Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 8 chương 55: nếu nhất thế là đô thị (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Tiểu Băng

“Chào chị.” Tiểu Mạnh lễ phép bắt tay Giang Chỉ Vi, rồi thả ra ngay.

Còn tưởng là một ông anh to cao thô thiển, cơ bắp cuồn cuộn chớ...... cứ theo cái phong cách thả chó rượt mình chạy của Dương Tiễn thì đây không phải không có khả năng!

Giang Chỉ Vi thu tay, chào Dương Tiễn rồi cười: “Cậu còn đang mệt, chúng ta học về súng trước đi, sau này sẽ dạy cậu về võ công luyện pháp.”

“Luyện pháp?” Tiểu Mạnh bắt lấy hai chữ cuối cùng, khó hiểu.

“Đúng, luyện pháp khác với cách thức thực chiến. Chờ cậu luyện pháp nhập môn, mới dạy đấu pháp cho cậu được.” Giang Chỉ Vi vẫn giữ nụ cười, “Nói theo cách thông tục là chỉ luyện không đánh, sẽ chỉ có lực mà không biết dùng, chỉ đánh không luyện, ngoại thương gân cốt nội thương thần.”

Woa, rất chuyên nghiệp nha...... Tiểu Mạnh bị rung động, nói không nên lời.

Giang Chỉ Vi dẫn Mạnh Kỳ đi tới khu luyện bắn, mỉm cười hỏi: “Cậu có ấn tượng thế nào, hoặc có suy nghĩ thế nào về chuyện bắn súng?”

Ấn tượng? Trong đầu Tiểu Mạnh lập tức nhảy ra một hình ảnh. Hắn mặc măng tô đen, quàng khăn trắng, miệng ngậm điếu thuốc, tay xách súng, xung quanh bồ câu trắng bay múa, tiêu sái đi tới, cứ đưa tay lên chính là một mạng, như một độc hành hiệp thời hiện đại, một chữ “Khốc”, hai chữ “Phong cách”, ba chữ “Tiểu Mã ca”, bốn chữ “Soái tới cực điểm”!

Hắn tự cười khen mình, chững chạc đàng hoàng trả lời:

“Ấn tượng hả? À, lực đẩy, ba điểm nằm trên cùng một đường thẳng......”

Giang Chỉ Vi gật đầu, từ trong bao đựng súng rút ra một khẩu súng lục: “Loại này lực bắn bình thường, nhưng được cái lực phản chấn nhỏ, thích hợp cho người mới học. Cầm đi, tôi giảng giải từng bộ phận của nó trước. Chỉ có hiểu nó, tôn trọng nó, mới có thể thật sự nắm giữ nó.”

Cô trở nên nghiêm túc, trong mắt trang nghiêm, đẹp trong chuyên chú.

Tiểu Mạnh thu mắt về, nhận khẩu súng, hai cánh tay trầm hẳn xuống, cảm nhận được sức nặng của nó.

“Mũi súng không thể nhắm vào người!” Giang Chỉ Vi nghiêng người, khẽ quát.

“A.” Tiểu Mạnh vội hướng xéo mũi súng xuống đất.

Hai người tiến vào trạng thái dạy học. Giang Chỉ Vi tháo rời khẩu súng, chỉ dẫn công dụng từng món, cách cầm súng, tư thế ngắm bắn vô cùng chi tiết, lặp lại mấy lần, buộc Mạnh Kỳ nhớ kỹ.

“Tốt. Giờ chúng ta luyện kỹ năng.” Giang Chỉ Vi mím môi cười cười, không còn vẻ nghiêm túc, chuyển sang vẻ đầy sức sống của tuổi trẻ, “Bắn thử đi.”

Tiểu Mạnh nóng lòng muốn thử, cẩn thận kéo chốt, lên đạn, ngắm chuẩn vào bia hình người, hít một hơi thật sâu, bày ra tư thế tiêu chuẩn nhất, đến khi hoàn thành nguyên tắc “Ba điểm nằm trên một đường”, mới ấn cò súng.

“Đoàng!”

Sức bật dội lại, cổ tay hắn trầm xuống, mũi súng đương nhiên hơi hếch lên.

“Bao nhiêu điểm?” Hắn khẩn trương hỏi.

Giang Chỉ Vi không tới gần, từ xa nhìn nhìn, bằng kinh nghiệm đoán: “Không có điểm, bắn không trúng bia.”

“A......” Tiểu Mạnh miệng giật giật.

Bắn không trúng bia!

Là “Tiểu Mã ca”, bắn ra một phát không trúng kẻ địch, mà trúng đám bồ câu ‘hỗ trợ’ quang cảnh, thật là mất mặt!

Nhìn vẻ mặt của hắn, Giang Chỉ Vi nhịn cười, chỉ cho hắn điểm hắn làm sai, sau đó cho hắn thử lại. Sau nhiều lần bắn tới bắn lui, cuối cùng Tiểu Mạnh cũng bắn trúng bia, tuy cách hồng tâm rất rất rất xa.

“Hôm nay luyện tập tới đây thôi, đưa súng cho tôi.” Giang Chỉ Vi nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ chỉ phòng nghỉ bên cạnh, “Vào đó lau mồ hôi đi, tí nữa chúng ta luyện pháp.”

Cô nhận lấy súng, đi vào phòng nghỉ trước.

Tiểu Mạnh sờ cằm, đi theo sau, trong lòng buồn cười: “Không ngờ Giang huấn luyện viên nhìn nghiêm túc như vậy mà còn trẻ con thấy ớn, đeo đồng hồ hellokitty mới ghê. Cha, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài......”

Trong phòng nghỉ, có sô pha có quầy bar có cả TV màn hình lớn, đang chiếu một bộ phim hành động của nước ngoài.

Mạnh Kỳ lau mồ hôi, thuận miệng hỏi: “Tiểu Giang huấn luyện viên, theo chị thấy chừng nào tôi mới bắn tốt được, chừng nào mới có thể thực chiến?”

Tiểu Giang huấn luyện viên? Giang Chỉ Vi vừa bực mình vừa buồn cười: “Tập bắn phải tập đều, tập nhiều, không phải năm ba ngày là thấy được liền hiệu quả.”

Như vậy sao được? Ông chú trùm thuốc phiện bên kia lúc nào cũng ra tay được đó! Tiểu Mạnh hít sâu: “Có cách nào luyện nhanh hơn không?”

“Luyện nhanh á?” Giang Chỉ Vi khẽ cười, chỉ TV, “Học người đó đi. Tay cầm súng tiểu liên, vai vác súng phóng lựu, cả hai cùng bắn, hỏa lực xa gần đều có đủ, hễ bắn là trúng thôi, không cần phải lo tới độ chính xác.”

Tiểu Mạnh quay qua nhìn, thấy một anh đầu trọc, ở trần, cổ gân lên, khiêng RPG, tay cầm súng tiểu liên, hỏa lực hoàn toàn nghiền áp đối diện, quả thật thần chắn sát thần, phật chắn sát phật!

Này...... Này không phù hợp với phong cách và hình tượng của “Tiểu Mạnh ca” mà! Mạnh Kỳ khóe miệng run rẩy, không nói gì nữa.

“Đương nhiên, như vậy thì không thể che kín thân, không phù hợp với yêu cầu hiện giờ của cậu.” Giang Chỉ Vi cười tủm tỉm, chuyển đề tài, dạy bài đầu tiên của luyện pháp, dặn dò Tiểu Mạnh sáng sớm mỗi ngày đều phải dậy sớm, kiên trì luyện tập.

Tạm biệt Giang Chỉ Vi, rời khu luyện bắn, Dương Tiễn lái xe chở Tiểu Mạnh về, tới còn cách tiểu khu nhà hắn hai con đường thì dừng lại, cười ha hả: “Hiện giờ đêm khuya đường vắng, dừng ở đây không làm ai chú ý hết, nếu đưa cậu về tới tận nhà sẽ dễ làm người ta chú ý, cậu đi bộ về đi.”

Vừa lúc mới tập xong đói bụng muốn chết, đi mua đồ nướng ăn...... Tiểu Mạnh không ý kiến gì, xuống xe, rẽ qua một con phố, hít hít mũi, theo mùi đồ nướng mò tới một quán nhỏ lề đường, mua mười xâu thịt ba chỉ, thịt bò, đứng đó chờ người ta nướng rồi mang về ăn.

Bỗng trước mặt hắn tối sầm lại. Ngẩng đầu lên dòm, lấy có một người cao hơn hẳn hắn đứng chắn ngay hướng đèn, đang cúi đầu chọn thịt, nét mặt gọn gàng như đao khắc, hơn nửa đêm còn mặc đồ vest phẳng phiu.

Thật là quá đáng! Tiểu Mạnh thầm mắng.

Người kia chọn đồ xong, đưa cho chủ quán đem đi nướng, đi tới đứng cạnh Tiểu Mạnh để cùng chờ. Tới lúc này, hắn mới nhìn thấy rõ người ta, đẹp trai anh tuấn, mày kiếm lãng mục, môi khá là mỏng.

“Em mới chuyển tới hả? Chưa từng thấy bao giờ.” Người kia chắc thấy rảnh rỗi quá, chủ động gợi chuyện.

Tiểu Mạnh thuận miệng trả lời: “Mới tốt nghiệp đại học, làm việc ở gần đây, cho nên chuyển qua đây ở.”

“Làm công ty nào?”

Hơ, anh đâu phải tổ trưởng tổ dân phố, hỏi kĩ thế làm gì! Tiểu Mạnh thầm mắng, miệng vẫn trả lời: “Công ty văn hóa Sáng Nguyên......”

Hắn hơi dừng lại, bổ sung: “Công ty con của Tập đoàn Đại La.”

Nói công ty Sáng Nguyên e chả bao nhiêu người biết, nhưng mà cái tên Tập đoàn Đại La lại là thanh danh vang dội, bao nhiêu người muốn vào mà không được đó, mặt mũi lắm á!

“Tập đoàn Đại La?” Nam tử cao lớn hắc một tiếng, “Lập nghiệp từ xã hội đen với buôn lậu chứ gì. Hồi đó lúc tôi lén rời nhà đi hoang, còn từng cướp đồ của bọn họ, giết thủ lĩnh của bọn họ, có gì ghê gớm đâu.”

Móa ơi, cao thủ xã hội đen “Về hưu”! Tiểu Mạnh lặng lẽ cách xa ra một chút, cười gượng: “Cuộc sống của anh phong phú ha......”

Nam tử cao lớn thản nhiên: “Sau này trong nhà tìm lôi tôi về, không cho tôi linh tinh nữa, quăng cho mấy công ty để quản lý, hắc, vừa lúc cũng cướp mấy mối làm ăn của Tập đoàn Đại La, hớt tay trên thị trường làm ăn ở nước ngoài của bọn họ.”

Excuse me? Tiểu Mạnh ngoáy ngoáy tai, nghĩ mình nghe lầm, hoành hành thị trường nước ngoài mà tới quán ven đường ăn đồ nướng?

Đương nhiên, cũng không ngoại trừ có những người thích đồ ăn lề đường......

Hắn lại cười gượng: “Thì ra là một sếp to, là công ty nào vậy ạ?”

“Giờ chả có công ty nào cả.” Nam tử cao lớn đầy vẻ nghiêm túc, “Ba lão già lùi ra sau màn rồi, nhưng mà không chịu ở không, liên tục xử lý hai người thừa kế, cục diện chính trị bây giờ hỗn loạn, vừa là nguy hiểm, nhưng cũng là kỳ ngộ, nên ta mới dấn thân vào chính đàn, ai, muốn kiêm tề thiên hạ, thì phải có quyền a!”

Hả? Tiểu Mạnh chớp mắt.

Đúng lúc này, một cái xe tải trờ tới, dừng trước quán nướng, cửa xe mở ra, hai người mặc áo blouse trắng nhào về phía người kia, túm lấy hai tay anh ta.

Đây là? Tiểu Mạnh và các thực khách khác ngớ ra nhìn.

Lại một người mặc áo blouse đi xuống xe, cười trấn an: “Làm phiền, chúng tôi là bệnh viện tâm thần Tần Sơn, đang bắt bệnh nhân trốn viện.”

Vừa nói vừa lấy thẻ ra để chứng minh.

Người kia vùng vẫy giãy dụa, giận dữ hét:

“Mau buông trẫm ra! Mau cứu giá!”

Tiểu Mạnh miệng há hốc, nhìn theo người kia bị nhét vào trong xe, nhìn xe chạy đi.

Mịa nó! Quả nhiên là bệnh tâm thần! Thiếu chút nữa bị hắn hù chết rồi! Lãng phí cảm xúc ghê!

tiểu mã ca = Châu Nhuận Phát.

Truyện Chữ Hay