Dịch Minh Thanh đi quá nhanh, Bạch di nương không kịp kéo nàng ta lại.
Thải Vi nhíu mày, không nói gì.
Thải Vi này chính là người của lão phu nhân.
Bạch di nương cả kinh, vội vàng quỳ xuống xin lỗi Minh Nhạc: "Hôm nay Bát tiểu thư thấy không khoẻ nên tính tình có nóng nảy, xin Cửu tiểu thư đừng chấp nhặt với nàng."
"Nếu Bát tỷ tỷ không khoẻ, di nương nhanh đi báo với thẩm đi, mời đại phu đến xem cho nàng!" Minh Nhạc vẫn mang ý cười trên mặt không thay đổi, nhìn không ra chút tức giận.
"Vâng!" Bạch di nương nhìn sắc mặt trả lời, len lén đánh giá sắc mặt của nàng, thấy nụ cười của nàng không giống như nụ cười chứa dao mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, cẩn thận mở miệng: "Cảm ơn Cửu tiểu thư đã quan tâm."
Nói xong lại uốn gối thi lễ với Minh Nhạc một cái, thế này mới nhanh chân đuổi theo Dịch Minh Thanh.
Bởi vì thủ đoạn quản gia của Tiêu thị rất nghiêm khắc, nên mỗi tiểu thư thiếu gia thứ xuất trong phủ này đều phải cẩn trọng trong hành động của mình, tuyệt đối sẽ không như Dịch Minh Thanh tự dưng đụng phải người đại phòng như vậy.
Không cần nghĩ cũng biết, vấn đề chắc chắn từ chỗ này của Tiêu thị mà ra.
Ngước mắt nhìn tiểu lâu hai tầng trong viện, tươi cười trên mặt Minh Nhạc càng vui vẻ hơn vẫy tay nói với Thải Vi: "Đi thôi!"
Thải Vi thấy bộ dạng không tim không phổi của nàng lại nhíu mày, không chút chậm trễ cùng nàng bước vào cửa viện.
Phủ Vũ An Hầu có tổng cộng bốn toà chủ viện, tạo thành hình tứ giác xung quanh đại hoa viên, Hàn Mai quán của lão phu nhân, Lan Hương cư của nhị phòng, Nhã Trúc hiên của tam phòng, cuối cùng là Cúc Hoa uyển nơi đại phòng từng ở.
Lan Hương cư là một trong bốn toà chủ viện, bên trong được bố trí cực kì tao nhã lịch sự, nhất là chỗ tiểu lâu hai tầng kia, lúc xây dựng tiêu phí không ít nhân lực cùng tiền tài.
Minh Nhạc bước vào viện, đại nha đầu Xuân Trúc bên cạnh Tiêu thị liền mỉm cười chào đón, không tiếng động chắn lại đường vào đại sảnh: "Cửu tiểu thư!"
"Ừ!" Minh Nhạc khẽ gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy tiếng cười mơ hồ truyền từ trên lâu xuống.
Tiếng cười kia không chút kiêng nể mà cất lên rất cao, giống như cách hành xử đầy cao ngạo của Minh phi nương nương.
Vì lí do Dịch Minh Tâm ngủ lại Hầu phủ, hai ngày này Dịch Minh Chân ở lại nhà mẫu tộc, phỏng chừng lúc này trên lâu hẳn là đầy đủ hết cả ba mẫu nữ.
Minh Nhạc nghe nhưng không bắt bẻ, lặng lẽ đánh giá sơ qua tiểu lâu này một lần đồng thời nói với Xuân Trúc: "Thẩm bị thương nặng không? Ta đến thăm thẩm!"
"Người đến không đúng lúc, phu nhân vừa uống xong thuốc đã đi ngủ rồi." Xuân Trúc nói, mặc dù là đang trợn mắt nói dối, nhưng biểu tình trên mặt lại tỏ ra như thật, không chê vào đâu được.
Chính mình đặc biệt tới cửa thăm hỏi, xem như làm tròn bổn phận, nhưng có lẽ Tiêu thị cũng không giống người chu đáo lắm như nàng hay nghĩ.
Minh Nhạc mỉm cười, lơ đễnh quay đầu cầm lấy hộp thức ăn trên tay Thải Vi, tự mình đưa cho Xuân Trúc: "Nếu thẩm đã nghỉ ngơi thì ta sẽ không quấy rầy, hôm qua đột ngột hồi phủ khiến thẩm bị thương, hôm nay ta mang theo chút điểm tâm qua đây, ngươi giúp ta chuyển cho thẩm đi."
Thải Vi đứng bên cạnh cúi mắt xuống, nhìn không rõ biểu tình, Minh Nhạc cũng rất yên tâm.
Có Thải Vi ở đây, lát nữa cần nói gì cũng không cần tự nàng đi nhiều lời với lão phu nhân nữa.
"Nô tỳ thay phu nhân cảm ơn Cửu tiểu thư!" Xuân Trúc khuỵ khuỵ gối cho có lệ, cầm hộp thức ăn của Minh Nhạc vào trong ngực, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng....
Tiễn khách!
Vì thế Minh Nhạc không hề ở lâu, xoay người mang Thải Vi rời đi.
Vừa ra khỏi Hương Lan cư, Minh Nhạc quay đầu cười với Thải Vi: "Bên chỗ tổ mẫu không thiếu ngươi được, chỗ ta cũng không còn việc gì nữa, ngươi về trước đi"
"Vâng! Cửu tiểu thư!" Thải Vi cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp hành lễ với nàng một cái, sau đó đi về phía Hàn Mai quán.
Minh Nhạc quay đầu trái chiều ánh sáng nhìn tiểu lâu trong viện kia, ngoéo môi một cái, xoay người rời đi.
Kiếp trước Dịch Minh Lan mười bảy tuổi bước chân vào phủ Bình Dương Hầu, mười chín tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn, mà ba năm trước đó nữa, nàng luôn sống ở Liễu Hương chịu tang mẫu thân, vậy tính ra...
Nàng đã tám năm chưa dạo quanh nội viện phủ Vũ An Hầu.
Một người đi lang thang không có mục tiêu, không biết từ lúc nào trước mắt bỗng xuất hiện cửa một toà viện, Minh Nhạc ngẩng đầu híp mắt nhìn lên biển viện.
Ba chữ to "Thủy Nguyệt cư" bất ngờ đập vào mắt.
Thủy Nguyệt cư là tiểu viện của Dịch Minh Lan lúc chưa xuất giá, kế bên tiểu viện có xây một hồ sen, trồng hoa sen thật.
Ban đêm mùa hạ, đẩy cửa sổ nhìn ra, bên ngoài là một ao sen xanh mướt, đập vào mắt đều là màu phấn hồng xem kẽ ánh lục.
Qua giữa tháng, trên đầu là con trăng tròn vành vạch, ánh trăng trắng bạc đổ xuống, càng sẽ khiến người ta bừng tỉnh, cảm giác như đang đặt mình giữa tiên cảnh.
Khi đó nàng tuổi còn nhỏ, sau giữa trưa sẽ rút vào trong đình hóng gió xa xa hồ sen đánh đàn.
Tiếng đàn êm ái xuôi tai, gió trời mang theo hơi lạnh từ hồ sen phất ngang qua da mặt, mỗi khi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đang nghỉ chân ngồi nghe bên kia hồ sen, hết một khúc, hai người nhìn nhau cười, mỗi người lại đi một hướng.
Bành Tử Sở khi đó là học lí cùng trường với huynh trưởng Dịch Minh Phàm, lúc nào cũng thấy vào phủ tìm huynh trưởng của nàng đánh cờ, luận thơ.
Thiếu niên quân tử, khí chất thanh nhã như u lan, kì lạ là nụ cười của thiếu niên dù ngây ngô cũng không làm thuyên giảm được hương vị sầu triền miên trên đôi mắt hay đuôi mày của hắn.
Bọn họ hiểu nhau, hai đứa trẻ vô tư vô lo, ai ngờ vào lúc hai nhà chuẩn bị lập hôn thư biến cố lại xảy ra....
Huynh trưởng và mẫu lần lượt qua đời, muội muội sau khi bị thương nặng vẫn mê man chưa tỉnh.
Đêm trước ngày nàng hộ tống linh cữu mẫu thân trở lại quê nhà, Bành Tử Sở đứng ở ngoài phủ nói vọng vào viện nàng, giọng nói lồng theo tiếc thương, tha thiết: A Lan, ta chờ nàng trở về!
Nay chuyện xưa như mây khói, giấc mộng phàm tục đã sớm bị dối lừa cùng máu tanh rột rửa sạch sẽ, chỉ còn lại rét lạnh đến tột cùng, khiến người ta phải nhớ mãi không quên.
Dấu vết quá khứ mạnh mẽ phất qua đầu óc, Minh Nhạc thất thần ngẩn ngơ, bỗng nhiên bị giọng nói sợ hãi của nha đầu nào đó gọi tỉnh, nha đầu kia nén lại tiếng khóc: "Tiểu thư, nô tỳ không có cố ý, nô tỳ giúp người lau sạch."
Tiểu viện kế bên có người mới vào ở sao?
Minh Nhạc cảm thấy tò mò liền bước ra ngoài xem thử, cùng lúc đó Dịch Minh Thanh ngồi trong đình hóng mát, mặt mày nghiêm khắc đang trách đánh một nha đầu nào đó.
"Một chút việc nhỏ như vậy cũng không làm được, ta còn cần ngươi làm cái gì? Tiện tỳ đáng chết, ngươi đây là muốn làm ta bỏng chết sao?" Dịch Minh Thanh bén nhọn nói, nổi giận đùng đùng vừa nói vừa dùng sức cấu véo lên hai cánh tay của nha đầu kia hai cái.
Trên bàn có một cái bát úp ngược, chất lỏng đặc sệch từ trong chén chảy ra, dính lên tay áo nàng ta không ít.
"Tiểu thư tha cho nô tỳ đi, nô tỳ thật sự không cố ý" Nha đầu kia khóc lóc thảm thiết, vừa lau chùi vừa xin tha.
Minh Nhạc chần chừ đứng ở cửa, bỗng nhiên một trận gió nhỏ nổi lên, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi nàng. Minh Nhạc nhẹ hít hít, bất ngờ nhận ra đây chính là mùi hương bản thân mình từng rất quen thuộc.
Năm nàng hoài thai Hạo Tâm bị khí hư, nên Bành Tử Sở đã tìm một thái y kê đơn cho nàng, pha bạch truật với sa nhân, rất khó uống.
Là ——
Thuốc dưỡng thai!
Liếc mắt nhìn vẻ mặt giận dữ cùng ngữ khí hung ác của Dịch Minh Thanh, trong tâm trí Minh Nhạc nhang chóng hiện lên bốn chữ...
Vụng trộm mang thai!
~