Chuyện của Nhuế Thanh chính thức kết thúc. Sau đó, Nhuế Thanh còn tới gặp Đông Tâm một lần nữa, muốn cảm ơn hai vợ chồng bọn họ đã xé nát bộ mặt thật của cậu cô ấy cho cha mẹ cô ấy thấy. Đông Tâm nghe mấy lời này xong còn cảm thấy rất ngại, một lần nữa nói xin lỗi bởi cô không ngờ chuyện này lại liên quan đến cả mẹ Nhuế. Nhưng Nhuế Thanh lại không nề gì, khẽ nói trong điện thoại: "Không sao đâu ạ. Là bà ấy tự chọn cái kết thảm hại nhất cho chính mình mà."
Không biết vì sao, Đông Tâm lại cảm thấy Nhuế Thanh đang nói những lời này cho chính cô nghe. Sau khi chuyện này kết thúc, bạn học Văn Tử mới đi hưởng tuần trăng mật ở Maldives cũng trở về. Lợi dụng lổ hổng trong sự thủ tín của Văn Tử, Đông Tâm nói hết mọi chuyện cho Văn Tử nghe. Văn Tử nghe xong thì há hốc mồm rơi cả cằm xuống đất.
Cô ấy vỗ tay nói: "Chúc mừng cậu, đại tác gia. Không ngờ cậu lại xem được một vở kịch Mary Sue cẩu huyết đến như thế. Cậu thực sự không nghĩ đến chuyện đưa chuyện ở Tô gia các cậu vào truyện tranh sao? Mợ nó chứ, không ngờ nội dung vở kịch lần trước lại rẽ sang một nhánh mới bất ngờ đến như vậy. Đúng rồi, nếu viết thì cậu hãy viết tiếp là sau khi Tô Yến và Nhuế Thanh chia tay thì anh ta lập tức bị Hoàng Hiểu Thiến đá văng, mà lần này Hoàng Hiểu Thiến không chỉ đùa bỡn tình cảm của anh ta mà còn lừa hết cả tiền của anh ta luôn! Và vào thời điểm anh ta nghèo túng khổ sở nhất thì Nhuế Thanh lại một lần nữa xuất hiện như một vị thần chìa tay ra để giúp đỡ anh ta. Rồi đến khi hai người gương vỡ chuẩn bị lành thì cmn Hoàng Hiểu Thiến lại xuất hiện một lần nữa! Thì ra là cô ta rời đi là vì có nỗi khổ riêng, cô ta bị bạch cầu, cô ta còn mang trong mình giọt máu của Tô Yến nữa......"
"Dừng dừng dừng!" Đông Tâm thực sự nghe không nổi nữa, vội vàng ngắt lời Văn Tử: "Ăn nói linh tinh cái quái gì thế. Sao chuyện xưa của cậu Hoàng Hiểu Thiến đó không phải là bị tai nạn mà lại là bị bạch cầu? Còn có cái gì mà gương vỡ lại lành chứ? Tớ thì càng mong Nhuế Thanh có thể nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi bóng ma Tô Yến này để bắt đầu cuộc sống mới hơn đấy!"
Nói đến đây, Đông Tâm lại không nhịn được mà mỉa mai mấy câu, "Nói đến đây mới nhớ, tớ thực sự là đến quỳ tên Tô Yến này luôn đấy. Rõ ràng từ đầu đến chân đây đều là chuyện của anh ta vậy mà tớ và Tô Lịch lại là người phải chạy ngược chạy xuôi. Hừ, đúng là bạc tình, sau đó anh ta chỉ nói chuyện đúng một lần là hỏi xem còn tiền hay không, còn Nhuế Thanh hay là người khác thì không nhắc đến nửa chữ."
Văn Tử vỗ vai Đông Tâm, thở dài: "Người anh em, chính vì vậy nên tiểu thuyết ngôn tình mới bán được đó."
Đông Tâm quả thực không theo kịp suy nghĩ của Văn Tử, líu lưỡi hỏi: "Đại tỷ à, cậu đi Maldives về một cái là suy nghĩ cũng rời khỏi trái đất luôn à? Tớ đang nói là Tô Yến quá mức thụ động, sao cậu lại nói đến tiểu thuyết ngôn tình rồi?"
Văn Tử tặc lưỡi: "Cậu nghĩ mà xem, nếu đây là trong tiểu thuyết ngôn tình thì cái thể loại thiếu nữ dây dưa nghịch tập nam thần này sau khi theo đuổi ngược được nam thần xong thì nhất định nam thần sẽ yêu nữ chính đến chết đi sống lại, yêu đến long trời lở đất.....nhưng sự thật là đây đều là lừa đảo! Chính là bởi vì ngoài đời có quá nhiều bi kịch như Nhuế Thanh cho nên trong tiểu thuyết ngôn tình mới có thể hư cấu ra được một đống kiểu theo đuổi ngược thành công như thế. Đây còn không phải là để thỏa mãn trí tưởng tượng của mấy cô gái như vậy sao?. Hầy, chỉ mong Nhuế Thanh sau khi vượt được ải này sẽ tìm được người thật lòng thích cô ấy. Còn Tô Yến ấy à, ha ha ha, cứ chờ mà xem, nhất định chúng ta sẽ có kịch mới để xem. Đến lúc đó cậu nhớ update tình hình cho tớ luôn và ngay là được."
"Xùy xùy xùy," Đông Tâm đẩy cánh tay mà Văn Tử đang khoác trên vai mình xuống, trợn trắng mắt: "Cậu tưởng tớ là lâu chủ của Tianya à, lại còn update liên tục nữa chứ=.="
Văn Tử cười hì hì coi như không nghe thấy Đông Tâm nói gì, phủi tay nói tiếp: "Được rồi, nội dung chính kịch đã nói xong rồi, chúng ta chuyển sang tuyến tình cảm nhé."
Đông Tâm bật cười: "Tuyến tình cảm gì chứ?"
"Vớ vẩn." Văn Tử trợn mắt nói: "Đương nhiên là chuyện tình cảm của cậu và Tô Lịch chứ còn gì nữa. Sao? Thế nào rồi? Lên giường chưa?"
Đông Tâm vừa nghe xong mặt lập tức đỏ rực. Văn Tử thấy thế thì tặc lưỡi lắc đầu: "Được rồi, không cần nói gì thêm nữa. Nhìn cậu thế này là hiểu Tô Trẻ Trâu còn chưa có xuống tay rồi." Dứt lời, Văn Tử liền yên lặng, yên lặng, yên lặng, nhưng đến phút chót lại không kiềm được mà nói: "Hừ, sao tớ cứ thấy có gì đó sai sai ở đây nhỉ? Đây không hề giống phong cách của Tô Lịch nha!"
Đông Tâm ho khan hai tiếng, ngượng ngùng nói: "Không phải là anh ấy không ra tay, mà là tớ không đồng ý..."
Chuyện kể ra thì rất dài. Thực ra kể từ sau khi giải quyết chuyện của Nhuế Thanh xong, sau đó Tô Lịch luôn hoặc vô tình hoặc cố ý nhắc tới chuyện này. Lúc hai người đang phơi chăn vào buổi sáng, Tô Lịch ồn ào nói: "Bây giờ dùng hai giường nên cần đến hai bộ chăn, hai bộ ga, hai bộ gối, rồi thì cả hai bộ vỏ gối nữa... chỉ giặt thôi cũng thấy phiền rồi. Vợ à, nếu không chúng ta về ngủ chung lại một giường đi."
Buổi tối trời mưa, Tô Lịch lại tiếp tục: "Em bị phong thấp nhẹ, mưa một chút là đầu gối lại đau, hơn nữa cho dù ở trong chăn ấm áp thì đầu gối vẫn luôn lạnh lẽo. Trước kia đều là anh dùng tay che cho em, cho nên, vợ à, hay là tối nay chúng ta ngủ một giường đi."
Lúc hai người đi siêu thị để mua đồ dùng hàng ngày, Tô Lịch vừa trông thấy chăn điện liền ồn ào: "Bây giờ chăn điện cũng đều là chăn đôi, cái giường đơn ở thư phòng kia không thể để nổi. Hơn nữa buổi tối anh ngủ ở đó vừa cô đơn vừa lạnh lẽo. Thế nên vợ ơi, chúng ta về chung một giường nhé?"
Mà đối mặt với những yêu cầu vô sỉ như vậy của Tô Lịch thì từ trước đến nay Đông Tâm luôn có một cách xử lý duy nhất - đó chính là bơ đi mà sống. Đông Tâm những tưởng rằng, mình lạnh nhạt như vậy thì Tô Lịch sẽ không còn cách nào khác. Nhưng sự thật chính là, không được công khai thì chúng ta sẽ lén lút. Tần suất Tô Lịch lén làm việc xấu càng ngày càng nhiều. Hở ra một tí là lại ôm ôm, thậm chí lần đó ở phòng bếp còn thiếu chút nữa thì lau súng cướp cò! Sau lần đó, cuối cùng Đông Tâm đành phải ngả bài với Tô Lịch=.=
Đông Tâm khụ khụ hai tiếng: "Tớ nói với anh ấy là, bây giờ tớ đang muốn tập trung toàn bộ tinh thần vào chuyện vẽ tranh. Dạo này tớ cũng đang phải chỉnh sửa lại sơ yếu lý lịch để đi tìm việc mới. Cho nên, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này."
Văn Tử nghe xong liền dùng ánh mắt quái dị nhìn Đông Tâm, nói: "Tình yêu à, cậu đây là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tớ hay là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của chính mình thế? Một lời nói dối vụng về như vậy mà cậu nghĩ tớ sẽ tin sao? Tô Lịch sẽ tin sao? Chuyện cậu vẽ tranh vào ban ngày liên quan đếch gì đến chuyện nửa đêm tối lửa tắt đèn của hai người chứ? Cậu cũng đâu có dùng tay để xxx đâu?"
Đối với ngôn từ đen tối đến không thể đen tối hơn của Văn Tử, Đông Tâm bĩu môi, bày ra dáng vẻ vò mẻ không sợ nứt nói: "Được rồi! Tớ chính là nói dối một cách vụng về như thế đấy? Thì sao nào? Từ khi trùng sinh đến bây giờ mới được có hơn một tháng, nhanh như thế đã.... Nô tỳ không làm được màT^T" Hơn nữa đây dù sao cũng là lần đầu tiên của cô, cô gái nào mà không muốn nó sẽ trở thành một hồi ức tốt đẹp chứ? Cho nên, cho dù thế nào đi chăng nữa, Đông Tâm cũng muốn mình gầy đi một chút. Bao giờ đẹp được thì tính đến chuyện này kia ấy đó sau.
Không ngờ Văn Tử nghe xong lại hừ lạnh một tiếng, sau đó trợn mắt lên nói: "Hơn một tháng mà gọi là nhanh à? Nhớ ngày đó hai người yêu đương cũng được có hơn một tháng đã chuyển về chung một ổ rồi đấy thôi."
Đông Tâm thổ huyết. Đối với nhân phẩm tiết tháo của mình lại biết thêm một giới hạn mới. Sao cô lại có thể không biết xấu hổ quen nhau được có một tháng mà đã sống chung với Tô Lịch rồi??!! Tính cách bảo thủ đâu rồi? Nói không với quan hệ tình dục trước hôn nhân đâu rồi?
Trong lòng Đông Tâm đang âm thầm phỉ nhổ mình vô số lần, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng gượng, "Không phải cậu cũng nói đó là sau khi yêu nhau sao? Bây giờ tớ và Tô Lịch....khụ khụ, giá trị thân mật cùng lắm cũng chỉ dừng ở mức thôi. Mà ở cái giai đoạn này thì đương nhiên không thể....."
Không ngờ Đông Tâm còn chưa nói xong thì Văn Tử bên kia đã cắt ngang: "Ai nha, thì ra là có thể trong lúc tối lửa tắt đèn tùy tiện hôn môi sờ ngực nhau nha. Chậc chậc chậc......."
Đông Tâm lại thổ huyết: "Tớ là bị ép buộc! Bị ép buộc đó!!"
Văn Tử ha ha ha thứ N+, "Cậu dám nói trong lúc hôn nhau cậu không hề vươn đầu lưỡi ra không? Lúc bị ôm thì cậu không duỗi tay ôm lại? Tất cả đều là bị Tô Lịch ép buộc?"
Đông Tâm bị ép đến tuyệt lộ, chỉ có thể ôm mặt: "Đại tỷ, thiên hạ không thể bị phá hủy được."
Thấy Đông Tâm giương cờ trắng đầu hàng, Văn Tử mới thỏa mãn vỗ vai Đông Tâm nói: "Chúng ta đã quen thuộc như thế rồi, không cần giả vờ. Tớ vẫn câu nói đó, chính là muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, quan tâm chó gì đến mấy cái tiết tháo vớ vẩn đó cho chết nghẹn ra. Hai người vốn là vợ chồng, xấu hổ cái beep! Chậc chậc chậc, nhưng việc này đúng là tớ có chút không trâu bắt chó đi cày. Với trình độ kia của Tô Lịch nhà cậu, có khi anh ta đã sớm đào sẵn hố chỉ chờ cậu nhảy xuống thôi rồi ý chứ!"
Đông Tâm nghe xong líu lưỡi, chớp mắt nói: "Không có đâu. Lần trước sau khi tớ ngả bài với anh ấy xong thì anh ấy vô cùng quy củ, dạo này cũng không hề kêu gào đòi chung giường nữa. Anh ấy nói, anh ấy tôn trọng tớ, chờ đến khi nào tớ bằng lòng thì nói tiếp sau."
Văn Tử nghe xong liền lắc đầu thở dài: "Mấy câu này chỉ có thể lừa được cái loại thiếu nữ ngu ngốc như cậu mà thôi. Tiểu Tâm à, nói cho cậu biết, nếu trong vòng một tháng tới, Tô "Nhân tinh" kia không thịt được cậu thì bà đây sẽ đi lau nhà cho cậu một tháng, oke?"
------------
Vốn là đối với mấy câu nói của Văn Tử, Đông Tâm nghe xong cũng chỉ bỏ ngoài tai. Nhưng thật không ngờ một lời của Văn Tử lại thành lời tiên tri, vào hôm Tết Nguyên Đán, Đông Tâm quả thực đã không chút đề phòng mà nhảy vào cái hố mà Tô "Nhân tinh" đã đào sẵn...
Dựa theo thói quen cũ, tết Nguyên Đán hằng năm thì đôi vợ chồng son Tô Lịch sẽ về Đông gia. Năm ngày cuối cùng của năm , tất cả đều trôi qua vô cùng bình thường. Nhưng. Buổi chiều hôm đó, Đông Tâm theo mẹ đi chợ mua đồ nấu cơm, sau khi Tô Lịch tan làm thì trở lại giúp ba Đông sửa máy tính, một nhà bốn người vui mừng hớn hở ăn cơm xong rồi quây quần lại với nhau xem tiệc Nguyên Đán trên TV (cái này giống Táo Quân của mình í) cho đến rưỡi, cha mẹ Đông mới tắt TV trở về phòng.
Trước khi đi ngủ, mẹ Đông lại làu bày theo thói quen: "Cha mẹ về phòng ngủ trước. Hai đứa cũng đi ngủ sớm một chút, đừng có chờ cái gì mà tiếng chuông năm mới rồi mới đi ngủ. Cũng chỉ là hình thức mà thôi, không có ý nghĩa gì đâu. Còn nữa, chăn đệm của hai đứa mẹ cũng trải sẵn rồi, nếu lạnh thì tự lấy thêm, chăn lông ở trên nóc tủ quần áo í. Còn nữa, bật sẵn chăn điện lên luôn đi, không tí nữa lại kêu lạnh khắp nơi, biết chưa?"
Đông Tâm đang hóng ca sĩ mà mình thích, đối với tất cả lời nói của mẹ Đông đều là vào tai phải, ra tai trái, cũng mặc kệ câu cuối mẹ mình nói cái gì, chỉ xua xua tay nói: "Vâng vâng vâng, con nhớ rồi, mẹ cứ đi ngủ đi."
Mãi cho đến khi tiết mục của ca sĩ mình yêu thích kết thúc, Đông Tâm vừa lòng thỏa mãn rửa mặt rồi quay lại phòng ngủ, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Đó chính là phòng ngủ của cô chỉ có một chiếc giường lớn thôi!! Đứng ở trước cửa phòng ngủ, Đông Tâm chợt nhớ tới nụ cười "Từ bi" của Tô Lịch lúc trước:
Vợ à, hay là chúng mình ngủ chung giường đi.
Vợ à, chúng mình ngủ chung giường đi.
Chúng mình ngủ chung giường đi.
Ngủ chung giường....
Chung giường....
Đi.....
Nhìn thấy Tô Lịch đang biếng nhác dựa nửa người vào thành giường, Đông Tâm lệ rơi trong gió: Văn Tử nói không sai! Con hàng này chính là thành tinh rồi mà! Cái gì mà tôn trọng cô, sẽ chờ cô chứ? Nhảm nhí! Tô "Nhân tinh" không ra tay không phải là vì không muốn mà là vì đang chờ cô tự nhào vô!
Nghĩ đến đây, trong một phút nào đó, Đông Tâm chỉ hận không thể lao lên bóp chết Tô "Nhân tinh".
Mà Tô "Nhân tinh" ở đầu bên kia lại trưng ra vẻ mặt súc vật vô hại, thấy Đông Tâm đứng ở cửa cũng không động đậy, chỉ cong môi nói: "Thất thần cái gì đó? Mau lên giường đi, chăn điện cũng đã bật trước cho em rồi đó." Nói xong, còn cố tình vỗ vỗ vài cái ở vị trí bên cạnh nữa.
Đông Tâm thấy vậy liền cắn răng một cái, ngoan ngoãn bò lên giường. Chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết, vì dù sao cô cũng đâu thể cản Tô Lịch được, vì nếu bắt anh đi ngủ sofa thì nhất định sẽ kinh động đến cha mẹ, không thể được. Càng suy nghĩ thì Đông Tâm càng cảm thấy, nhất định là Tô "Nhân tinh" đã lên kế hoạch từ sớm, không nhịn được liền lên tiếng: "Tô Lịch, anh đã sớm đào hố từ trước rồi chỉ đợi em nhảy xuống thôi đúng không?"
Đông Tâm vốn cho rằng Tô Lịch nhất định sẽ ngụy biện một hai câu, không ngờ Tô Lịch nghe xong lại chớp chớp mắt vô tội nhìn cô, nghiêm túc nói: "Đông Tâm, không phải em nói trinh thám là kỹ năng đặc biệt của phụ nữ sao? Thực ra, đàn ông cũng có bộ kĩ năng đặc thù đó."
Đông Tâm: "Là cái gì?"
Tô Lịch: "Đó là để dỗ phụ nữ lên giường, ở phương diện nói ngọt, kĩ năng của đàn ông đều là mãn cấp đấy."
Đông Tâm cười ha ha ha, lời này của Tô "Nhân tinh" dịch ra nghĩa là, trinh thám thì anh đấu không lại em, nhưng vì lừa em lên giường, gian kế anh có cả rổ.
Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang định đốp trả, Tô Lịch lại đột nhiên vỗ đầu cô, ôn nhu nói: "Nhưng Đông Tâm à, cho dù kĩ năng nói dối của anh điêu luyện đến mức nào thì anh cũng sẽ không dùng nó với em đâu. Bởi vì em không phải là người phụ nữ khác, em là vợ của anh. Lúc kết hôn anh đã đồng ý với em, đó là sẽ mãi mãi không lừa gạt em. Cho nên, những lời nói kia của anh là nói thật. Chỉ cần em không đồng ý, anh nhất định sẽ không ép buộc em."
Dứt lời, Tô Lịch liền hạ mắt xuống, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Được rồi, cũng muộn rồi, đi ngủ đi."
Đông Tâm nghe xong chợt ngẩn người, mắt thấy Tô Lịch thực sự cởi áo khoác muốn nằm xuống liền vô thức nắm lấy tay anh. Đầu bên này, Tô Lịch bị Đông Tâm nắm chặt tay như vậy chợt cứng đờ cả người, giống như bị điểm huyệt cố định tại chỗ. Đông Tâm đỏ mặt, nhẹ nhàng buông tay Tô Lịch ra, sau đó mới nói: "Cũng không phải là em không muốn, chỉ là...."
Đông Tâm cắn răng, nội tâm quằn quại dữ dội nhưng lại không cách nào mở mồm nói ra lời được, mà Tô Lịch nghe vậy liền ra vẻ thâm minh đại nghĩa, hôn lên trán Đông Tâm nói: "Được rồi, anh hiểu mà, đi ngủ đi."
Đông Tâm nghe xong tức đến lộn ruột, bỏ tay Tô Lịch ra, bùng nổ.
"Hiểu hiểu cái em gái nhà anh í! Tôi nói tôi không muốn khi nào! Ai không muốn chứ, bà đây chính là đang xấu hổ! Đang xấu hổ đó, được chưa?! Tôi cũng đã nói là tôi trùng sinh, là trùng sinh lại rồi, mà trùng sinh thì đương nhiên chưa từng làm cái chuyện kia bao giờ, cho nên tôi xấu hổ, tôi ngại ngùng một chút là bình thường, được chưa?!! Chính là cự tuyệt để chào đón đó, có hiểu hay không? Là kiểu ỡm ờ nửa kín nửa hở nửa muốn nửa không đó, có hiểu hay không? Mợ nhà nó chứ, chẳng lẽ anh muốn bà đây khắc hai chữ lên mặt thì anh mới hài lòng à? Ôi tôi đến chết mất thôi, sao tôi lại phải nói mấy lời này chứ! Thổ huyết mất thôi!"
Sau khi Đông Tâm xổ một tràng xong thì trong phòng cũng chợt an tĩnh lại, lúc này Đông Tâm mới giật mình nhận ra lúc nãy mình đã nói những gì. Trong thoáng chốc, Đông Tâm chỉ thấy mặt mình nóng rực, đúng lúc cô đang bối rối thì chuông điện thoại chợt vang lên. Đông Tâm cầm lên xem, là Văn Tử.
Vừa bấm nghe thì Đông Tâm liền nghe được âm thanh ồn ào huyên náo từ phía Văn Tử truyền tới, sau đó là tiếng cười hi hi ha ha của cô ấy: "Happy New Year!!! Chúc người chị em tốt nhất của tớ sang năm mới sẽ béo thêm mười cân, cuộc sống mãi mãi hết ăn lại đi dạo hết đi dạo lại ăn. A, ngày mai cậu nhớ kiểm tra và nhận thư nhé, tớ đã gửi cho cậu quà mừng năm mới rồi đó." Nói xong không đợi Đông Tâm phản ứng đã lập tức cúp điện thoại.
Khỏi nói cũng biết, nhất định nha đầu này lại đang nhậu nhẹt tưng bừng ở chỗ nào đó rồi.
Tắt di động, Đông Tâm yên lặng thở dài một hơi, chỉ cảm thấy Bầu! Không! Khí! Lại! Gượng! Gạo! Rồi! Chả lẽ hai người bọn họ định cứng nhắc như vậy cả đêm sao?
Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền cắn răng, ngẩng đầu lên định làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói dăm ba câu, không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt nóng bỏng của Tô Lịch. Trái tim Đông Tâm nhảy dựng lên, đang định lên tiếng thì Tô Lịch liền nhào tới.
Cảm giác môi bị Tô Lịch cắn, Đông Tâm khẽ kêu ra tiếng, nhưng lúc này Tô Lịch đâu còn chú ý được nữa, sau khi đè Đông Tâm xuống giường thì lập tức cởi quần áo của mình. Cảm nhận được hô hấp nặng nề của Tô Lịch trên cổ mình, Đông Tâm khẽ đỏ mặt, dùng chăn che nửa khuôn mặt, thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa...anh...nhớ nhẹ chút....."
Tô Lịch ừ một tiếng như có như không, cúi người hôn lên môi Đông Tâm, cùng lúc đó, bàn tay cũng nhẹ nhàng luồn vào trong áo ngủ của cô. Cảm nhận được nơi nào đó bị Tô Lịch nắm lấy, Đông Tâm không kiềm chế được rên nhẹ hai tiếng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cảm giác kì lạ liền tràn ngập cơ thể.
Tô Lịch thấy vậy liền khẽ híp mắt, cắn nhẹ vào tai Đông Tâm: "Đây là chỗ mà em thích nhất này. Còn cả chỗ này......chỗ này nữa....."
Theo bàn tay chạy khắp nơi trên người mình của Tô Lịch, hô hấp của Đông Tâm cũng dần nặng nề hơn, cuối cùng không nhịn được vươn tay ôm lấy Tô Lịch: "Ông xã, em....."
Tô Lịch cười khẽ, nhẹ nhàng hôn Đông Tâm: "Vợ à, anh yêu em."
...........
Lúc đôi vợ chồng son ở trong chăn quấn quýt ngọt ngào thì ngoài cửa sổ, từng đóa pháo hoa rực rỡ cũng bắt đầu nở rộ. Thậm chí trong mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh hét chói tai của người đi đường. Năm mới thực sự đã đến, mà Đông Tâm cũng đã nhận được lễ vật năm mới đầu tiên của mình, đó chính là lột xác từ một thiếu nữ trở thành một thiếu phụ.
Ừ, rất tốt, rất viên mãn.