

Đinh Hương đứng tại chỗ hai đùi run rẩy, vừa thấy bóng người Minh Nhạc ra khỏi cửa viện, vội vàng chạy lên hai bước đỡ tay Dịch Minh Thanh kề về đình hóng gió: "Tiểu thư người thấy khoẻ không? Người nhất định không được tức giận, thân thể người bây giờ..."

Dịch Minh Thanh hung hăng quay đầu trừng nàng ta một cái, Đinh Hương tự biết mình lỡ lời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vội ngậm miệng lại.

Dịch Minh Thanh trong lòng có lửa, quay đầu nhìn cửa viện nơi Minh Nhạc vừa biến mất, giọng nói đầy căm giận hận thù: "Chẳng phải nàng ta luôn ỷ vào xuất thân đại phòng của mình sao? Nói trắng ra cũng chỉ là dã loại không cha không mẹ mà thôi, ở đó đắc ý cái gì chứ!"

Một câu nói, nàng ta mắng đến nghiến răng nghiến lợi.

"Tiểu thư." Đinh Hương cả kính, sợ tới mức nước mắt tràn mi, vội vàng che miệng nàng ta lại: "Tiểu thư, không được nói mấy lời này, lỡ như vào đến tai của lão phu nhân..."

Ba năm trước, Tuyết di nương nói láo sau lưng Dịch Minh Tước bị lão phu nhân nghe được, bà liền nổi trận lôi đình, sau đó Tiêu thị vì bình ổn tức giận của lão phu nhân mà dám tự ý đưa người đến Tây viện tự sinh tự diệt. Lục thiếu gia Dịch Minh Hãn cũng bị giận chó đánh mèo, không được đến gặp lão phu nhân.

"Nhưng..." Dịch Minh Thanh không cam lòng, nói đến một nửa đột nhiên nhớ tới sự kiện đó, sắc mặt đen xuống ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Minh Nhạc vừa ra cửa chưa đi được xa, tất nhiên nghe rất rõ đoạn đối thoại của chủ tớ hai người.

Giữa náo động mười ba năm trước, phụ thân cùng tổ phụ của nàng cùng chết trận sa trường.

Mẫu thân đang mang bụng bầu lại chịu nỗi đau mất trượng phu, dưới đả kích lớn đó đã sinh non ra nàng và Minh Tước.

Bọn họ đều là những đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, vừa ra đời đã không được gặp phụ mẫu của mình.

Nhưng cái chết của phụ thân chỉ là điểm bắt đầu, mấy năm sau đó mới chân chính là ác mộng của đại phòng bọn họ.

Năm năm sau, ngày kế thừa tước vị của huynh trưởng Dịch Minh Phạm đã cận kề ngay trước mắt, thế nhưng lại ngoài ý muốn té ngựa chết ở khu săn bắn hoàng thất.

Chết chồng mất con, tin dữ truyền đến, mẫu thân sau khi sinh xong vẫn còn đang triền miên trên giường bệnh rốt cuộc không chịu nổi đả kích hộc máu mà chết.

Chớp mắt một cái lại đến phiên Dịch Minh Lan, ngay cả Hạo Tâm còn nằm trong tã lót cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Từng chuyện từng việc, người ngoài nhìn vào chỉ thấy thời vạn đại phòng bọn họ không tốt, liên tục gặp tai hoạ, nhưng trên thực tế thì sao?

Trong mắt Minh Nhạc hiện lên một tia lạnh, chậm rãi nâng tay xoa vết sẹo cũ trên trán mình.

Kĩ thuật kỵ xạ của huynh trưởng giỏi như vậy, sao có thể chết? Vết sẹo trên đầu này của nàng, chính là bằng chứng muốn diệt manh mối của bọn người xấu kia!

Nếu huynh trưởng không chết, thì sao có chuyện mẫu thân chống đỡ không nổi ra đi? Nếu không mất đi che chở của thân nhân, chính nàng cùng Hạo Tâm sao có thể là đệm thịt cho người khác dẫm lên, tùy ý hành hạ đến chết?

Trận ác mộng kéo dài hơn mười năm kia qua rồi, hiện tại nàng đã tỉnh lại, nàng sẽ cho những kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu, hối hận vì những gì bọn chúng đã làm!!

Sắc thái kiên nghị lãnh khốc trong mắt lại lần nữa bị ý cười che khuất đi, cước bộ nữ tử rất nhẹ nhàng, dáng người ung dung lướt qua khoảng sân có trăm hoa đang đua nở, vô cùng xinh đẹp, không bao lâu đã bay lạc vào trong Trúc Ý hiên.

Vừa mới hồi phủ, nên hôm nay Minh Tước chưa phải đến thư phòng hay mời giáo tập võ thuật vào phủ chỉ dạy hắn công phu quyền cước, lúc Minh Nhạc đến, hắn vẫn đang trong thư phòng với Trường An xem xét phần sổ sách hôm qua chưa kịp xem xong.

Nàng vừa bước vào sân Trường An đã nhận ra được tiếng bước chân của nàng.

Cho nên Trường An không nhúc nhích, để nàng mở cửa bước vào.

"Đến rồi sao?" Minh Tước từ bàn đọc sách ngẩng mặt lên.

Lúc hắn xem sổ sách luôn rất chuyên chú, chỉ tùy ý đưa tay chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói: "Tỷ tỷ ngồi đây một lát đi, đệ sắp xong rồi."

"Ừ, đệ làm việc của mình trước đi!" Minh Nhạc nói, vén váy ngồi vào ghế.

Trường An vụng trộm liếc nhìn nàng một cái, trong lòng liền sáng tỏ được vài phần, chủ động đi qua nói: "Tiểu thư có chuyện muốn phân phó thủ hạ đi làm sao?"

Đi theo bên cạnh nàng được hai năm, nam tử lạnh lùng như băng này có thể chính xác nhìn ra mỗi ý định trong lòng nàng, dù đó chỉ là một ý định cực kì mỏng manh.

"Ừ, cũng không phải việc gì lớn!" Minh Nhạc hiểu ý cười, tùy tay nhấc ấm trà trên bàn rót cho mình chén nước nói: "Bây giờ Dịch Minh Thanh đang ở Thủy Nguyệt cư, gần đây nàng ta có uống một loại thuốc, tìm cách lấy được phương thuốc kia đến cho ta. Sau đó những lúc rãnh rỗi thuận tiện theo dỗi nàng ta một chút, xem nàng đang lui tới với ai ở sau lưng."

Đường đường là thiên kim Hầu phủ, Tiêu thị gia giáo nghiêm khắc như vậy, nàng ta sẽ cùng ai ngấm ngầm bí mật làm ra loại chuyện đó?

"Vâng!" Trường An đáp, không hỏi lí do.

Minh Nhạc thấy vậy cũng không nhắc lại, yên lặng uống hết chén nước, Minh Tước sau bàn cũng vừa vặn dọn dẹp xong sổ sách đi đến.

"Mang về đi, tháng này bên Hầu phủ cần làm nhiều việc, bảo lão Cát giữ lại hai phần mười bạc cho ta, phần còn lại cứ xử trí theo kế hoạch như bình thường." Tùy tay đưa sổ sách cho Trường An, Minh Tước nhẹ phẩy ngoại y ngồi xuống ghế bên cạnh Minh Nhạc nói: "Dịch Minh Thanh làm sao vậy? Tỷ tỷ theo dỗi nàng ta làm gì?"

"Tạm thời chỉ là tò mò mà thôi!" Minh Nhạc cười cười: "Mục sổ sách tiền trang không có vấn đề gì chứ?"

(tiền trang: ngân hàng tư nhân)

"Không tránh được những sơ hở nhỏ, nhưng đệ có cách giải quyết rồi, sẽ không xảy ra rắc rối gì đâu!" Minh nói xong, vừa mới nâng ấm trà lên định rót nước, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng Tiêu Lục đập cửa: "Cửu tiểu thư, Thải Thanh tỷ tỷ trong viện lão phu nhân vừa đến truyền lời, nói là mời người lập tức sang đó."

Truyện Chữ Hay