Khi Bạch Phàm phát hiện trong phòng thiếu một nha đầu bóp vai thì liền hỏi Bích Thủy, Bích Thủy vén y phục thi lễ, nhẹ giọng nói, “Phượng nhi đã gã cho người ta, nàng đã ra khỏi giáo.”
“Gả cho người ta?”
“Dạ, tỳ nữ trong giáo khi đến tuổi đều tìm một người thích hợp mà thành thân.” Bích Thủy tiếp tục giọng nói nhẹ nhàng êm ái.
“A, là như vậy sao.” Mặc dù có một chút đáng tiếc, một người bóp vai hợp ý như vậy mà đã sớm gả cho người khác, nhưng Bạch Phàm cũng không suy nghĩ quá nhiều, cũng may dạo gần đây sự vụ vào ban đêm cũng không còn nhiều, hắn bắt đầu trở nên nhàn rỗi, không cần người tiếp tục bóp vai nữa.
Nhưng kể từ khi Phượng nhi rời đi thì tỳ nữ trong phòng của Bạch Phàm lại lần lượt được thay đổi, Bạch Phàm vốn chỉ xem đám tỳ nữ là bối cảnh, hắn chưa từng quá mức chú ý, nhưng nếu bối cảnh đó vốn là một cảnh đẹp ý vui mà lại đổi thành bối cảnh rùng rợn về đêm thì cho dù Bạch Phàm không muốn chú ý cũng phải chú ý.
Đám tỳ nữ kia ( ” o “Powered by Text-Enhance) tuy rằng không thể nói là tuyệt sắc giai nhân nhưng có thể nói là hợp mắt, chẳng qua hiện tại Bạch Phàm chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ, tầm mắt của hắn đều theo bản năng mà tập trung từ dưới phần cằm của các nàng đi xuống chứ không hề muốn hướng lên trên một chút nào.
Sau khi nhịn vài ngày, rốt cục Bạch Phàm không thể nhịn được nữa, hắn viết thư hỏi Ân Duệ, “Như vậy là sao, những người này là tỳ nữ sao, hả, là tỳ nữ sao?”
Ngày hôm sau Bạch Phàm nhận được hồi âm của Ân Duệ, chỉ thấy bên trong dùng ngữ khí vô cùng bình thản, “Những người này tuy rằng bề ngoài có bình thường một chút nhưng đều là những người tuyệt đối trung thành và đáng tin cậy, hơn nữa đấm bóp xoa vai đều có sức, ngươi có chuyện gì thì cứ yên tâm phân phó các nàng, nếu thấy hợp ý người nào thì cứ chọn, các nàng cũng sẽ không cự tuyệt.” fynnz.wordpress.com
Nhìn đến một câu cuối cùng, khóe miệng của Bạch Phàm run rẩy, cùng với đám nữ nhân này? Ân Duệ muốn hắn cả đời không thể cương hay sao. Tại sao hắn lại không phát hiện kể từ khi nào thì cái thằng nhóc Ân Duệ này trở nên thâm độc như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nữ như sấm sét giáng xuống bên tai, ,“Giáo chủ, thỉnh uống trà.”
Bạch Phàm không ngẩng đầu lên, xua tay ý bảo nàng đem tách trà đặt xuống, dưới ánh nến, Bạch Phàm chỉ cảm thấy có một cái gì đó đồ sộ đứng bên cạnh mình, sau đó là một mùi hương cực kỳ khó diễn tả chui vào mũi, tách trà nhỏ nhắn cũng được một bàn tay mập mạp đặt lên bàn, bàn tay kia vừa đen lại vừa thô kệch, quan trọng hơn là mọc đầy lông, đúng vậy, là lông tay, đàn ông lông tay nhiều thì chưa nói, có trời mới biết nữ nhân này vì sao lông tay lại vừa dài vừa rậm rạp như thế.
Bạch Phàm vỗ trán, phất phất tay để nàng lui ra, Bạch Phàm thật sự không biết làm sao để gọi tên của nàng, bởi vì nữ nhân này cũng tên là Phượng nhi.
Tuy rằng rất bất mãn đối với đám tỳ nữ được thay mới này nhưng Bạch Phàm cũng không đuổi các nàng, bởi vì đây là do Ân Duệ quyết định, trên thực tế Bạch Phàm rất ít khi nghịch ý Ân Duệ, chỉ cần là Ân Duệ quyết định thì hắn đều dung túng, thậm chí hắn cảm thấy về sau cho dù mình có con thì cũng sẽ không dung túng như vậy.(chồng mà, phải khác chứ)
Loại dung túng này cấu thành một loại phức tạp, nhưng điểm xuất phát ban đầu là hắn muốn thỏa mãn Ân Duệ, hay nói cách khác là hắn đang bồi thường, đời người sống không được bao lâu, nhưng hắn lại cướp đi một nửa thời gian ngắn ngủi đó của Ân Duệ, mà thời gian lại là thứ quý giá nhất của con người, hắn đã cướp đi một nửa sinh mạng trong mười năm của Ân Duệ, tương lai không biết sẽ còn tiếp tục trong bao lâu.
Hắn lấy mất nửa cuộc đời của Ân Duệ, nửa cuộc đời này phải lấy cái gì để bù đắp.
Bạch Phàm thử thích ứng với đám tỳ nữ mới này, dần dần hắn phát hiện khi đã nhìn quen thì kỳ thật cũng không phải không thể chấp nhận, tối thiểu các nàng vẫn có ưu điểm chính là rất có sức khỏe, nếu muốn dọn cái này cái kia thì chỉ cần một người là có thể dễ dàng tuân theo chỉ thị của hắn mà làm việc, không giống như trước kia, vài người thở hổn hển hết nửa ngày mới dịch chuyển được một chút.
Chỉ có duy nhất một di chứng chính là mỗi lần Bạch Phàm nhìn vào khuôn mặt của mình ở trong gương thì sẽ có một cảm giác kinh diễm, nhìn đến khuôn mặt của mình, không đúng, là nhìn vào khuôn mặt đã nhìn quen mười năm của Ân Duệ mà sinh ra cảm giác kinh diễm, đây là một chuyện cực kỳ bất ổn a, quả nhiên đẹp xấu đối lập quá mức mãnh liệt.
Bạch Phàm tiến đến trước gương, nhìn kỹ khuôn mặt trong gương, tuy rằng trước kia đã biết Ân Duệ rất đẹp, nhưng hắn chưa từng thật sự quan sát nghiêm túc như vậy, Bạch Phàm nhìn một lúc lâu, càng nhìn lại càng cảm thấy đẹp, quả nhiên khiếu thẩm mỹ của hắn cũng bị Ân Duệ bóp méo hay sao.
Bạch Phàm định dùng khuôn mặt của Ân Duệ để làm ra một biểu cảm, nhưng hắn vừa bày ra một biểu cảm thì lại buông tha cho ý định này, đây là khuôn mặt của Ân Duệ nhưng hắn nhìn vào biểu cảm thì lại là biểu cảm của hắn, cho nên nhìn thế nào thì cũng thấy người trong gương vẫn là chính mình. Rốt cục đến khi nào thì hắn mới có thể nhìn thấy Ân Duệ sử dụng khuôn mặt này.
Một ngày nào đó, Bạch Phàm vốn đang yên đang lành lại đột nhiên cảm thấy tinh thần bất ổn, giở lịch thì mới phát hiện hóa ra sắp đến sinh thần của Ân Nam Hàn. Nhắc đến mới nhớ, trên thế giới này chỉ có ngày sinh của hai người là hắn nhớ rõ còn hơn cả sinh nhật của mình, thậm chí đến ngày này sẽ tự động sinh ra cảm ứng.
Hai người đó, một là Ân Duệ, người còn lại chính là Ân Nam Hàn.