Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 8 chương 56: nếu nhất thế là đô thị (7)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Tiểu Băng

Ước chừng một phút đồng hồ sau, Tiểu Mạnh mới lau mồ hôi lạnh, nhìn ông chủ tiệm nướng vẫn còn đang dại ra.

Hắn khụt khịt mũi, sắc mặt đại biến:

“Thịt sắp cháy!”

Đâu chỉ sắp cháy, mà muốn cháy luôn rồi. Thịt ba chỉ nướng hắn yêu nhất đang biến thành than đen!

Ông chủ giật bắn mình, vội lật mặt thịt, cười gượng: “Xin lỗi, xin lỗi, đền cậu mấy xâu khác nha. Cái này là của tên bệnh thần kinh kia. Ai, ngươi ta vất vả làm ăn buôn bán, có trêu chọc ai đâu, sao gặp phải đồ điên, lãng phí mấy chục đồng tiền!”

“Ách......” Tiểu Mạnh nghĩ nghĩ, cố tìm từ, “Để người bệnh tâm thần gây chuyện, người phụ trách hắn phải chịu trách nhiệm, thật ra hồi nãy chú có thể kêu mấy ông bác sĩ đó bồi thường......”

Ông chủ tiệm lại ngây ra, nhìn về hướng cái xe đã đi mất......

“Ai! Sao tôi không nghĩ tới cái này vậy trời!” Ông chủ tiệm vô cùng đau đớn, “Thôi, tí mang về nhà mình ăn.”

Tui cũng có nghĩ tới đâu! Ai biết một người nhìn còn đẹp hơn cả ngôi sao như vậy mà lại là người điên đâu!! Tiểu Mạnh ồn ào bà tám với mấy người cùng đi ăn đồ nướng, cho tới khi đồ của hắn được làm xong.

Thanh toán tiền xong, Tiểu Mạnh không nhịn được sự hấp dẫn của mùi thịt nướng, lập tức lôi ra khỏi bao, vừa đi vừa cắn, được mỹ thực chữa trị tinh thần, quên việc bị chó rượt, quên mới bị bắt rèn luyện mệt nhọc, quên vừa gặp phải người điên.

Bất tri bất giác, xâu nướng còn chừng một phần ba thì hắn đã về tới nhà, moi chìa khóa ra mở cửa, bật đèn.

Phòng khách dọn dẹp rất là sạch sẽ, bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, sàn nhà bóng loáng soi được mặt luôn, vô cùng sạch sẽ.

“Woa, nhìn không ra nha, lão Tề lại là người đàn ông nội trợ, còn biết dọn dẹp hơn mẹ mình nữa!” Tiểu Mạnh chậc chậc tán thưởng, giương mắt nhìn lên, thấy cửa phòng Tề Chính Ngôn hơi hé, ánh đèn chiếu ra, hình như còn chưa đi ngủ.

Vì thi nghiên cứu sinh mà cố gắng thật đó! Tiểu Mạnh không đi quấy rầy, thay dép lê, tay chân rón rén đi về phòng mình, ăn hết đồ nướng còn lại, thuận tay mở notebook, đăng nhập QQ.

Tích tích tích!

Avatar Chim cánh cụt lấp lóe, vô số tin tức trào ra. Tiểu Mạnh hai tay như bay, mở hết các tin ra coi.

“Mạnh thiếu hiệp sao hôm nay không xuất hiện vậy?”

“Ngày đầu đi làm mà, đương nhiên phải cố gắng thể hiện, làm sao lén chơi điện thoại được!?”

Tiểu Mạnh vào group lớp đại học, gõ biểu tượng chống nạnh cười to:

“Ha ha, bản thiếu hiệp đã thuận lợi nhận chức, không chừng ngày mai là có thể cùng đám ‘Tình nhân trong mộng’, ‘Lão công’, ‘Lão bà’ các ngươi chuyện trò vui vẻ nha!”

Hắn đam mê tiểu thuyết võ hiệp tiên hiệp và huyền huyễn, tính tình lại phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết nên có rất nhiều bạn bè ở trong lớp, mọi người còn tặng cho hắn danh hiệu “Mạnh thiếu hiệp”.

“Chậc chậc, nếu mày gặp được bà xã của tao, xin được chữ kí cho tao, tao sẽ mời mày ra cửa Tiểu Nam ăn gà chiên!”

“Cút, đó là bà xã của tao!”

“Ngay cả lẩu cay cũng còn không dám mời tao ăn, còn không biết ngượng muốn xin chữ kí!” Thấy đám bạn học tám chuyện lộn xộn, Tiểu Mạnh lập tức gia nhập vào đội ngũ, tám tới không biết trời trăng.

Nói chuyện quên mất thời gian, nói một hồi, đống đồ nướng của Tiểu Mạnh chẳng còn lấy một mẩu.

Lúc này, sự nhức mỏi toàn thân do rèn luyện ban ngày nổi dậy, làm Tiểu Mạnh vừa mệt vừa oải, nhưng chuyện lên mạng thú vị như vậy làm sao nói dứt là dứt được!

“Ai, ngày mai phải dậy sớm chạy bộ luyện công, phải đi ngủ sớm mới được!” Tiểu Mạnh đầy lý trí ngẫm nghĩ, nhưng rồi lại bị sở thích đánh bại, “Thôi, chơi thêm một tí rồi ngủ.”

Mình đã tắm ở sân luyện tập rồi, giờ chỉ còn đánh răng, rửa mặt, lau tay là đi ngủ được, nên có thể chơi thêm tí nữa!

Hắn nhìn chằm chằm nhìn màn hình, rê chuột, gõ chữ, quên bẵng mất thời gian.

Bỗng nhiên, đèn tiết kiệm năng lượng trong phòng đột nhiên tắt ngúm, ngoài màn hình notebook, xung quanh Tiểu Mạnh rơi vào tối om om.

Sao zậy? Đèn hư rồi? Tiểu Mạnh ngạc nhiên nhìn lên cái đèn, rồi quay lại nhìn màn hình, thấy notebook báo bắt đầu sử dụng pin, cũng không có mạng net nữa.

“Cúp điện rồi......” Tiểu Mạnh lầm bầm.

Không có điện là không có mạng.

Hắn đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trong tiểu khu nhiều nhà đèn vẫn sáng choang, chẳng giống cúp điện chút nào.

“Đứt cầu chì.” Tiếng Tề Chính Ngôn từ ngoài vọng vào, “Tôi đang tìm cầu chì khác để thay.”

“À, vậy hả, vậy làm phiền anh.” Tiểu Mạnh đáp.

Không có internet, tín hiệu di động trong tiểu khu lại không tốt lắm, vừa rồi vì say sưa mà quên đi nhức mỏi của cơ thể, bây giờ dù biết mấy phút nữa là sẽ có điện lại, nhưng hắn không còn đợi nổi nữa, đưa tay tắt luôn máy tính, định vào phòng vệ sinh rửa mặt.

“Ừm, mình phải coi lại sách mới được.” Tề Chính Ngôn đứng ở chỗ gắn cầu chì, ánh sáng của màn hình đi động chiếu mặt y lờ mờ, song đủ nhìn thấy trong tay y có một cái kéo!

Kéo!

Dây điện ở cầu chì không phải bị cháy, mà là bị cắt đứt!

“Ha ha, ngủ sớm dậy sớm người mới khỏe.” Mạnh Kỳ đi ra cửa, nhìn Tề Chính Ngôn một cái, rồi đi vào phòng vệ sinh, dùng ánh sáng đèn pin của điện thoại để rửa mặt.

Tề Chính Ngôn gật gù, cười nhẹ:

“Ừ, ngủ sớm dậy sớm người mới khỏe.”

Y kéo cầu dao xuống, thay dây điện cầu chì!

Rửa mặt xong, trở lại phòng, Tiểu Mạnh chỉ kịp chỉnh đồng hồ báo thức, đầu rơi xuống gối là ngủ ngay.

Một giấc sảng khoái, đến khi đồng hồ báo thức reo, cơ bắp càng thêm nhức nhối, cơn mê ngủ vô cùng dữ dội, nhưng nhớ tới ông chú trùm thuốc phiện và đôi mắt đầy chờ mong của Giang Chỉ Vi, Tiểu Mạnh vẫn nỗ lực cố gắng rời khỏi giường, mặc đồ thể thao ngắn, ra khỏi phòng.

Trời vừa tờ mờ sáng, chính là thời điểm không khí trong lành nhất, làn không khí thanh mát thấu cả thể xác và tinh thần, Tiểu Mạnh hít sâu mấy hơi, đầu óc tỉnh táo hẳn, cười khẽ:

“A! Không khí thật là trong lành!”

“A! Thế giới thật là tốt đẹp!”

Chôm lời thoại trong phim xong, Tiểu Mạnh tự đắc vui vẻ bắt đầu chạy ra công viên.

Chạy một hồi người nóng dần lên, công viên vẫn còn vắng, hắn bắt đầu theo bài dạy của Giang Chỉ Vi đi luyện pháp, cẩn thận tỉ mỉ, không chút qua loa.

Bốn phía im lặng, không biết từ đâu nhè nhẹ vọng tới tiếng nhạc thanh thanh, khiến tâm tình Tiểu Mạnh càng thêm tốt, luyện tập càng vui vẻ hơn.

“Sớm vậy mà đã có người tới công viên luyện nhạc cụ à?” Tiểu Mạnh múa bài quyền luyện pháp, chậm chạp như mấy ông bà già, hắn không hề có ý đi xem là ai đang luyện tập nhạc cụ, chỉ hưởng thụ tiếng nhạc mà thôi.

Đơn giản giúp đầu óc minh mẫn, yên tĩnh giúp đầu óc nhìn xa, trong không gian thư thái, Tiểu Mạnh hoàn thành bài tập, chạy về nhà, tắm một cái, thay đồ, chào Tề Chính Ngôn, rồi đeo túi xách đi ra bến xe, tinh thần hưng phấn.

Mới tới công ty, còn chưa kịp ngồi xuống, hắn đã nhìn thấy một cô gái váy đen tóc đen đi xuống cùng với thư kí của giám đốc, chừng - tuổi, lông mi dài và cong, mắt nhỏ mà dài, khóe mắt hơi hơi nhướn lên, là mắt phượng tiêu chuẩn, làn da trắng muốt, mịn màng.

“Đây là Cù giám chế, tạm thời phụ trách tổ phim truyền hình mà công ty chúng ta sắp thực hiện, coi như là lãnh đạo trực tiếp của mọi người.” Thư kí giám đốc giới thiệu.

Cù giám chế ngắm văn phòng, sau đó chỉ chỉ Tiểu Mạnh: “Anh đi với tôi.”

“Dạ, Cù giám chế!” Tiểu Mạnh mặt mày tươi roi rói.

Mới vô công ty đã được nữ giám đốc xinh đẹp gợi ý bao nuôi, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, lại được mĩ nữ giám chế chọn trúng, chẳng lẽ mình thực sự có khí chất và mị lực tiềm ẩn trời sinh?

Hai người đi ra khỏi phòng, tới thang máy.

“Cù giám chế, chúng ta đi đâu đây?” Tiểu Mạnh đầy vẻ tận tâm vì công việc.

Cù giám chế lãnh đạm: “Làm hợp đồng cho nhạc chủ đề của bộ phim, nhạc đệm, nhạc kết cục vân vân, nói chung là toàn bộ phần phối nhạc cho bộ phim.”

“Dạ.” Tiểu Mạnh không dám hỏi nhiều.

Cù giám chế không ngờ lại nói thêm: “Nguyễn tiểu thư mà chúng ta tới gặp ở gần đây thôi, không đi xa lắm đâu.”

“Nguyễn tiểu thư?” Tiểu Mạnh chớp mắt, hình như đâu có ngôi sao nào họ Nguyễn?

“Anh không phải là người trong giới, đương nhiên không biết.” Cù giám chế cười khẽ, thái độ hiền hòa hẳn, “Cô ấy rất nổi tiếng trong ngành âm nhạc, chủ yếu là làm phụ trách ở sau màn. Một phần ba mấy ca khúc pop nổi tiếng gần đây có phần đệm nhạc cầm là do cô ấy đánh, ví dụ như bài......”

Tiểu Mạnh nghe tên mấy bài hát quen thuộc, thầm líu lưỡi: “Tôi chỉ biết tên ca sĩ, tên mấy người soạn nhạc hầu như là chẳng hề xem, thì ra cô ấy lợi hại như vậy......”

“Không chỉ vậy, Nguyễn tiểu thư rất xinh đẹp, ngay cả tôi là phái nữ mà còn phải khen đó. Dư sức làm thần tượng minh tinh dư dật, nhưng mà cô ấy không thích xuất đầu lộ diện, gia thế bối cảnh lại không nhỏ, không dựa vào nghề này cũng là chuyện bình thường, cho nên......” Cù giám chế xòe tay, bước vào thang máy.

Tiểu Mạnh thuận miệng lại hỏi: “Giám chế, chúng ta ra ngoài làm việc, tiền xe tiền xăng công ty trả hả?”

“Thử việc thành công, sẽ được cấp phí đi lại, nếu đi nhiều hơn, có thể xin tăng thêm.” Cù giám chế đáp.

Không biết vì sao, Tiểu Mạnh cảm thấy khi nói tới xe, đôi mắt phượng xinh đẹp kia hình như sáng hẳn lên.

“Vậy tốt quá.” Tiểu Mạnh khen.

Thang máy xuống tới bãi xe dưới tầng hầm, Cù giám chế dẫn hắn đi tới một chiếc Audi trắng.

“Giám chế, xe của chị đẹp quá.” Tiểu Mạnh chân chó khen.

Cù giám chế nhếch mép, khẽ gật đầu, đi vòng qua mở cốp xe, lấy ra một cái gì đó khá to.

“Đây là?” Tiểu Mạnh há hốc mồm.

“Xe đạp gấp, cậu không biết hả?” Cù giám chế ngạc nhiên nhìn hắn.

“Sao lại dùng xe đạp?” Tiểu Mạnh ngơ ngác.

Cù giám chế mở xe ra, liếc hắn sắc lẹm: “Nguyễn tiểu thư ở cách đây có ba bến xe, đi xe đạp thì có gì không đúng? Cái này rất bảo vệ môi trường!”

“Có thể đi bằng giao thông công cộng mà......” Tiểu Mạnh vẫn còn ngơ ngáo.

“Đi giao thông công cộng thì phải trả tiền.” Cù giám chế híp mắt.

Tiểu Mạnh đã hiểu ra: “Chẳng phải cấp phí đi lại để đi như vậy sao?”

“Phí đi lại là phúc lợi, hiểu không?” Cù giám chế cười mỉm, “Thấy cậu tuổi trẻ khỏe mạnh, mới chọn cậu để chở tôi đó!”

Thì ra chọn mình là để làm cu li lái xe...... bao nhiêu mộng tưởng của Tiểu Mạnh đều bị sự thật bóp nát.

Cù giám chế ngồi vừa lên yên sau, tay túm lấy áo của Mạnh Kỳ.

“Như vầy, như vầy không hay lắm đâu!?” Tiểu Mạnh hít sâu.

Cù giám chế kinh ngạc:

“Cái gì không hay? Tôi còn không để ý, cậu để ý cái gì?”

Có cái gì đáng quan tâm hơn tiền à?!

............

Trong một cái am ni cô nào đó, một người đàn ông đứng đưa lưng về phía cửa, tay cầm ba nén hương vái vái.

Y đeo kính mắt viền vàng, khí chất nho nhã, dáng vẻ như một ông thầy dạy đại học, mắt nhắm lại, thành tâm cầu nguyện.

“Lão đại, có chuyện gì vậy?” Từ ngoài cửa đi vào hai người đàn ông bặm trợn.

Khóe mắt người đàn ông đeo kính gọng vàng đã có chút vết chân chim, y không mở mắt, hỏi:

“Điều tra mục tiêu thế nào rồi?”

“Còn, còn chưa thăm dò được quy luật hoạt động của hắn.” Một trong hai người lo sợ trả lời.

Lão đại của gã nhìn nhã nhặn vậy nhưng mà vô cùng cầm thú, cay nghiệt tàn bạo hơn gã cả một trăm lần, ai dại dột để bề ngoài của y lừa, vậy thì chờ bị xé nát cả xương lẫn da đi.

“Tranh thủ thời gian đi, tìm cơ hội lôi hắn về đây.”

Y cúi đầu bái mấy cái, cắm ba nén hương vào bát nhang trước pho tượng trong am.

Truyện Chữ Hay