Mãi cho đến trước khi tan ca vẫn không thấy Lí Tắc Hàn trở về công ty, Đồng Ánh Diêu không có gọi điện thoại cho hắn, chỉ lẳng lặng xách cặp về nhà.
Ngồi trong phòng khách, tâm tình của nàng rất phức tạp. Cho dù nàng tin tưởng Lí Tắc Hàn yêu nàng, nhưng nàng cũng biết trước kia hắn yêu La Mĩ Na thế nào. Nhớ tới câu nói hồi chiều của La Mĩ Na – ‘anh nói sau này anh sẽ chăm sóc tốt cho em’ – cho dù đó là lời mà những người yêu nhau sẽ nói nhưng lòng nàng vẫn không khỏi se thắt lại.
Nàng biết Tắc Hàn làm việc luôn coi trọng trách nhiệm. Mặc kệ là công tác hay đối nhân xử thế, hắn đều luôn có thái độ chịu trách nhiệm. Nhớ lại lúc đó bọn họ kêt giao, tất cả nguyên nhân không phải là vì trách nhiệm sao? Mà vì sao đến bây giờ Tắc Hàn còn chưa trở về, thậm chí cả điện thoại cũng không gọi, đại khái là vì vậy đi!
Đồng Ánh Diêu ngồi trên sôpha, thở dài thườn thượt. Đã mấy tuổi rồi, cư nhiên còn vì những chuyện này mà ghen. Nhưng nàng không cách nào miêu tả được cảm giác bất lực giờ phút này trong nội tâm. Có chút trống rỗng, còn có bất an.
Cho dù buổi chiều nàng cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không khác lắm, nhưng nàng cũng biết có một số việc khi đã xảy ra, không phải nàng không muốn là được.
Lúc này chuông cửa vang lên, nàng tưởng Lí Tắc Hàn đã trở lại. Bởi vì đôi khi hắn về trễ, đều muốn nàng mở cửa cho hắn, sau đó lại hôn nàng một chút. Cho nên Đồng Ánh Diêu nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa. Cửa vừa mở ra, nàng thấy La Mĩ Na đứng ở trước mặt.
Đồng Ánh Diêu còn không có mở miệng nói chuyện, nhưng La Mĩ Na lại rất kinh ngạc vì người mở cửa cư nhiên là Đồng Ánh Diêu? "Sao lại là cô mở cửa?"
"Tắc Hàn còn chưa trở về." Nàng thản nhiên trả lời.
Lúc này La Mĩ Na nhìn thấy trên kệ để giày ở gần cửa đặt rất nhiều giày cao gót và dép nữ. "Cô ở đây?"
Đồng Ánh Diêu không hiểu tại sao khi biết nàng ở đây cô ta lại kinh ngạc như vậy. Nhưng nàng cũng không né tránh câu hỏi của cô ta."Tôi ở chỗ này."
"Cái gì, cô thật sự ở chỗ này?" La Mĩ Na thật sự vô cùng khiếp sợ.
Trước kia khi kết giao với Tắc Hàn, nàng từng muốn hai người sống chung nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Nguyên nhân là hắn muốn có không gian riêng. Mà nàng cũng không biết cho nên cãi nhau với hắn vài lần. Kết quả là, bây giờ hắn cư nhiên ở chung với Đồng Ánh Diêu?
Trong một lần đi biểu diễn, nàng quen một người đại diện rất có tiếng ở Hongkong. Vì muốn vào giới giải trí Hongkong, nàng không thể không đề nghị chia tay với Tắc Hàn. Tốn không ít tiền tham gia huấn luyện của công ty. Ai ngờ đối phương lại sắp xếp cho nàng chụp hình cấp , đương nhiên nàng không chịu. Cứ như vậy hai bên giằng co với nhau, cuối cùng nàng bồi thường mà hủy hợp đồng.
Nàng không còn gì cả cho nên trở về Đài Loan, định nhận lỗi với Tắc Hàn. Trước kia nàng rất tùy hứng làm bậy, nàng hy vọng hai người có thể hòa hợp lại, dù sao lúc trước bọn họ cũng không phải vì không yêu đối phương mà chia tay. Chỉ là không ngờ tới hắn cư nhiên đã có bạn gái mới. Bây giờ còn ở chung một chỗ?
Nếu lại mất đi Tắc Hàn, nàng thật sự không còn gì cả. Tuy rằng Tắc Hàn không phải công tử nhà giàu gì, nhưng biết cách quản lý tài sản cùng đầu tư, thật ra cũng coi như là có tiền, là người xứng mặt ‘người đàn ông độc thân vàng’. Nàng thật sự không thể không có hắn.
"Nếu cô muốn tới tìm Tắc Hàn, anh ấy còn chưa về."bg-ssp-{height:px}
"Tôi biết, mãi cho đến vừa rồi anh ấy vẫn ở nhà tôi, sau đó mới về công ty thu thập đồ đạc. Nhưng anh ấy đánh rơi di động ở chỗ tôi, tôi đặc biệt đem đến đây cho anh ấy." Thấy Đồng Ánh Diêu hơi biến sắc, trong lòng La Mĩ Na mừng thầm. Nàng cùng Tắc Hàn kết giao hai năm, mà bọn họ cũng mới kết giao hơn hai tháng, nàng tin tưởng có thể làm cho Tắc Hàn trở lại bên cạnh mình.
Thảo nào vừa rồi Tắc Hàn từ công ty gọi điện cho nàng, nói trễ một chút sẽ qua lấy điện thoại. Mà khi nàng nói không cần phiền phức như vậy, nàng trực tiếp đưa đến đây cho hắn, bởi vì nàng còn có chuyện muốn nói với hắn, hắn lại khẩn trương nói nàng không cần đem tới. Thì ra Đồng Ánh Diêu ở đây. Nếu đã gặp gỡ, vậy thì nàng liền nói rõ ràng với cô ta.
Nàng đưa điện thoại di động đưa cho Đồng Ánh Diêu. "Tôi có lời muốn nói với cô."
"Cô muốn nói gì?"
"Đồng tiểu thư, nếu có thể, tôi hy vọng cô trả Tắc Hàn lại cho tôi." La Mĩ Na rưng rưng nước mắt, vẻ mặt đáng thương mà cầu xin nàng.
Đồng Ánh Diêu nhìn bộ dạng đáng thương của La Mĩ Na. Lí Tắc Hàn là vì nhìn thấy cô ta như thế mới không thể buông ra, cho nên mãi đến lúc nãy đều ở bên cạnh cô ta sao?
"Tôi biết tôi không nên ích kỷ như vậy mà yêu cầu cô rời xa anh ấy. Nhưng hai người cũng chỉ mới kết giao hơn hai tháng, mà tôi cùng anh ấy đã có tình cảm hơn hai năm. Cho dù chúng tôi chia tay, tôi biết Tắc Hàn vẫn còn yêu tôi. Nếu không anh ấy cũng sẽ không vừa nhìn thấy tôi khóc liền ở bên cạnh tôi." La Mĩ Na một tay lau nước mắt, một tay đặt lên ngực. "Đồng tiểu thư, tôi thật sự rất yêu Tắc Hàn."
Đồng Ánh Diêu không biết chính mình nên nói gì.
"Đồng tiểu thư, tôi cầu xin cô trả Tắc Hàn lại cho tôi." La Mĩ Na tiếp tục cầu xin. Thấy trên mặt Đồng Ánh Diêu không có phản ứng gì, cô ta quyết định thay đổi chiến lược.
"Cô biết không? Trước kia Tắc Hàn đã nói với tôi sau này anh ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tôi. Anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, tôi tin tưởng anh ấy nói được thì làm được."
Chiến lược của La Mĩ Na đã thu được hiệu quả. Đồng Ánh Diêu cứng mặt. Nàng cảm thấy cảm giác bất an trong ngực mình liên tục khuếch đại, làm cho ngay cả hô hấp nàng cũng cảm thấy đau đớn.
Thảo nào Lí Tắc Hàn bị nàng quấn lấy cả một buổi chiều cùng buổi tối mà không thể rời đi. Bởi vì cô gái này cũng không thuần khiết vô hại như vẻ bề ngoài, không có việc gì cũng chớp một đôi mắt đen vô tội. Ngược lại, cô ta rất thông minh, biết mình đang nắm điều kiện có lợi gì.
Tuy rằng người đàn ông kia từng nói yêu nàng, cũng nói muốn kết hôn với nàng, nàng cũng tin tưởng hắn. Bởi vì người kia sẽ không thích nói giỡn, huống chi là hôn nhân đại sự.
Nhưng không biết vì sao, hiện tại lòng của nàng có chút dao động đối với những lời hắn đã nói…
Sau khi La Mĩ Na rời đi, Đồng Ánh Diêu có chút mờ mịt mà trở về phòng khách.