Người áo đen bắt ta bay thẳng tới hướng hiện tại Nam Man đang đóng quân.
Ta không rõ người Nam Man bắt ta làm gì, theo lý thuyết thì hiện tại bọn họ đang chiếm ưu thế rất lớn, nếu muốn thắng thì bọn họ có thể thắng quang minh chính đại trên chiến trường , tại sao lại muốn bắt ta làm con tin. Coi như muốn tìm người làm con tin thì tại sao là ta?
Không đợi ta nghĩ ra vế sau thì chúng ta đã đến, chân vừa chạm đất thì người áo đen bổ một nhát vào sau gáy ta, mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khi ta tỉnh lại, trước mắt tối đen một mảnh, tứ chi không thể nhúc nhích, có người bịt đôi mắt của ta rồi trói chặt tay chân của ta. Vì tay bị trói ở sau lưng nên ta không thể xé được mảnh vải đen đang che kín mắt, chỉ có thể cứ ở trong bóng đêm như vậy mà cảm thụ vị trí của mình... Thật đáng tiếc ta là người phàm, ta hoàn toàn không cảm thụ được.
Vì mắt bị bịt kín nên thính giác của ta linh mẫn hơn nhiều, nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, ta thoáng suy tư một chút, giả bộ bất tỉnh.
Tiếng bước chân vang lên một hồi rồi lại dần dần đi xa, ta đang định dậy liền nghe thấy có người nhẹ nhàng mở cửa. Sau đó, người nọ lại khẽ đóng cửa, ta chờ vài giây, cảm thấy một cây đao sắc bén để ở cổ ta.
- Ta biết ngươi đã tỉnh. Nghe cho kỹ, chút nữa tướng quân hỏi ngươi nói, nếu người không nói liền phải chết, ngoan ngoãn hợp tác!
Ta không dám gật đầu cũng không dám động đậy, người nọ không đợi ta trả lời, thu lại đao để ở cổ ta. Ta lại nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ vô cùng, nghĩ rằng người kia đã đi rồi.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, cửa bị mở ra, cảm giác có không ít người tiến vào.
Một người trong đó đi lên đá đá ta:
- Tướng quân muốn gặp ngươi! - Nói xong cũng không quản ta tỉnh lại hay chưa, một phát dựng ta lên.
Hắn nắm cánh tay ta đau thục sự, ta giãy người một cái, chợt nghe thấy người bắt lấy ta nói một câu bên tai ta, là người đầu tiên vào vừa nãy:
- Thành thật chút.
Ta kinh hãi một chút, người đang bắt ta là người vừa vào lúc nãy, thế nhưng hai giọng nói rất khác nhau. Một cái khàn và nhỏ, trầm ổn; một cái dáng vẻ lưu manh, nếu chỉ nghe thì ta nhất định cảm thấy đây là hai người phi thường khác nhau.
Ta bị bịt mắt, bị dẫn đi một đoạn đường, sau đó bị đẩy tiến vào một phòng. Ta còn chưa đứng vững thì vải che mắt đã bị mở ta, chờ ta thích ứng với ánh sáng mới nhìn rõ hai người ngồi phía trước.
Nam tử thân hình cao lớn, thập phần khôi ngô, khuôn mặt nghiêm túc lại chính khí. Nữ tử... không phải là Mộ Dung Hi Phù sao!
Ta nhìn thấy ả đang kích động, trên cổ lại kề một cây đao, ta nghĩ hiện tại mình đang bị cưỡng ép, đành nuốt xuống lời muốn nói.
Quả nhiên mỗi lần nhìn thấy ả đều không phát sinh chuyện gì tốt...
Nam tử khôi ngô ôn nhu hỏi Mộ Dung Hi Phù:
- Phù nhi, chính là hắn?
Mộ Dung Hi Phù nhìn chằm chằm ta, mắt rưng rưng, hận ý mọc thành bụi:
- Chính là hắn! Hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra!
Có cần như vậy không hả tỷ tỷ!
- Sao ta... - Ta vừa thốt ra thì đao trên cổ kề thật chặt, ta sợ tới mức không dám nói lời nào.
Ta khóc ròng trong lòng, còn có nhân quyền hay không, ngay một câu cũng không cho ta nói. Nghĩ đến đây thì lệ càng chảy nhiều hơn, không cho ta nói chuyện, Mộ Dung Hi Phù vừa nói bậy về ta, không phải ta được giải thích tại chỗ sao?
Ngay tại lúc ta rối rắm sẽ bị người dùng đao uy hiếp phía sau giết hay là bị Mộ Dung Hi Phù hại chết thì nam tử khôi ngô mở miệng hỏi:
- Chính là ngươi? - Nam tử khôi ngô híp mắt nhìn ta - Lấy giải dược ra đây!
Ta khó hiểu:
- Giải dược gì?
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng:
- Ở đây ngươi đừng giả bộ hồ đồ! Ngươi làm loại chuyện vô sỉ như thế còn muốn hạ độc hại chết Phù nhi!
Ánh mắt nam tử kia nhìn ta lạnh đến không thể lạnh hơn, ta đã hiểu, Mộ Dung Hi Phù cấu kết với nam tử này, sau đó đem chuyện ả hãm hại ta đảo tung trắng đen nói cho hắn, bây giờ ả mang theo chỗ cấu kết mới còn là chỗ dựa vững chắc tới tìm ta.
Ta không tiện trả lời, vì phía sau có người uy hiếp tính mạng của ta.
Nam tử kia phát hiện ra, phất tay để người nọ lui ra.
Người đứng phía sau lui xa vài bước, bên tai ta bay tới một câu:
- Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất hãy nói theo lời của ta.
Ta mà nói theo lời của ngươi thì lúc đó chẳng phải ta nhất định chết sao!
Ta coi thường bọn chúng, im lặng không nói chuyện. Bên tai lại truyền đến một câu:
- Ngày hôm nay có một nam một nữ đuổi theo ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không quản sống chết của bọn chúng?
Lòng hung hăng nhói một chút, nơi này là phe cánh của quân địch, hai người Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ võ công cao mạnh tới đâu cũng chưa chắc địch được nhiều người như vậy, hơn nữa nơi này có thể còn cất giấu cao thủ... cũng không biết bọn họ thế nào rồi.
Ta cắn răng, đáp:
- Giải dược ta không mang trên người.
Mộ Dung Hi Phù nói:
- Hắn hận không thể giết chết ta, sao có thể mang giải dược trên người.
Nam tử kia trợn mắt hổ lên, ẩn nhẫn tức giận nói:
- Ta thật hận không thể giết hắn!
Mộ Dung Hi Phù ôn nhu làm yên lòng hắn:
- Thành ca, huynh đã đáp ứng ta không giết hắn. Ta cũng hận không thể giết hắn, nhưng dù hắn hư hỏng thế nào cũng là người trong lòng của muội muội ta, muội muội ta đối xử với ta tốt như thế, ta thật sự không đành lòng khiến muội ấy thương tâm.
Ta phỉ nhổ ả trong lòng, thật là một người chuyên giả bộ! Nếu ả thật sự không muốn làm Hi Nhiên thương tâm cũng đừng làm ra nhiều chuyện như vậy!
Nam tử khôi ngô chậm rãi đi xuống, ánh mắt nhìn qua giống dao găm.
- Ngươi làm loại chuyện không bằng cầm thú, không dám thừa nhận còn hất nước bẩn lên người Phù nhi, còn muốn phái người hại chết Phù nhi, nếu không phải Phù nhi ôm thân thể ốm yếu trốn thoát thì còn không biết lúc này là cảnh tượng như thế nào! - Nam tử khôi ngô kia nắm tay phát ra tiếng răng rắc - Ta thật sự hận không thể giết ngươi!
Nhìn nam nhân kích động như vậy là biết hắn thực để ý Mộ Dung Hi Phù, nếu giờ ta phản bác cũng sẽ bị cho rằng đang ngụy biện, nói không chừng hắn liền trực tiếp đem ta đi chém. Nhưng nếu không phản bác, để nam nhân này tiếp tục xúc động phẫn nộ thì phỏng chừng ta cũng không còn quả ngon để ăn.
Ngay tại lúc ta tiến thoái lưỡng nan thì Mộ Dung Hi Phù lôi nam tử kia ra, làm yên lòng hắn, sau đó đi đến trước mặt ta, một cái tát giáng xuống mặt ta:
- Cái tát này là ta trả lại ngươi!
- Ta không thiếu ngươi... - Thân thể đau xót, ta nói không ra lời, hơn nữa cũng không thể động đậy. Đoán chừng là bị người dùng cục đá hay thứ linh tinh bắn trúng huyệt đạo.
Mộ Dung Hi Phù nói:
- Lục muội hướng về ngươi, ngươi nói cái gì bọn họ tin cái đó. Ngươi bịa đặt nói ta không biết liêm sỉ mà trèo lên giường ngươi, vì lục muội nên ta nhẫn nhịn trước mặt muội ấy, chỉ là Thành ca thiệt tình đối xử với ta, ta không muốn để huynh ấy hiểu lầm ta là nữ tử không tuân thủ nữ tắc, hôm nay ta muốn ngươi trả trong sạch cho ta!
Nơi nơi bị người chế trụ, ta tức giận đến đỏ mặt, chỉ là đang ở thế yếu, ta có năng lực làm gì đây?
Trên người lại bị bắn trúng, ta phát hiện mình có thể động đậy, nháy mắt liền đụng tới chỗ Mộ Dung Hi Phù. Nhưng ta vừa có hành động thì người chờ đợi phía sau liền phi thân lên quật ngã ta trên mặt đất.
Đầu ta nặng nề đụng vào sàn nhà, đau đớn khiến ta choáng váng.
Nam tử khôi ngô hỏi:
- Phù nhi, muội không sao chứ?
Mộ Dung Hi Phù đáp:
- Không sao - Rồi sau đó lại hỏi - Ta hỏi ngươi, ngày ấy có phải ngươi say rượu rồi đem ta... phải không? Ngươi nói đi!
Bị điểm huyệt câm, ta nói không nên lời, cũng đúng lúc, dù sao đánh chết ta cũng không thừa nhận!
- Phải, là ta say xong thất đức.
Ta nghe thấy thì quên giãy dụa, đây là... giọng của ta? Nhưng mà rõ ràng ta không nói gì!
Ta lại lập tức nghĩ đến người có hai giọng nói kia, là hắn giả mạo ta nói chuyện! Hơn nữa hắn còn tỉ mẩn nghĩ đến ta đang bị áp chế trên mặt đất, giọng nói phát ra có chút biến dạng.
Tầm mắt của nam tử khôi ngô bị chặn, hắn lại ở quá gần ta, nam tử khôi ngô căn bản sẽ không nghĩ tới lời này không phải do ta nói ra.
Mộ Dung Hi Phù lại hỏi:
- Sau đó có phải ngươi đánh ta một tát, còn muốn đẩy ta vào ao cho chết đuối hay không?
- Phải. Ta nhất thời nóng vội... Là ta có lỗi với ngươi!
Nghe ngữ điệu giống hệt ta đang xin khoan dung, ta thật sự muốn nhảy dựng lên đánh người nọ, chỉ là một chút lực phản kháng ta cũng không có.
- Ngươi còn liên hợp cùng Y Thánh và Y Quỷ, muốn đầu độc ta!
- Phải...
- ...
Nam tử khôi ngô mạnh đứng lên, Mộ Dung Hi Phù trở lại, nói:
- Thành ca, thả hắn ra.
Người vừa áp chế ta vừa dùng giọng ta để nói chuyện liền kéo ta lên.
- Thả hắn? Sao muội có thể thả hắn! - Nam tử khôi ngô nói xong muốn đi xuống động thủ.
Mộ Dung Hi Phù nói:
- Giải dược còn ở trên tay hắn - Nói xong lại ho khan hai cái - Lâm Tá Quân, chỉ cần ngươi giao giải dược ra đây, chúng ta liền thả ngươi.
Người đứng phía sau giải huyệt câm cho ta.
Ta không biết hắn thay ta nói chuyện là muốn làm gì, nhưng ta đang ở vào hoàn cảnh xấu không có cách phản kích, cho dù ta muốn tính toán gì cũng không phải là lúc thích hợp. Bây giờ trước hết tìm cách thoát thân đã.
- Giải dược không ở trên người ta, đặt ở mật thất trong phòng ta, nếu không phải ta tự mình trở về lấy thì các ngươi không lấy được.
Nam tử khôi ngô cười lạnh nói:
- Vì Phù nhi, ta sẽ thả ngươi về. Tin chắc ngươi cũng không dám không trở lại, bằng không ít ngày nữa ta sẽ dẫn quân san bằng Minh Hi của ngươi!
Người đứng phía sau buông lỏng tay, cung kính đứng sang một bên, ta lui lại mấy bước, quả thật không ai ngăn cản.
Ta cảm thấy rất kỳ quái, tốn công tốn sức bắt ta tới, theo tính khí của Mộ Dung Hi Phù thì không tra tấn ta đến chết thì sao ả có thể bỏ qua? Ta không tin lời ả nói đều là vì Hi Nhiên.
Còn giải dược, trong lòng ả tự hiểu được ta khẳng định không có giải dược gì, tại sao lại chỉ điểm ta? Là tìm một lý do để Nam Man tấn công Minh Hi? Đại tướng quân trong cơn phẫn nộ vì hồng nhan mà dẫn đại quân một đường đánh chiếm Minh Hi?
Hay là có mục đích gì khác?
Ta nặng tâm sự ra khỏi cửa, lại bị người bịt kín mắt, hai tay bị trói, sau đó bị người dùng trường thương gác lên cổ dẫn đi lên phía trước, trường thương áp bách trên cổ chuyển biến, đi một đoạn đường mới dừng lại.
Sau khi dừng lại, trường thương thả xuống, hẳn là người áp chế ta đã trở về, ta xé bỏ vải bịt mắt, nhìn xem cánh tay bị trói chắc, chỉ có thể tìm xem có thứ gì sắc bén để cắt đứt dây thừng.
Ta đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, quay người lại liền nhìn thấy mấy người lính cầm đao trong tay đang chờ ta.
Người đứng ở phía trước nói:
- Tướng quân nói, coi như không thể giết ngươi thì phế bỏ hai đùi một tay của ngươi cũng được, chỉ cần cam đoan ngươi có thể bò đi lấy giải dược.