Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 7 chương 85: tiên hạ thủ vi cường?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch giả: Tiểu Băng

Cảm ứng được khiếu huyệt tay trái biến hóa, Mạnh Kỳ mỉm cười, thần thức chìm vào trong đó. Thế giới này u ám mà yên tĩnh, có thể tiêu trừ tất cả sợ hãi và đau khổ trong lòng mỗi con người, hóa giải mọi chấp niệm của họ, sinh tử luôn đi cùng nhau, vô cùng huyền diệu, như nơi gia hương cuối cùng họ sẽ trở về, dù sau bao năm vẫn vậy.

Ở giữa đất trời có một đài sen lơ lửng, công thành cửu phẩm, một màu trắng nhạt, tươi mát ướt át, Cố Tiểu Tang ngồi bên trên, không linh, không nhiễm thế gian trần ai, như là Tiên Thiên mà sinh.

So với nhìn thấy lần trước, dung nhan bây giờ càng thêm tinh xảo khó tả, khí chất càng thêm thần thánh thoát tục.

Thấy Mạnh Kỳ tiến vào, cô chớp mắt, má lúm đồng tiền ẩn hiện, vẻ tinh quái lại bừng bừng hiện ra, cảm giác phi nhân nhanh chóng biến mất.

“Tướng công chào hỏi cũng không nói một tiếng đã tự xông vào ‘Khuê phòng’ của thiếp thân, thực là quá đáng, không sợ bị nhìn thấy cảnh không nên xem à?” Cố Tiểu Tang nhướng mày, giọng rất dịu dàng, “Nhưng mà vậy cũng là bình thường, đã là phu thê, khuê phòng của thiếp thân chính là phòng ngủ của tướng công mà, quả thực là không cần kiêng kị.”

Nói đàng hoàng hay nói mát nàng đều nói ra hết rồi, ta còn gì mà nói...... Mạnh Kỳ nghĩ, khẽ cười: “Không sai, tiếc là không nhìn thấy cái gì khiến người ta tư......”

Hắn vốn định ba hoa hai ba câu, nhưng nói đến một nửa, lại có chút không được tự nhiên, không nói hết được. Nói tới cùng, hắn với Cố Tiểu Tang chẳng quen thân gì lắm, cô từng là Đại La Thánh Nữ, họ từng là đối địch với nhau, tuy rằng sau này trải qua rất nhiều chuyện, từng có linh nhục chi duyên, cùng vượt qua sinh tử, nhưng nói một cách nghiêm túc thì chỉ có thể tính là mới bắt đầu, nói những lời như thế rất là xấu hổ.

Thấy thế, Cố Tiểu Tang mím môi cười, mắt lấp lánh ánh sao: “Thiếp thân thích cái bộ dáng giả lưu manh mà không ra lưu manh này của tướng công.”

Mạnh Kỳ cười gượng, chuyển đề tài: “Nàng đã luyện hóa hoàn toàn Tiên Thiên chi đức?”

Sao Tiểu Tang không có tí ngại ngần nào về mặt tâm lý với cái kiểu lời lẽ ăn nói như thế nhỉ?

Ài, từ hồi trước nàng đã như vậy rồi......

Nhưng mà xét toàn diện vẫn cứ thấy có chỗ nào không đúng......

Cố Tiểu Tang đưa tay lên chống má, như cười như không nói: “Xem ra tướng công đã vì thiếp thân mà tìm được nơi bí ẩn để chứng đạo truyền thuyết, hơn nữa còn không phải là Ngọc Hư cung.”

“Sao nàng đoán được?” Mạnh Kỳ kinh ngạc.

Cố Tiểu Tang mắt lấp lánh long lanh: “Chàng nói tới mấy chữ thiếp thân hoàn toàn luyện hóa Tiên Thiên chi đức giọng rất là thoải mái nhẹ nhàng, chẳng có tí lo lắng nào, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng kĩ lưỡng xong hết rồi.”

“Vậy à.” Mạnh Kỳ gật đầu cười, là tâm tình của mình bán mình, “Ta đã tìm được cách vào trong Sinh Tử nguyên điểm, cũng đã lưu lại đạo tiêu ở trong đó, vào đó chứng đạo hẳn là qua mắt được vị kia......”

Hắn kể lại chi tiết chuyện Sinh Tử nguyên điểm, Chân Võ đại đế, Chư Thiên Sinh Tử luân và Phong Đô đại đế tương lai cho Cố Tiểu Tang nghe, ý là muốn thảo luận với cô, cùng bàn kế hoạch.

Cố Tiểu Tang khóe miệng khẽ cười như không, sóng mắt lấp loáng như đang có tinh hà phản chiếu, lẳng lặng nghe Mạnh Kỳ nói xong, sau đó mới mỉm cười:

“Tướng công dám chắc Phong Đô đại đế sẽ giống Hoàng Tuyền, tới tìm Chân Võ?”

“Nếu Phong Đô đại đế bỏ qua Chân Võ, hoặc ra tay với chàng trước mặt Chân Võ, chàng có nắm chắc sẽ khiến được Chân Võ xuất kiếm, mà không ảnh hưởng gì tới bản thân mình không?”

“Tướng công đoán được mục đích thật của Phong Đô đại đế à? Biết ông ta giỏi nhất là cái gì không? Nếu cho Chư Thiên Sinh Tử luân thình lình đánh lén thì có được mấy thành nắm chắc sẽ làm thương nặng được nó?”

“Thiếp thân biết tướng công vẫn còn chiêu sau lưng, là cái cây có khả năng thôn phệ Kiến mộc, làm sụp Dao Trì kia đúng không, nó có thể ‘Ăn’ Cửu Trọng Thiên, đương nhiên cũng có thể ‘Ăn’ Cửu U và diễn sinh chi vật, bao gồm cả ‘Sinh Tử nguyên điểm’, nhưng vật đó của chàng đã sớm không phải là cái gì bí mật, chuyện ở Dao Trì có nhiều cường giả đã nhìn thấy, Phong Đô đại đế nếu đã dám mời tướng công cùng vào Sinh Tử nguyên điểm, thì làm gì không có chuẩn bị sẵn đối phó nó!”

Mỗi câu hỏi đều xoáy thẳng vào lòng Mạnh Kỳ, chỉ đúng vào sơ hở trong kế hoạch của hắn, ngay cả quân cờ mấu chốt là “Đại Đạo chi thụ” cũng không còn là lá bài tẩy gì nữa - lần trước tiến vào Sinh Tử nguyên điểm, Mạnh Kỳ là nhờ vào Hoàng Tuyền hài cốt hóa thân, không mang theo Đại Đạo chi thụ, nhưng hắn biết cái cây cổ quái này rất thòm thèm Sinh Tử nguyên điểm.

Thấy Mạnh Kỳ sửng sốt, Cố Tiểu Tang lại cười: “Không phải do tướng công trí tuệ không đủ, mà là vì chàng chưa quen lắm với việc bố cục mưu đồ. Đợi sau này dần quen là được, khi muốn đối phó với một kẻ địch mà mình không hiểu kỹ, tốt nhất đừng dựa vào thứ chưa biết hoặc không thể nắm chắc, tỷ như Chân Võ, cũng không thể chỉ đưa ra một kế hoạch duy nhất, vì nếu lỡ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đánh gãy một khâu, toàn bộ bố cục sẽ thất khống.”

Không cần an ủi ta...... Mạnh Kỳ thầm nói.

Cố Tiểu Tang nghiêng đầu:

“Quan trọng nhất là, tướng công, chàng hiểu được bao nhiêu về Phong Đô đại đế?”

“Tuy rằng sau khi Nhân Hoàng vẫn lạc, ông ta đã nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, ngủ say trong hỗn độn, hầu như không để mắt tới chuyện ở Chân Thật giới nữa, nhưng hẳn là chàng cũng hiểu, họ có thể nhìn thấy tương lai, giữ lấy khả năng, trừ phi có liên quan tới Bỉ Ngạn giả khác, nếu không chuyện tương lai đều là nằm trong lòng bàn tay của họ. Phong Đô đại đế xưa nay làm việc rất kín kẽ, bí mật thành lập lên được cả một âm tào địa phủ, thì làm sao có cái gì chàng giấu được mắt ông ta? Trong ký ức và kiến thức của người kia, không hề có thông tin gì về Phong Đô đại đế, cứ như ông ta là sau này mới xuất hiện.”

Mạnh Kỳ giật mình: “Có nghĩa Phong Đô đại đế chỉ là người phát ngôn của một Bỉ Ngạn giả nào đó? Nó giấu đầu lộ đuôi, thân phận không rõ, lai lịch bất tường, vì nếu nó bị nhận ra, sẽ khiến người ta biết được ngay.”

Đúng thật là chỉ có Bỉ Ngạn giả mới có thể đối kháng Bỉ Ngạn giả, nếu không phải sau lưng mình có Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thanh Đế, thì chuyện mượn sư phụ làm âm tào địa phủ cũng đã sớm bị nhận ra rồi.

“Cho nên, nếu Phong Đô đại đế thật có ác ý đối với tướng công thì chàng không thể nào đỡ nổi đâu, có khi còn dùng tới cả Bỉ Ngạn chi lực luôn đó.” Cố Tiểu Tang cười yếu ớt, “Thực ra muốn thật sự không có tai họa ngầm rất đơn giản.”

“Hửm, làm như thế nào?”

Cố Tiểu Tang cười nhẹ: “Dùng ‘Chư Thiên Sinh Tử luân’ để thăm dò, sau khi xác định Chân Võ không để ý gì tới nó, thì chia sẻ nó với vị ở Phù Tang cổ thụ kia, với Quảng Thành tử, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Xích Tinh tử các Tạo Hóa người đại thần thông, để họ để mắt tới hướng đi của chàng. Khi chàng và Phong Đô đại đế tiến vào Sinh Tử nguyên điểm, họ sẽ lập tức thông qua đạo tiêu mà cùng tới đó, vây sát Phong Đô đại đế.”

“Một đội hình như vậy, dù ông ta có hậu chiêu gì đi nữa, có mượn dùng tới Bỉ Ngạn chi lực đi chăng nữa, thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Chỉ cần Phong Đô đại đế vừa chết, tướng công sẽ không còn phải lo ông ta hại gì chàng nữa.”

“Này......” Mạnh Kỳ nghe mà sởn tóc gáy.

Đây là tiên hạ thủ vi cường!

Cố Tiểu Tang bật mắng: “Tướng công thấy thiếp thân rất cay nghiệt phải không?”

Mạnh Kỳ còn chưa kịp đáp, cô đã lại cười, mắt mày lại giãn trở ra: “Thiếp thân biết tướng công không phải là không nghĩ ra nổi kế hoạch như này, chỉ là chàng không muốn chủ động hại người, nhất là khi đối phương không hề hiển lộ ra ác ý với chàng, nên chàng mới vất vả mệt mỏi đi tìm cách để đề phòng, ngoài ra, chàng còn lo Phong Đô đại đế kiếm được vật quan trọng gì đó, khiến trở nên vô cùng mạnh mẽ nữa đúng không.”

Mạnh Kỳ cười tự giễu: “Không sai. Ta rất giỏi đi nhờ người giúp đỡ, nhưng khi hai bên không oán không cừu, mà bảo ta chủ động bày ra bố cục mưu hại đối phương, thì không phải là lý niệm của ta, không phải đạo của ta.”

“Đó chính là điểm khác biệt của tướng công và thiếp thân.” Cố Tiểu Tang trở nên nghiêm túc.

Mạnh Kỳ ngẩn người, còn chưa kịp nói chuyện, cô đã rũ mắt, vẻ xấu hổ: “Cho nên thiếp thân chỉ có ở bên cạnh tướng công mới có cảm giác an toàn, không có phản bội, không có mưu tính.”

Mẹ nó, nếu Tiểu Tang dùng giọng điệu đùa giỡn trêu ghẹo nói những lời này, mình sẽ nghĩ nàng có vài phần chân tình thực lòng, như ra vẻ xấu hổ nhu tình “Thổ lộ” như thế này, thật là làm người ta không làm sao mà tin nổi, vì thế này không phải là tính tình của nàng! Mạnh Kỳ rất có cảm giác một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

“Nhưng mà ngoài cách tiên hạ thủ vi cường ra, cũng không phải không còn biện pháp khác.” Cố Tiểu Tang nhanh chóng vượt qua e lệ, má còn ưng ửng hồng, mỉm cười, “Thiếp thân tính đợi một chút, đợi sau khi tướng công và Phong Đô đại đế vào Sinh Tử nguyên điểm, sẽ tìm cơ hội ở trong đó chứng Truyền Thuyết chi cảnh.”

“Nếu làm vậy sẽ dẫn tới cái gì? Có thể khắc chế Phong Đô đại đế à?” Mạnh Kỳ vừa mới dứt lời, thì nghĩ ra một thứ, bật thốt, “Nàng muốn lợi dụng ông ta để làm gì à?”

Tiểu Tang nãy giờ nói nhiều như vậy, thì ra dụng ý là nằm ở nơi này!

Cố Tiểu Tang chỉ cười nhẹ không đáp.

Truyện Chữ Hay