Chiều thứ ba là lúc công ty quảng cáo Thịnh Thải mở cuộc họp hội đồng. Lúc này nhân viên đều tiến vào phòng họp để họp. Trong phòng làm việc im ắng, chỉ còn lại Mỹ Mi – nhân viên vừa học vừa làm – ở trước quầy tiếp tân.
Mỹ Mi nhìn người đang đứng trước quầy tiếp tân, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt thoạt nhìn không biết nên làm gì bây giờ, sau đó đôi khi khẩn trương nhìn vào phòng họp.
Phòng làm việc lúc này quá mức im lặng, không hiểu sao làm cho người ta có cảm giác yên lặng trước bão tố, làm cho Mỹ Mi khẩn trương mà run rẩy.
Rốt cuộc thì cửa phòng họp mở ra, nhân viên lục tục đi ra.
Người đứng trước quầy tiếp tân hồi lâu, vừa thấy hắn giữa đám nhân viên, đã không phải lần đầu tiên đến công ty quảng cáo Thịnh Thải nên liền cười mà chạy qua, chạy thẳng vào trong lòng hắn. Trước kia, khi nàng đến đây, có thể trực tiếp vào phòng làm việc của hắn.
"Tắc Hàn!"
Trong phút chốc, cả phòng làm việc dường như đơ lại. Người đang nói chuyện thì ngừng nói, người đang cử động thì cũng nhất thời cứng đờ mà nhìn cảnh mỹ nữ ôm ấp trước mắt. Mọi người đều kinh ngạc, bao gồm người bị ôm lấy.
Một lúc lâu sau Lí Tắc Hàn mới hoàn hồn. "Mĩ Na?"
"Em đã trở về, có nhớ em không? Em rất nhớ anh, Tắc Hàn." La Mĩ Na vẫn ôm chặt lấy hắn. Gương mặt xinh đẹp trang điểm kĩ lưỡng cười với hắn một cách sáng lạn.
Đoàn người từ ngạc nhiên chuyển thành kinh hô, sau đó lại nhìn về phía Đồng Ánh Diêu đang đứng sau hai người đang ôm nhau thắm thiết. Ngoài thoạt nhìn có chút kinh ngạc nho nhỏ ra, dường như không biểu tình gì đặc biệt.
"Mĩ Na, em buông ra trước đi." Lí Tắc Hàn xấu hổ bỏ đôi tay đang ôm chặt lấy mình của La Mĩ Na ra, cố ý duy trì khoảng cách với nàng.
Không hiểu sao bị đẩy ra, La Mĩ Na tưởng bạn trai mình – người luôn có cá tính nghiêm túc đang xấu hổ, cho nên lại vươn tay ôm lấy hắn lần nữa. Nàng thật sự rất nhớ hắn. Không ngờ nàng vừa đưa tay ta lại bị cánh tay thon dài kia cản lại, cự tuyệt nàng ôm ấp.
"Tắc Hàn?" Dường như nhận thấy được có điểm không thích hợp, vẻ mặt của đồng nghiệp trong công ty cũng lạ quái, La Mĩ Na hỏi: "Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?"
"Mĩ Na, anh đã có bạn gái." Lí Tắc Hàn dùng thái độ vững vàng nói.
"Cái gì?" Vẻ mặt La Mĩ Na như sét đánh ngang tai, không thể tin. "Tắc Hàn, có phải anh giận em đưa ra lời chia tay với anh nên mới cố ý nói như vậy không? Nhưng anh cũng biết đó chỉ là kế tạm thời thôi, bởi vì người đại diện phía Hongkong không cho phép em yêu đương. Không phải em thật lòng muốn chia tay với anh. Anh nên biết em rất yêu anh." La Mĩ Na sắp khóc đến nơi.
"Mĩ Na, anh thật sự có bạn gái." Hắn xoay người, kéo Đồng Ánh Diêu đứng ở phía sau qua: "Cô ấy chính là bạn gái của anh, Đồng Ánh Diêu." Tuy rằng trước kia Mĩ Na cũng đã gặp qua Đồng Ánh Diêu vài lần, nhưng hắn vẫn chính thức giới thiệu bạn gái mới của mình với nàng.
Đồng Ánh Diêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn La Mĩ Na.
"Cái gì, cô ta là bạn gái của anh, còn em thì sao?" La Mĩ Na hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
"Mĩ Na, chúng ta sớm đã chia tay."
"Không cần, em không muốn chia tay với anh, ô…" Nàng khóc nức nở. "Người ta còn yêu anh, không phải thật sự muốn chia tay với anh, ô ô…"
"Mĩ Na, xin em đừng khóc nữa." Như vậy làm sao có cách nói chuyện tử tế được.bg-ssp-{height:px}
"Sao em có thể không khóc được, bạn trai cũng bị cướp mất rồi, em có thể không đau lòng mà khóc sao?" La Mĩ Na khóc rất thương tâm, dáng vẻ rơi lệ yếu đuối như hoa lê kia, là đàn ông nhìn thấy đều sẽ rất đau lòng.
Đối mặt nàng khóc lóc, Lí Tắc Hàn không thể làm như không thấy. Dù sao hắn cũng từng yêu nàng.
"Tắc Hàn, xin anh trở lại bên cạnh em. Đến Hongkong phát triển là một âm mưu. Bây giờ em không còn gì cả, nếu ngay cả anh cũng không cần em, vậy em phải làm gì bây giờ?" La Mĩ Na đi về phía hắn, ôm chặt lấy tay hắn. "Tắc Hàn, anh đừng không cần em. Anh đã quên rồi sao? Anh đã nói sau này anh sẽ chăm sóc tốt cho em."
Đồng Ánh Diêu hơi run rẩy.
"Mĩ Na, đó là lời nói trước kia."
"Nói rồi là nói rồi!"
Thấy cảm xúc của nàng hoàn toàn không khống chế được, lúc này có nói gì với nàng đi nữa cũng đều là vô ích. Không muốn để cho tình cảm riêng tư của mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của mọi người, Lí Tắc Hàn đành phải mang La Mĩ Na rời khỏi công ty. "Chúng ta ra bên ngoài nói cho rõ ràng."
Hắn quay đầu mỉm cười với Đồng Ánh Diêu, đó là nụ cười ý bảo nàng yên tâm.
Sau khi Lí Tắc Hàn kéo bạn gái cũ đi khỏi, tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng chuyển về phía Đồng Ánh Diêu, nàng xấu hổ cười cười. "Không có việc gì, mọi người làm việc đi!"
Nàng trở về văn phòng của mình, có một bà bầu đi theo tiến vào văn phòng của nàng.
Lương Như Phượng mở miệng nói: "Ánh Diêu, lúc này cậu tuyệt đối phải tỉnh táo."
Người nên tỉnh táo lại là Như Phượng chứ không phải nàng. Thấy Như Phượng còn nắm chặt hai tay, nàng cười nhạt. "Như Phượng, cám ơn cậu, mình không sao."
"Ánh Diêu, cậu đừng nghĩ nhiều quá, cho dù La Mĩ Na kia là bạn gái cũ mà trưởng phòng Lí yêu nhất thì sao? Bạn gái cũ chính là bạn gái cũ. Đừng quên bạn gái hiện tại của trưởng phòng Lí là cậu. Cậu phải giữ chặt trưởng phòng Lí, cho dù anh ta muốn chia tay với cậu, cậu cũng phải nói không, biết chưa?"
Đồng Ánh Diêu hơi ngẩn ra. Người kia có thể sẽ chia tay với nàng sao?
"Ánh Diêu, chiếu theo lời bài hát mà trưởng phòng Lí thường hát trước đây – chết cũng phải yêu. Cho nên cậu phải vững vàng, phải ôm quyết tâm sống chết, chống chọi với cô gái kia đến cùng." (giống đi đánh giặc wá!)
Ôm quyết tâm sống chết, chống chọi đến cùng? Lời của bạn thân làm cho Đồng Ánh Diêu cảm thấy buồn cười, bây giờ xảy ra chiến tranh sao? Dưỡng thai thật sự không có vấn đề chứ?
Chết cũng phải yêu, vì một cuộc tình mà níu kéo sống chết, như vậy cuối cùng đối phương thật sự sẽ thuộc về mình sao? Nàng rất hoài nghi cách làm như vậy.
Trong một cuộc tình, nếu một bên đã không còn tình yêu, cho dù mình có níu kéo thế nào đi nữa thì cũng vô ích, ví dụ tốt nhất không phải là chính nàng sao? Khi Tiêu Tử Lương gọi điện nói muốn chia tay, nàng thật sự rất kinh ngạc. Nhưng nghiêm túc mà ngẫm lại, bọn họ chia tay sớm đã có dấu hiệu. Trước lúc đó, bởi vì bọn họ công tác bận rộn mà hơn một tháng không gặp mặt.
Tuy nàng không xác định Lí Tắc Hàn có thể chia tay với nàng hay không, nhưng nàng tin tưởng cho dù hắn chia tay với nàng cũng sẽ nói rõ ràng lí do với nàng. Người này làm việc luôn rất nguyên tắc. Mà mặc kệ là lí do gì, nàng đều chấp nhận.
Trong quan hệ tay ba nếu có một người phải rời đi, hai người kia nếu hạnh phúc, nàng sẽ rút lui. Bởi vì nàng hy vọng nhìn thấy hắn hạnh phúc.