Viêm hỏa trong lòng bàn tay hóa thành lưỡi đao sắc nhọn tiến nhanh đến đoàn sương mù màu đen. Trong không gian, ám hỏa thiêu đốt cuốn quanh sát ảnh. Như rặng mây đỏ rơi xuống, mỗi khi bị viêm hỏa chạm vào thì đoàn sương mù ở trên mặt đất liền hóa thành tro bụi tiêu tán.
“Đây là cái gì?” Lăng Lạc Viêm lưu ý hỏi.
Sương mù lan tràn, không còn là bộ dáng hư ảnh, nhìn kỹ lại có thể thấy bên trong đoàn sương mù chưa bị đánh tan có vô số điểm sáng màu đen, dường như che khuất ánh sáng của dạ minh châu, trong phòng dần dần ám trầm. Đối với những điểm sáng màu đen này Lăng Lạc Viêm có chút hiếu kỳ, sát ảnh là do oán khí tập kết hay đây chính là oán linh?
“Những người hàm oán mà chết hóa thành oán khí chưa tiêu tán lưu lại trên thế gian, bởi vì dùng linh lực chú tuật mà tụ thành oán linh.” Long Phạm ngồi ở bên giường giải thích như vậy. Hắn không lo lắng Lăng Lạc Viêm một mình đánh với sát ảnh, cũng đối với đoàn sương mù màu đen không hề để ý, ánh mắt thủy chung dừng lại trên người mới vừa rồi còn ở dưới thân hắn thở gấp.
Nắm trong tay viêm hỏa đỏ đậm, tùy ý choàng lên người một kiện hồng sam lộ ra vài phần thon dài, đôi chân thon dài này vì hắn mà duỗi thân nghênh hợp, tựa hồ ngay còn tại trước mắt. Sáu ngày trong lúc đó hắn chờ đợi sát ảnh đến, nhưng trên thực tế hắn càng chờ mong chính là Lạc Viêm ở trong lòng ngực của hắn….
Đôi mắt thanh lam vẫn bình tĩnh như trước, thản nhiên nhìn không ra có gì khác thường. Lăng Lạc Viêm đang nghiên cứu như thế nào có thể tùy thời làm cho đoàn sương mù màu đen đang muốn thoát chạy, nếm thử một chút mùi vị viêm hỏa. Còn chưa thực hiện động tác liền cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình. Đã nhiều ngày trôi qua, hắn đối với ánh mắt như thế thập phần quen thuộc, quen thuộc đến mức mẫn cảm như thế này.
Bình thường mà nói Long Phạm nhìn hắn như vậy xem ra là trầm ổn lạnh nhạt, nhưng hắn lại biết rõ giờ phút này trong lòng Long Phạm đang nghĩ đến cái gì, tuyệt đối không phải như trên nét mặt đang lộ ra. Ngoảnh đầu nhìn thẳng đôi mắt kia, hắn khơi mào vài phần chế giễu, không hổ là tế ti Long Phạm, cho dù ở thời điểm phát tình cũng khác với người phàm, vẫn là tự tin như thế, không hề nhìn ra tâm tư ở trong lòng.
“Lạc Viêm chuyên tâm một chút.” Rõ ràng biết Lăng Lạc Viêm cười nhạo cái gì, Long Phạm lại thản nhiên nhìn lướt qua đoàn sương mù oán linh bảo Lăng Lạc Viêm cẩn thận, rồi sau đó trong đáy mắt thanh lam hiện lên ý cười, ánh mắt vẫn như trước quay trở lại trên người Lăng Lạc Viêm.
Bị hắn nhìn như vậy làm sao có thể chuyên tâm, Lăng Lạc Viêm không chút để ý khống chế viêm hỏa. Ngoại trừ người điều khiển sát ảnh làm cho hắn có vài phần thận trọng, còn sát ảnh trước mặt căn bản không đủ gây nguy hiểm cho hắn, hơn nữa sau khi đạt được huyền hỏa, hắn đã có được viêm hỏa lực chân chính.
Hai tay mở ra không hề báo trước, viêm hỏa như sóng lớn cuồn cuộn so với lưỡi đao liệt hỏa mới vừa rồi bất đồng. Ngọn lửa hóa thành xoắn ốc có thể thấy rõ từng đám bụi diễm sắc toát ra, im hơi lặng tiếng như đóa hoa quỷ lệ dần dần nở rộ.
Nếu như đoàn sương mù hóa thành cả trăm cả ngàn điểm sáng màu đen, thì viêm hỏa lốc xoáy lại là vô số đốm lửa vây quanh, không lập tức đem đoàn sương mù oán linh cắn nuốt mà gom hết thảy lại một chỗ
Hỏa sắc diễm lệ đem tất cả oán linh tụ lại, biết trong đó có linh thức của người điều khiển sát ảnh, Lăng Lạc Viêm cũng không tính toán nhanh như vậy đem chúng nó hủy đi. Lúc này đối với hắn mà nói muốn học tập không chỉ đơn thuần là hủy diệt, mà là khống chế làm cho viêm hỏa theo ý niệm của hắn mà hành động.
“Ngươi nhìn xem như vậy thì thế nào?” Muốn biết rằng chính mình khống chế viêm hỏa có đúng hay không, tế ti của hắn hiển nhiên là người tối thích hợp để xin ý kiến.
Long Phạm nhìn trước mắt, mái tóc bạch kim vì viêm hỏa lực dần dần chuyển sang màu chu sa đỏ sẫm, bóng dáng đứng cách đó không xa chỉ mặc một kiện hồng sam mỏng manh cơ hồ có thể nhìn thấy đường nét phập phồng mê người dưới lớp y bào.
Mà đôi mắt trông lại tuy là nghi vấn nhưng mang theo thói quen gợi tình mị hoặc, trước mắt quả thực không phải đang học tập cách sử dụng viêm hỏa mà là đang quyến rũ hắn, “Lạc Viêm nên đi tắm đi, nơi này giao cho ta.”
Cứ tiếp tục như vậy hắn không thể cam đoan chính mình còn có thể ngồi yên ở nơi này nhìn Lạc Viêm trước mắt mà không làm bất cứ cái gì.
Đoàn sương mù màu đen bị lốc xoáy viêm hỏa vây quanh, chậm rãi thu nhanh, dùng ý niệm khống chế, Lăng Lạc Viêm đối với kết quả trước mặt rất vừa lòng, Long Phạm trả lời lại làm cho hắn nghi hoặc, khẽ liếc mắt một cái hắn cao giọng cười rộ lên, “Tế ti đại nhân của tộc ta từ khi nào bắt đầu thay đổi không thể khống chế chính mình? Lúc này không phải là sự vụ trong tộc quan trọng hơn sao?”
Không còn là tế ti vì tông tộc mà tồn tại, vốn bình tĩnh lạnh nhạt toàn bộ dỡ xuống, cùng hắn ở trên giường phiên vân phúc vũ, khi thì ôn nhu khi thì cuồng dã, nhưng thủy chung như một chính là đối với hắn luôn yêu cầu đòi hỏi, cũng làm cho hắn có chút may mắn hôm nay sát ảnh đã đến, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn chỉ sợ chính mình không có biện pháp đi ra khỏi hợp hoan cư.
Lăng Lạc Viêm cứ như vậy đứng thẳng, bởi vì cảm giác lưu lại ở phía sau mà không dám tùy ý đi lại trong khi nam nhân an tọa bên giường lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn hắn, cái loại ánh mắt trầm tĩnh bên trong chứa đầy dục vọng….Chẳng lẽ Long Phạm là cầm thú sao? Đúng là ngày xưa chính mình bị người đời nói là phong lưu đa tình nhưng cũng không đến mức như Long Phạm không biết tiết chế như thế.
Bởi vì Lăng Lạc Viêm đang phân tâm, viêm hỏa bỗng nhiên yếu đi một khắc, ngay trong nháy mắt một đoàn sương mù từ bên trong thoát ra ngoài hướng trên người Lăng Lạc Viêm mà đi.
Bất đắc dĩ phải né tránh, hồng sam bóng dáng vốn định đứng thẳng bất động đành phải nghiêng người nhảy ra, trong lúc đó giữa hai chân lại xuất hiện một loại cảm giác khó có thể gọi tên làm cho động tác của hắn bị kiềm hãm, khi sắp sửa bị đoàn sương mù quấn quanh thì một cánh tay từ sau lưng vờn quanh thân hắn, trước mắt hiện lên bạch quanh lấp lánh rồi thoáng chốc đoàn sương mù bị phá tan vô tung.
“Lạc Viêm nên cẩn thận đó.” Đem Lăng Lạc Viêm ôm ở trước người, Long Phạm đang muốn tiếp tay diệt đi phiền toái ở trước mắt thì Lăng Lạc Viêm gắng gượng từng bước hướng phía trước mà đi, hắn nhíu mi ngoảnh đầu nhìn Long Phạm, “Ta như thế này không biết là do ai làm hại mà lại lệnh ta phải cẩn thận, nếu mấy ngày trước có người cẩn thận một chút thì ta cũng không đến nỗi như thế này.”
Nếu không phải vì Long Phạm hắn làm sao ngay cả một chút nguy hiểm như vậy cũng tránh không được, giận cá chém thớt hắn nhìn trừng trừng đoàn sương mù trước mắt. Lăng Lạc Viêm gợi lên khóe môi lộ ra một nụ cười máu lạnh, bàn tay chợt thu lại, viêm hỏa lốc xoáy trong nháy mắt cũng gom lại. Đoàn oán linh bị nhốt bên trong huyên náo chạy trốn nhưng không có chỗ để đi, vốn nên yên lặng không một tiếng động lại phát ra một tiếng thét thảm thiết quỷ dị thê lương, Viêm hỏa cháy sáng mang theo huyền hỏa cuốn quanh đoàn oán linh, âm thanh khổ sở gào thét vang vọng khiến nội ngoại hợp hoan cư cùng tất cả lòng người trở nên run rẩy.
Đó là âm thanh sợ hãi kinh hoàng từ bên trong linh hồn vang lên.