Nhiên Khuynh Quân Tâm

chương 65: rượu độc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lưỡi đao trắng như tuyết phản xạ ánh mặt trời, ta lui về phía sau từng bước một, người phía trước liền tới gần từng bước một. Binh lính cầm đao không có tính nhẫn nại, cầm đao vọt lên.

Ngay tại thời khắc ta hoài nghi mình sẽ bị loạn đao chém chết thì tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên bên tai. Ta mở một con mắt, liếc nhìn người đang che ở trước thân thể ta, thân ảnh không quá cao lớn này lại khiến ta nhất thời an tâm xuống.

Thả lỏng cảnh giác, kết cục chính là trước mặt đột nhiên chìa ra một thanh kiếm khiến ta hoảng hồn. Vương Cảnh Hủ vung trường kiếm, cắt đứt dây trừng trói trên tay ta. Ta xoa xoa cổ tay, ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Cảnh Hủ hừ mạnh một tiếng với mình.

Mấy tiểu binh căn bản không phải đối thủ của Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ, vài cái đã bị đánh chạy trối chết.

Ta thấy Mộ Dung Hi Nhiên đánh lui quân địch rồi thì định nghênh đón, lại thấy Mộ Dung Hi Nhiên chậm rãi đi tới chỗ ta. Trong mắt Mộ Dung Hi Nhiên ẩn chứa nhiều cảm xúc quá mức phức tạp, ta nhất thời thu lại nụ cười, đứng nguyên tại chỗ chờ nàng tới.

Nàng đưa tay xoa gương mặt ta, ta méo miệng, Mộ Dung Hi Phù đánh thực sự dùng sức, phỏng chừng đã sưng lên, thật sự đau muốn chết.

Mộ Dung Hi Nhiên thoạt nhìn có rất nhiều lời muốn nói với ta, chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào.

Ta lẳng lặng chờ nàng mở miệng, nàng giật giật môi, cuối cùng hỏi:

- Đau không?

Ta lắc đầu:

- Không đau lắm. Bị một mụ điên đánh, không sao, chúng ta trở về thôi.

Vương Cảnh Hủ ở một bên đợi không bình tĩnh nổi, một phát lôi ta ra:

- Hi Nhiên, muội như vậy thì có thể hỏi ra cái gì? - Sắc mặt y không tốt, hỏi ta - Hôm nay ngươi bị bắt đi đã gặp ai?

Ta nghĩ ngay tới Mộ Dung Hi Phù, hiện tại Mộ Dung Hi Phù giống hệt phiền toái, ta không biết nên nói hay không, nếu nói Hi Nhiên nhất định phải đi đón người về, nếu không nói, Vương Cảnh Hủ hỏi như vậy khẳng định đã biết gì đó.

Ngay tại lúc ta rối rắm nói hay không thì Vương Cảnh Hủ cười lạnh nói:

- Ngươi chột dạ sao? Hôm nay ngươi gặp Hi Phù cô nương phải không?

Ta lại cảm thấy sắp hỏng bét, chợt nghe Vương Cảnh Hủ nói tiếp:

- Hôm nay ta và Hi Nhiên đến để cứu ngươi, lại không ngờ có thể hiểu rõ bộ mặt thật của ngươi! Những lời ngươi nói hôm nay, chúng ta nghe được vô cùng rõ ràng! Hừ, Hi Nhiên còn muốn chính ngươi thẳng thắn, chỉ là ngươi ngay cả chuyện gặp Hi Phù cô nương cũng không dám thừa nhận.

Ta đẩy y ra, nói:

- Bộ mặt thật cái gì, ta đã nói cái gì chứ! - Ta rốt cục hiểu tại sao Mộ Dung Hi Phù bắt cóc riêng ta, lại hỏi những vấn đề kia, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.

- Ngươi còn muốn nguỵ biện! - Vương Cảnh Hủ đưa tay muốn bắt lấy ta, bàn tay đưa ra một nửa thì một cây kim bay tới cắm trên mu bàn tay hắn. Ta còn chưa kịp phản ứng thì trên cánh tay đau xót, cúi đầu nhìn, cũng cắm một cây kim.

- Các ngươi là... - Vẫn là Mộ Dung Hi Nhiên phục hồi tinh thần nhanh nhất, đáng tiếc nàng cũng không tránh thoát được cây kim quỷ dị kia.

Nam tử khôi ngô được Mộ Dung Hi Phù gọi là Thành ca kia lại mang theo một đống người đuổi tới.

- Lên! - Nam tử khôi ngô vung tay lên, ba người bên cạnh phụng mệnh tấn công Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ.

Ba người kia rõ ràng thực lực tốt, hai người trong đó mỗi người bám trụ lấy Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ, một người đánh thẳng tới hướng ta. Đối mặt với một người có công phu, ta lại bị cưỡng ép.

- Nếu các ngươi muốn hắn sống liền dừng tay!

Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ chỉ có thể dừng tay, trên cổ hai người đều kê một bảo kiếm sắc bén, người cầm kiếm là cao thủ có thực lực ngang bọn họ, chúng ta hoàn toàn bị cưỡng ép.

Nam tử khôi ngô đánh giá Mộ Dung Hi Nhiên vài lần, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Vị này là muội muội của Phù nhi đi. Ta là Tần Thành, sau này là tỷ phu của muội! - Xoay đầu lại nhìn ta - Ta vốn muốn phế ngươi, bất quá hôm nay tâm tình ta tốt, không bằng chúng ta đổi lại chơi trò chơi.

Ta tận lực suy nghĩ cách thoát thân, đáng tiếc tình huống hiện tại thật sự quá mức bất lợi.

- Không phải ngươi còn muốn giải dược? - Ta chỉ có thể nắm chặt một cây cỏ cứu mạng cuối cùng này.

Nghe vậy, Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ đều nhìn ta, ánh mắt phức tạp.

Tần Thành cười to nói:

- Ta đã tìm danh y cho Phù nhi, loại độc này ít ngày nữa có thể giải hết, không cần chờ ngươi lấy giải dược gì nữa!

Ta cũng từng nghe Y Thánh nói chất độc này cũng không khó giải, cuối cùng một chút lợi thế cũng thua sạch.

Ta nhìn chằm chằm Tần Thành, kế sách bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, xem hắn muốn chơi dạng gì, nói không chừng còn có thể tìm kiếm thời cơ xoay chuyển.

Tần Thành lấy ra hai chén rượu, đổ rượu ra từ cùng một bầu rượu, mỗi bàn tay cầm một chén, cười hỏi:

- Ta có thể tha cho các ngươi đi, bất quá các ngươi cần chơi với ta trò chơi này trước. Ở đây có một chén có độc dược Kiến Huyết Phong Hầu (nhựa cây Sui, rất độc, dùng để tẩm tên bắn dã thú lớn), còn lại một ly không có. Các ngươi chọn một người đến uống đi.

Tần Thành chuyển mắt về phía ta.

Hai chén rượu này đều đổ ra từ cùng một bầu rượu, sao lại một ly có độc một ly không, chẳng lẽ bôi độc bên thành chén? Vậy thì đến lúc uống, cẩn thận một chút thì có thể an toàn?

- Ta uống - Vương Cảnh Hủ lấy tay đẩy ra đao đang gác lên cổ y, bước nhanh đến trước mặt Tần Thành, cầm cái chén bên phải, ngửa đầu uống hết rượu.

Hắn uống xong lẳng lặng đứng một hồi, cũng không có chuyện gì phát sinh.

Là hắn cược thắng hay căn bản không có độc? Cái này không quan trọng, đã uống xong, chúng ta có thể đi chưa?

Tần Thành cười nói:

- Hay hay, ngươi có thể đi rồi.

Vương Cảnh Hủ nói:

- Không phải ba người chúng ta cùng đi sao?

Tần Thành giơ giơ chén rượu trên tay:

- Nếu vẫn còn một chén rượu không uống thì trò chơi này sẽ không chấm dứt, ta sao có thể thả người? Nếu ngươi cược thắng, ngươi liền có thể đi - Hắn lướt qua Vương Cảnh Hủ, cười nói với ta và Mộ Dung Hi Nhiên - Chén này, hai người các ngươi ai uống?

- Ta uống!

- Hi Nhiên uống!

Cơ hồ là đồng thời cùng lên tiếng, ta quay đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt của Mộ Dung Hi Nhiên, nàng lập tức thu hồi ánh mắt, đi đến bên người Tần Thành cầm chén rượu kia.

Tần Thành vốn đang sửng sốt, sau đó cười lớn:

- Muội muội à, muội nên cám ơn tỷ phu ta, muội xem xem, nếu không có ta thì làm sao muội biết được người mình trúng ý lại là một kẻ tham sống sợ chết như vậy! Muội nhìn hắn xem, hắn đối xử với muội có thể có nửa phần thật tình không?

Mộ Dung Hi Nhiên không đáp, chỉ tiếp nhận cái chén trong tay hắn, chậm rãi đi tới chỗ ta.

Ta nhìn nàng, Mộ Dung Hi Nhiên đi từng bước đều như đang đạp trên tuyệt vọng, ta biết nàng thất vọng đến cực điểm với ta, nhưng hiện tại ta không thể giải thích.

Mộ Dung Hi Nhiên đứng trước mặt ta, nhìn ta vẫn ôn nhu như trước đây nàng nhìn ta:

- Tá Quân, huynh còn nhớ cái bùa hộ mệnh kia không?

Mộ Dung Hi Nhiên thản nhiên cười, một giọt lệ chảy xuống từ trong mắt nàng:

- Ngày ấy trên tờ giấy giải sâm nói mệnh huynh có một kiếp nạn, có nguy hiểm đến tính mạng. Ta cầu một cái bùa hộ mệnh, hi vọng huynh có thể tránh được kiếp nạn này. Kỳ thật ngày ấy ta đã nghĩ, nếu một kiếp này thật sự không thể tránh khỏi, thì ta nguyện chắn một kiếp này cho huynh.

Mộ Dung Hi Nhiên nâng chén, cổ tay lại bị Vương Cảnh Hủ đè lại:

- Đợi một chút, rượu này để ta uống.

Vương Cảnh Hủ chưa kịp hành động đã bị người khác chế trụ cổ tay, khẽ kéo về phía sau, ngã xuống đất không thể nhúc nhích.

- Hi Nhiên, đừng uống!

- Hi Nhiên, nàng tin ta, không sao, thật sự không sao - Tuy rằng biết rõ Hi Nhiên không sao, nhưng bị bầu không khí cuốn hút, ta cũng có chút nóng vội.

Không sao, vào ngày chúng ta xuống núi, Y Quỷ đưa cho ta viên thuốc có thể khiến người ta bách độc bất xâm, ta đã để Hi Nhiên ăn hết. Hơn nữa cái lần Hi Nhiên uống lầm chén thuốc độc Y Quỷ đưa cho ta kia sau đó không phải cũng không sao sao? (Editor: Sao ta không nhớ có chuyện này nhỉ)

- Không sao...

Tần Thành ở một bên cười to:

- Muội muội, muội đúng thật si tình, rõ ràng muội sẽ chết vì người này, mà hắn còn lừa muội nói không sao. Nam tử như vậy đáng giá sao?

Mộ Dung Hi Nhiên hơi ngửa đầu uống rượu trong chén, sau đó lẳng lặng tựa vào vai ta, lẩm bẩm nói:

- Tá Quân, kỳ thật hôm nay lúc ta nghe được lời huynh nói, ta vẫn còn có chút hận huynh, hận huynh giấu diếm ta. Vô luận huynh làm gì, ta đều cũng tha thứ, chỉ là, vì sao huynh phải gạt ta?

- Tá Quân, ta không chỉ một lần nghĩ tới, nếu ta không gặp huynh thì sẽ thế nào. Chỉ là mỗi lần nghĩ tới đó ta đều cảm thấy sợ hãi, sợ hãi khi ta tỉnh lại thì tất cả chuyện này đều là giả, huynh chưa từng xuất hiện.

- Tá Quân, cuối cùng là ta sợ hãi huynh sẽ rời đi, huynh luôn khiến ta có loại cảm giác không nắm bắt được, hiện tại, ta không cần tiếp tục sợ huynh sẽ rời đi nữa.

- Tá Quân, ta chết rồi, huynh sẽ nhớ ta chứ?

- Nàng sẽ không chết, sẽ không... - Ngực truyền đến từng cơn nhói đau nhức chặn lại lời ta muốn lời.

Tần Thành đi đến bên cạnh ta, cười to nói:

- Có phải đang cảm thấy ngực rất đau hay không? Nói cho ngươi biết, hai chén kia không phải độc dược mà là giải dược, giải độc trên kim! - Tần Thành khinh thường nhìn ta - Muội ấy yêu ngươi như vậy, còn có thể chết vì ngươi, vậy ngươi cũng có thể chết vì muội ấy rồi. Chỉ là ta sợ ngươi sẽ không khí phái, giúp ngươi một phen thôi.

- Giải dược ở đâu! ... Bầu rượu kia! - Mộ Dung Hi Nhiên kịp phản ứng, xoay người định đi đoạt, ta gắt gao giữ chặt tay nàng: - Đừng đi, chúng ta trở về đi.

Ngực đau đến như dao cắt, ta cố gắng đứng vững không ngã:

- Chúng ta có thể đi chưa?

Tần Thành nói:

- Đi đi.

Ta kéo Mộ Dung Hi Nhiên lại, nói bên tai nàng:

- Chúng ta đi về trước, Y Thánh nhất định có thể chữa khỏi cho ta. Nếu tiếp tục ở đây bọn chúng mà hối hận thì ta thật sự phải chết ở đây.

Mộ Dung Hi Nhiên gấp đến độ hai mắt đẫm lệ:

- Tá Quân, huynh thật sự không sao chứ?

- Không sao, không sao... - Ta cảm thấy đầu choáng váng từng đợt, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.

- Tá Quân, huynh đừng ngủ, chúng ta từ từ đi ra...

- Tá Quân...

Bên tai luôn có người đang nói chuyện, từng chút từng chút kéo về ý thức dần dần mất đi của ta.

Ta cảm thấy bị người thả trên mặt đất, cố gắng mở mí mắt nặng như chì, nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên, Vương Cảnh Hủ còn cả Y Thánh đang khoa tay múa chân các chiêu thức với không khí. Xa xa, một người áo đen đứng nhìn chúng ta, trong tay cầm một thứ gì đó, sáng lập lòe.

- Nguy hiểm! - Ta dùng hết chút khí lực cuối cùng, tiến lên đẩy Mộ Dung Hi Nhiên ra, lại cảm thấy một cây ngân châm phóng vào cơ thể ta.

Truyện Chữ Hay