Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

chương 28: một vò rượu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhớ rõ ngày sinh nhật của Ân Duệ là vì sợ quên thì Ân Duệ sẽ nổi giận, về phần Ân Nam Hàn thì phải nhớ rõ là vì bị ép buộc, trong mười năm trước sinh thần của Ân Nam Hàn là ngày trọng đại. Phải sống bám Ân Nam Hàn, đương nhiên phải phí công chuẩn bị lễ vật cho Ân Nam Hàn, mà Ân Nam Hàn lại cực kỳ xảo quyệt, nếu hắn dám tùy tiện mua cái gì đó để lừa bịp người nọ thì trình độ hẹp hòi tiểu nhân của Ân Nam Hàn quả thật có thể sánh bằng Ân Duệ, đôi khi Bạch Phàm phải cảm thán hai người này không hổ là cha con ruột.

Năm nay vào ngày này lại thật hiu quạnh, Bạch Phàm nhớ rõ năm ngoài các trưởng lão đã sớm bận rộn đi đi lại lại, bất quá năm nay sinh tử của Ân Nam Hàn không rõ, Giáo chủ lại thay người, đám trưởng lão đều là người mới, đương nhiên không nhắc đến Ân Nam Hàn.

Bởi vì nhớ đến chuyện này cho nên buổi tối Bạch Phàm viết thư cho Ân Duệ để nhắc nhở, tối ngày hôm sau hắn nhận được hồi âm, chỉ thấy mặt trên viết, “Sau này ngươi chỉ cần chuẩn bị lễ vật cho ta là được.”

Nhìn giọng điệu vừa tự tin vừa bá đạo như vậy, Bạch Phàm thật sự có một chút dở khóc dở cười, Ân Duệ cứ như vậy mà khẳng định Ân Nam Hàn sẽ không trở về hay sao? Bất quá nhớ đến chuyện phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có thể chuẩn bị lễ vật cho Ân Nam Hàn, Bạch Phàm lại nhịn không được mà oán hận cắn răng, thật sự so với việc Ân Duệ chỉ cần một bát mì trường thọ thì lễ vật chuẩn bị cho Ân Nam Hàn quả thật là rất ép buộc.

Bạch Phàm suy đi nghĩ lại, thật sự nhịn không được, bắt đầu đề bút kể lại uất ức lúc trước với Ân Duệ, nhắc đến năm đó, có một ngày sau khi Ân Nam Hàn khảo vấn bài vở của hắn xong thì đột nhiên bảo muốn uống rượu do hắn tự tay ủ, Ân Nam Hàn đã nói như vậy thì hắn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể thành thật đi ủ rượu, mà càng độc chính là Ân Nam Hàn không cho sư phụ ủ rượu dạy hắn, bảo rằng tự tay ủ rượu thì mới thể hiện được tấm lòng hiếu thảo, hiếu thảo khỉ gió a, hắn có thể thiên tài đến mức vì hiếu thảo với người dưng mà nghĩ ra phương pháp ủ rượu hay sao.

Đáng thương cho hắn khi chưa từng tiếp xúc với việc ủ rượu, đối với người dốt đặc cán mai như hắn thì chỉ còn cách ban ngày Baidu, buổi tối bắt tay ủ rượu, rõ ràng đã lăn qua lộn lại cả buổi nhưng cuối cùng lại ủ ra một bình rượu có mùi rất kỳ lạ, căn bản không có cửa trưng ra ngoài, chỉ có thể lén lút giấu đi. Vì không muốn để cho Ân Nam Hàn nhìn thấy loại rượu này mà chưởng một phát chết toi hắn, cho nên Bạch Phàm chỉ có thể giở ra mánh cũ, mở cửa phòng của một tên hạ nhân mê rượu, trộm một bầu rượu của đối phương, sau đó đổ vào một bầu rượu tinh xảo, hiến tặng vào ngày sinh thần của Ân Nam Hàn.

Ngày đó khi Ân Nam Hàn uống bầu rượu này thì đã cười một cách kỳ quái, cười đến mức làm cho Bạch Phàm rùng mình, cơ hồ nghĩ rằng chuyện mình treo đầu dê bán thịt chó đã bị bại lộ.

Nụ cười của Ân Nam Hàn năm đó làm cho Bạch Phàm không dám lơ là vào ngày sinh thần của Ân Nam Hàn, ép buộc chính mình phải chế ra một loại rượu ngon, sợ Ân Nam Hàn vào một ngày nào đó lại nổi hứng muốn uống rượu, khi ấy sẽ vạch trần hắn gian dối, tình cảnh bi thảm đó cứ hiện lên trong đầu của Bạch Phàm, vì vậy oán niệm của Bạch Phàm đối với Ân Nam Hàn có thể nói là cực kỳ sâu sắc, “Kỳ thật vò rượu đầu tiên ta ủ vẫn còn nguyên, thật sự muốn đem vò rượu kia đút vào miệng của Ân Nam Hàn, cho hắn vừa lòng.” Dòng cuối cùng, Bạch Phàm trút giận viết xuống, giống như phóng ra tất cả cảm giác uất ức mấy năm qua khi bị Ân Nam Hàn áp bức.fynnz.wordpress.com

……

“Vò rượu kia đặt ở đâu?”

……

“Ngươi hỏi làm gì, chôn bên dưới tàng cây sau hậu viện.”

Ân Duệ thu hồi lá thư, đi đến nơi mà Bạch Phàm đã nói, đào lên vò rượu đã chôn giấu nhiều năm, hắn nhẹ nhàng phủi đi đất cát trên mặt vò rượu rồi mang theo vò rượu đi vào cánh rừng trúc dùng để bế quan tu luyện ở sau dãy núi.

Thạch bích ầm ầm mở ra, ánh sáng chợt chiếu vào làm cho Ân Nam Hàn có một chút khó chịu, hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy vò rượu trong tay của Ân Duệ, đáy mắt lập tức bừng sáng nhưng liền hóa thành nghi ngờ, nhi tử này của hắn sẽ hảo tâm như vậy hay sao?

“Như thế nào, ngươi rất bất ngờ?” Ân Duệ chậm rãi đi vào, “Cũng đúng, chỉ sợ ngươi vẫn không biết hôm nay là ngày gì.”

“Là ngày gì?” Bị nhốt ở đây lâu như vậy, Ân Nam Hàn đã sớm không phân biệt được ngày tháng, nếu biết hôm nay là ngày gì mới là lạ.

Khóe miệng của Ân Duệ lộ ra một chút ý cười trào phúng, “Ngày xưa không ai bì nổi Ân Nam Hàn, chẳng phải ngươi thích ngày sinh thần của mình phải náo nhiệt hay sao, vì sao năm nay lại nhớ không nổi sinh thần của mình.”

Ân Nam Hàn cau mày, “Nói như vậy, hảo nhi tử của ta đến mừng thọ cho ta đây sao.”

Ân Duệ không hề khách khí mà chỉ cười nhạo, “Mừng thọ, người đã quá cố thì còn ai sẽ mừng thọ cho ngươi, ta đến đây chẳng qua để mang một thứ cho ngươi mà thôi.” Nói xong, Ân Duệ cầm vò rượu trong tay ném về phía Ân Nam Hàn.

Ân Nam Hàn tuy rằng đã bị chế ngự, tựa như phế nhân, nhưng người luyện võ có nhãn lực tinh tường, bắt được vò rượu một cách chuẩn xác, hắn cau mày, cánh tay bắt lấy vò rượu vốn là cánh tay bị thương đang run lên vì lực đạo quá mạnh.

Ân Duệ nâng cằm, “Mở ra nếm thử đi.”

Ân Nam Hàn không hiểu mà chỉ liếc mắt nhìn Ân Duệ một cái, nhưng lúc này hắn cũng không cần sợ, nếu Ân Duệ muốn giết hắn thì bất cứ lúc nào cũng có thể, không cần phải cất công chuẩn bị một vò rượu độc. Ân Nam Hàn mở ra vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm, nhưng mới uống xong thì liền nhịn không được mà phun ra ngoài, liên tục ho sặc sụa.

“Khụ khụ, đây là, khụ, đây là cái gì?” Ân Nam Hàn trưng ra vẻ mặt thống khổ.

Truyện Chữ Hay