Mê Vụ = Sương Mù
Bóng đen xâm nhập vào cánh cửa rơi xuống mặt đất. Trong phòng, sa mạn bạch phấn tầng tầng lớp lớp che kín, mơ hồ không rõ bên trong như thế nào, chỉ có dạ minh châu lấp lánh như những ngôi sao thập phần khả ái, nhiều điểm ánh lên rực rỡ. Phía sau sa mạn u ám càng khiến không khí trở nên bí ẩn, vốn nên là một đêm yên tĩnh giờ phút này lại vang lên vài tiếng thấp thấp thở gấp, mơ hồ từ phía sau sa mạn truyền đến.
Bóng đen dường như không ngoài ý muốn, thoáng đình trệ, lại yên lặng không một tiếng động di chuyển đến phía sau sa mạn, lướt qua tầng tầng vải lụa bạch sắc tiến tới chiếc giường đang có hai người đang nằm trên đó.
Thân hình giao triền, sợi tóc quấn quanh, lan tràn trên giường là làn tóc đen huyền cùng bạch kim lồng vào nhau xõa dài lên gối đầu. Tấm lụa màu trắng theo thân thể phập phồng lên xuống, lúc trước mơ hồ còn nghe thấy tiếng thở dốc từ nơi đó truyền ra, trong khoảnh khắc bóng đen ở trước giường hơi hơi chớp động rồi bỗng nhiên tiêu tán.
Trước giường, một đoàn sương mù lần nữa tụ họp, không phải là một cái bóng mà là một hình dáng hư ảo giống như thân thể con người nhưng không có khuôn mặt. Trong bóng tối, một đạo hào quang lợi hại bỗng nhiên hung hăng nâng lên, đâm thẳng vào thân người có mái tóc đen.
Thánh nữ Trữ Hinh.
Phốc một tiếng, không chút do dự, lợi khí đâm thẳng vào tấm lụa trắng, hào quang sắc bén hạ xuống. Trong phòng phát ra một tiếng vốn nên the thé, nhưng lúc này nghe đến lại là âm thanh vải lụa bị nứt ra khiến người kinh hoàng. Trong nháy mắt vải lụa bị vỡ vụn phi tán như tuyết rơi, lẽ ra người trên giường phải lập tức mất mạng lại không chết, không chỉ không chết mà đầu ngón tay lại điểm ra một sợi bạch quang!
Bạch quang như tơ, từ một sợi hóa thành mấy trăm, hư ảnh sương mù đứng trước giường phát hiện có điểm không đúng chợt lui về phía sau mấy bước, ngay lập tức hóa thành bóng đen dán trên mặt đất, hướng ra ngoài bay nhanh. Ở phía sau bóng đen, bạch quang như tơ lấp lánh sáng rực gắt gao di chuyển theo sau, ngay khi bóng đen sắp sửa thoát ra khỏi cửa thì đoàn bạch quang bỗng nhiên dựng lên tứ phía.
Tầng tầng bạch quang đem bóng đen quấn quanh trói buộc kéo đến trước giường.
Cho dù không có khuôn mặt nhưng bộ dáng cứng ngắc của hắc ảnh đã chứng tỏ lúc này nó đang khiếp sợ. Trên giường cùng tông chủ đang nằm không phải thánh nữ Trữ Hinh mà là tế ti Long Phạm?!
Không phải thánh nữ không hề có linh lực mà là tế ti linh lực sâu không thể lường…..Trước mắt tương phản quả thực làm cho người ta không thể tiếp nhận, giống như tính toán hết thảy sắp đạt được mục đích, đến bước cuối cùng vui vẻ đắc ý bước ra mới phát hiện dưới chân mình chính là vực sâu không đáy, đó là chết không có chỗ chôn.
Bóng đen như sương mù tụ tập trước giường bỗng nhiên không dám làm xằng, bị từng đợt bạch quang nhè nhẹ quấn quanh kềm chế, mà người trên giường y phục để lộ ra một nửa cơ hồ không hề di chuyển, nâng lên khuôn mặt toát ra vài phần thâm trầm khó lường. Mái tóc đen huyền luôn được cột chỉnh tề bây giờ rời rạc rơi trên trán, một tay điều khiển bạch quang, tay còn lại đặt trước ngực của người dưới thân.
“Ngày thứ sáu, rốt cục nhẫn nại không được.” Đầu ngón tay mơn trớn trên y hạ hỗn độn bất chỉnh của Lăng Lạc Viêm, ánh mắt Long Phạm chợt lóe, đem y phục hồng sam che lại một ít.
Vì động tác nhỏ này của Long Phạm mà Lăng Lạc Viêm nhếch lên khóe miệng. Chỉ choàng trên người một kiện hồng sam mỏng manh, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn thấy bóng đen bên giường. Giống như sương mù tụ tập thành hình người, dưới ánh sáng dạ minh châu có thể thấy rõ đúng như sương mù, cơ hồ là hư ảnh. Từ trên giường nhìn lại có thể nhìn thấy bóng đen phía sau sa mạn bạch sắc. Dưới khiên chế của Long Phạm, từng đợt sương mù màu đen giống như đang di chuyển giãy dụa lại thủy chung không có cơ hội thoát khỏi khống chế của bạch quang.
Đem tay ném một vật xuyên thấu qua bóng đen, trực tiếp rơi xuống ở sau lưng nó, âm thanh trong trẻo vỡ vụn thành từng mảnh vang lên, “Quả thật là sát ảnh.”
Một cái bóng có thể giết người. Người tầm thường căn bản vô lực kháng cự, nếu không có linh lực quả thực chỉ có thể mặc cho bị giết chết. Cho dù người có linh lực cũng không thể cam đoan luôn luôn cảnh giác để không bị bóng dáng vô hình không một tiếng động giết chết. Phàm là thường nhân sẽ có lúc lơi lỏng, trừ phi người đó là Long Phạm thì khác. Khi sát ảnh đến gần cửa hắn đã phát hiện oán khí cùng linh lực dao động.
“Lạc Viêm đem bát dược đập bể?” Giống như trong tay khiên chế bất quá chỉ là một con rối mà không phải sát ảnh vô hình nguy hiểm, Long Phạm nhìn những mảnh nhỏ trên mặt đất, mang theo vài phần ý cười nhìn dưới thân Lăng Lạc Viêm.
Biết rõ mà còn cố hỏi, Lăng Lạc Viêm nhíu mi quay về mỉm cười, “Đây là ngày thứ sáu.” Gằn từng tiếng, hơn nữa chầm chậm nói ra mấy chữ, những lời này ngoại trừ nhắc nhở còn mang theo vài phần cắn răng nghiến lợi đầy nguy hiểm.
Đây là ngày thứ sáu, mỗi ngày đều viện đủ mọi lý do đem hắn đặt ở dưới thân, muốn một lần lại muốn thêm lần nữa. Cho đến bây giờ dược vật cấp cho Trữ Hinh uống, toàn bộ được dùng trên người hắn, nhiều ngày như vậy cũng đã dùng hết, chén thuốc trống không còn giữ làm cái gì, chẳng lẽ muốn cho hắn nhìn thấy càng thêm buồn bực sao?
“Ngày thứ sáu, đến sớm đó.” Long Phạm nghe như vậy rốt cục nhìn về phía bên giường, sương mù vô hình không dám giãy dụa, đứng yên một chỗ không biết là chờ đợi bọn hắn xử trí hay là tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Còn sớm? Lăng Lạc Viêm theo tầm mắt của Long Phạm nhìn xuống sát ảnh. Hắn thật ra hy vọng đến sớm một chút, sớm đi tìm người khống chế sát ảnh để có thể sớm quay về. Ở trong hợp hoan cư sáu ngày nhưng sáu ngày lại làm cho hắn trọn vẹn cảm thụ lời nói của tế ti lúc trước, cũng rốt cục hiểu rõ Long Phạm không hề khống chế tình dục là như thế nào….
Nhớ tới đã nhiều ngày đủ loại quyến luyến triền miên, Lăng Lạc Viêm tuy không cam tâm nhưng cũng không thể không thừa nhận đã nhiều ngày đều hưởng thụ khoái cảm mà không một tình nhân cũ nào của hắn có thể so sánh với, cho dù hắn ở vào phía dưới.
Chẳng qua so sánh với một ngày ba bữa cơm thì tần suất có mức quá độ, cho đến giờ phút này dưới thân hắn vẫn còn lưu lại dấu vết tình sự lúc trước, bạch dịch còn chưa kịp khô ngay tại giữa hai chân, những sợi tơ tình dịch dọc theo bắp đùi ẩm ướt dính lên y bào, nhìn thấy dưới thân chảy ra chất lỏng của Long Phạm lưu lại, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu hướng nam nhân trên người tỏ ý, “Sát ảnh này để ngươi xử trí, tìm ra người điều khiển hắn. Ta đi tắm trước.”
Đẩy Long Phạm trên người ra, hắn choàng lên người hồng sam bị mồ hôi thấm ướt, đã nhiều ngày y phục cũng chưa được xuyên chỉnh tề, vừa rồi định dùng ngọ thiện thì lại bắt đầu, chỉ mới thoát ra phần dưới, ngay cả y phục trên người cũng chưa kịp giải hạ. Quay đầu liếc mắt nhìn Long Phạm đang chăm chú nhìn hắn đứng dậy. Đang suy nghĩ có phải hay không nên tìm cơ hội cho Long Phạm cũng nếm mùi vị như thế, mới bước đi vài bước Lăng Lạc Viêm liền ngừng lại.
Long Phạm thấy hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn theo bóng lưng của hắn liền cất tiếng hỏi “Lạc Viêm làm sao vậy?”
“Không làm sao cả, ngươi bắt nó thu phục là được.” Tức giận trả lời, Lăng Lạc Viêm đi qua bên cạnh sát ảnh, mới xuống giường chưa được vài bước liền có một loại cảm giác khó nói theo phía sau truyền đến làm cho hắn khó khăn cất bước.
Đây là hậu quả miệt mài quá độ, hắn cư nhiên lại có ngày này. Nhẫn nại cảm giác cổ quái ở phía sau, hắn quay đầu nhắc nhở, “Sát ảnh này bị người khiên chế, người điều khiến nó nhất định sẽ có phát hiện, nếu không làm nhanh coi chừng nó chạy thoát.”
Long Phạm không phải là không nhìn ra thái độ của Lăng Lạc Viêm, khôi phục sắc thanh lam trong đôi mắt hiện lên ý cười, sợ lại kích động tông chủ của hắn nên không có nhiều lời chỉ đáp: “Sát ảnh từ oán linh tụ tập, miệng không thể nói, chỉ mang theo linh thức của người điều khiển. Sát ảnh ở đây, linh thức người nọ cũng vậy. Hiệu lực chú thuật chưa hết thì không thể tiêu tán sát ảnh, mà nay bị ta vây ở trong đó, hắn nhất thời cũng không thể rời đi, trừ phi thoát khỏi linh ti của ta…” (linh ti = sợi tơ linh thuật)
Nghe xong đối thoại của hai người, bóng đen vô hình ở trong bạch quang của Long Phạm giãy dụa một trận giống như muốn thoát ly mà ra, nhưng bị tầng tầng sợi tơ trói chặt căn bản không cho nó nhúc nhích.
Bị phản ứng của sát ảnh gây nên hứng thú, Lăng Lạc Viêm đứng ở một bên nhìn thấy nó tiếp tục giãy dụa, nghĩ đến trong tộc có người muốn thông qua nó ám sát thánh nữ, ngăn cản hai tộc hợp một, trở ngại hắn đạt được Liệt Diễm tộc, hắn khơi mào khóe mắt mang theo nhiều phần sát ý sắc bén, “Nếu không phải muốn biết người nọ là ai, lại là vì sao làm như vậy thì lúc này ta đã giết nó.”
“Ngươi có thể dùng viêm hỏa hủy đi sát ảnh, đồng thời cũng hủy đi linh thức của người nọ. Khi linh thức tiêu tán người nọ không khác gì so với người chết.” Ở một bên nhắc nhở, Long Phạm dựa lên giường, linh ti ở trong tay được thu hồi một chút, sát ảnh này giết không được lại thả cũng không được, có lẽ nên dùng một cách khác để lưu lại một chút dấu hiệu.
“Người nọ chết chẳng phải là vĩnh viễn đều không thể biết hắn vì sao phải làm như vậy?” bằng cảm giác Lăng Lạc Viêm biết việc này có liên hệ đến hai tộc, thậm chí có thể còn có sự tình này nọ bị cất giấu, “Ngươi thả nó ra để cho ta tới. Phải làm sao hoàn toàn điều khiển viêm hỏa cần phải luyện tập vài lần.”
Làm cho người nọ nếm trải mùi vị thống khổ mà không chết, trong cách vận dụng linh lực hắn còn phải học tập Long Phạm rất nhiều.
“Chỉ cần linh thức bị hao tổn, oán linh được linh lực tụ tập sẽ tiêu tán, người nọ nhất định sẽ bị phản lại. Lấy linh lực của người nọ mà nói có lẽ sẽ không bị oán linh cắn nuốt, không trở thành một cái xác không hồn, nhưng nếu muốn khôi phục phải mất một thời gian dài, đến lúc đó thấy ai khác thường liền biết đó là người nọ.”
Long Phạm ở cạnh bên dặn dò, Lăng Lạc Viêm gật gật đầu nâng lên y mệ, viêm hỏa từ lòng bàn tay thoát ra mang theo hồng quang yêu dã lặng lẽ thiêu đốt, ở trong phòng ấn chiếu màu đỏ sáng rực hướng sát ảnh mà đi.
Ngọn lửa đỏ tươi như dây leo thay thế sợi tơ bạch sắc của Long Phạm cuốn lấy sát ảnh. Sát ảnh bị ngọn lửa quấn quanh trong chốc lát hóa thành một đoàn sương mù. Giống như đang cắn nuốt cái gì đó, ở trong phòng từ sa mạn trước giường, đến cạnh cửa số đều tràn ngập hồng quang cùng sương mù dày đặc khiến gian phòng nguyên bản là mê mông kiều diễm dần dần trở nên quỷ bí kỳ dị.
Biết trong đó có vô số oán linh bị sử dụng, Lăng Lạc Viêm cười lạnh một tiếng. Sau khi trùng sinh viêm hỏa lực rốt cục có thể nắm trong tay như thế nào, làm sao khiến người ta sống không bằng chết, hắn chính là muốn hảo hảo nghiên cứu.