Chiều hôm sau, Đông Tâm hẹn cậu Trần đến quán trà gặp mặt. Vừa bước vào phòng riêng của quán trà, cậu Trần thấy chỉ có một người là Đông Tâm liền cà lơ cà phất hỏi: "Sao chỉ có một mình cô thế? Tô Yến và Tô Minh Nguyệt đâu? Cả người đàn ông của cô nữa?"
Đông Tâm vừa châm trà vừa nói: "Không cần quan tâm tới bọn họ. Hôm nay chỉ có tôi với ông nói chuyện với nhau thôi."
"Cô?" cậu Trần híp mắt nhìn Đông Tâm bằng ánh mắt khinh bỉ, cười: "Cô nói với tôi? Cô có thể làm chủ cho Tô gia à? Xùy xùy, mau đi gọi điện cho người đàn ông của cô đi!"
Đông Tâm nghe vậy tức đến bật cười, ngẩng đầu lên nói: "Xem ông nói kìa? Nếu tôi không làm chủ cho Tô gia được thì tôi đến đây gặp ông làm gì? Đốt thời gian à? Lại nói, ai quy định phải họ Tô thì mới có thể được quyết định chuyện của Tô gia cứ? Không phải ông cũng là người nắm trong tay quyền làm chủ Nhuế gia sao?"
Cậu Trần thấy Đông Tâm mỉa mai mình liền trợn mắt mắng: "Con đàn bà này, mày đừng có ngồi đó mà mỉa ông đây! Chuyện của nhà tao đến lượt mày quản à! Mau gọi Tô Lịch đến, có gì thì nói luôn đi, không nói mai ông đây sẽ đến bệnh viện của Tô Minh Nguyệt làm loạn, đến luôn cả chỗ của Tô Yến, cả chỗ của người đàn ông của mày.... Haha, các người cứ chống mắt lên mà xem ông đây đi ăn vạ đến từng chỗ của các người!"
Đông Tâm lắc đầu thở dài nói: "Nói cả nửa ngày trời hóa ra cậu Trần vẫn không hiểu ý của tôi. Ông và Tô gia cũng coi như đã tiếp xúc được một khoảng thời gian rồi, ông cũng là người thông minh nên chắc cũng đã nhìn ra tình huống bây giờ của Tô gia. Chị cả thì bận rộn công việc không có thời gian quan tâm đến nhà cửa, Tô Yến lại chỉ là một tên vô dụng, chị hai, chị ba cũng không thể trông cậy gì... Cho nên toàn bộ Tô gia, quyền quyết định mọi chuyện hầu như đều là do Tô Lịch."
"Nhưng, mặc dù mọi chuyện của Tô gia đều dựa vào Tô Lịch thì cũng có một số việc mà anh ấy không thể tự mình ra mặt được. Nếu không thì hôm nay việc gì anh ấy phải để một người ngoài như tôi đến, phải không?."
Cậu Trần nghe ra Đông Tâm đang ý tại ngôn ngoại, mắt khẽ đảo một cái, giọng nói cũng hòa hoãn hơn ba phần: "Cô.....Có ý gì?"
Đông Tâm không nói mà bày ra tư thế "Mời ngồi". Cậu Trần suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống, Đông Tâm lúc này mới lên tiếng nói: "Không dối gì ông, thực ra chồng tôi cũng bị chuyện này của cháu anh ấy làm cho tức chết đi được. Bây giờ chị cả bên kia còn đang muốn nháo đến mức đoạn tuyệt quan hệ với Tô Yến kìa. Ôi cha, hai chúng tôi cũng bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng kết....."
Đông Tâm nói được một nửa thì cố tình dừng lại, ánh mắt sâu kín nhìn cậu Trần. Cậu Trần quả nhiên nóng nảy, vội nói: "Ông đây là một người thẳng thắn! Có rắm thì mau thả, đừng có lòng vòng!"
Đông Tâm mỉm cười: "Cậu Trần quả nhiên thẳng thắn! Nếu đã như vậy thì tôi cũng sẽ nói thẳng. Việc từ hôn này, đúng là đằng trai chúng tôi không đúng. Tiền cọc tiệc rượu, tiền cọc hôn lễ, rồi thì tiền ảnh cưới các thứ....chúng tôi sẽ chịu. Còn việc mấy người nói muốn bồi thường tổn thất tinh thần, bắt chúng tôi đưa vạn, thì có vẻ không thực tế lắm."
Cậu Trần nghe xong lập tức định xù lông, nhưng Đông Tâm lại cướp cơ hội nói trước trước khi ông ta mở miệng: "Nhưng, chúng tôi cũng biết việc này không dễ cho qua được. Cho nên tôi và chồng tôi đã thương lượng, chỉ cần ông có thể thuyết phục Nhuế gia không gây sự nữa, chúng tôi sẽ "cảm tạ" ông riêng." Nói xong Đông Tâm liền giơ ba ngón tay lên: "Ba vạn."
Cậu Trần nghe xong đáy mắt chợt lóe lên một tia giảo hoạt, nhưng trong giây lát liền trở lại bình thường. Ông ta giả vờ kinh ngạc: "Cô có ý gì? vạn gì cơ? Tôi nghe không hiểu."
Trong lòng Đông Tâm cười lạnh hai tiếng nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như cũ: "Cậu Trần, chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta là người quang minh không nói chuyện mờ ám. Chị gái và anh rể ông mặc dù không có chủ kiến gì, mọi chuyện đều nghe theo ông nhưng dù sao liên quan đến tiền bạc thì cũng khó nói lắm. Người ta vẫn nói tiền làm tổn hại tình mà. Lại nói, đúng như ông nói, nếu ông dẫn người đến chỗ chị cả, Tô Yến hay Tô Lịch làm loạn thì có thể sẽ thật sự khiến chúng tôi phải trả vạn, vạn đấy. Nhưng ông nói xem, số tiền đó khi đến tay ông thì còn lại bao nhiêu đây?"
Cậu Trần nghe xong vai khẽ run lên, đôi mắt ti hí híp lại thành một đường thẳng. Đông Tâm vừa nhìn liền biết cá đã mắc công, liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Ông vất vả như vậy, nói không chừng một xu cũng không có. Tội gì? Hơn nữa cho dù tiền này có thể đến được tay ông thì cũng không hẳn là cho ông đúng không? Tuy ông có thể vác cái bản mặt già này đến hỏi "vay" chị gái, anh rể ông, nhưng dù sao cũng không phải là danh chính ngôn thuận. Bây giờ chúng tôi đưa thẳng cho ông vạn tiền mặt, không phải là tốt hơn sao?"
"Mày coi ông đây là hạng người nào chứ?!" Đông Tâm vừa dứt lời, cậu Trần liền đập bàn đứng dậy, dựng ngược râu nói: "Ông đây từ đầu đến cuối đều không muốn tiền nong gì cả! Nhuế Thanh là cháu gái ruột của tao, tao không nhìn nổi mấy người chúng mày bắt nạt một cô gái nhỏ như nó nên mới thay mặt chị gái anh rể tao quyết định! Ha ha, bây giờ lại muốn lấy tiền đập vào mặt tao ư? Chúng mày cũng xứng à?"
Nhìn cậu Trần tức đến đỏ mặt tía tai, trong giây lát Đông Tâm có chút sợ sệt.
Chẳng lẽ, bọn họ hiểu lầm rồi? Cậu Trần là thật lòng thật dạ vì Nhuế Thanh sao? Nhưng nếu thật sự là như vậy thì vì sao tối hôm qua ông ta lại bỏ mặc ba Nhuế lại một mình rồi trốn đi trước? Lúc trước mở mồm ngậm mồm đều là tiền là sao chứ?
Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang định nói gì đó để trấn an cảm xúc của cậu Trần thì lại nghe thấy ông ta dứt khoát nói: " vạn!"
Đông Tâm sửng sốt, nhất thời không nhảy "số" kịp: "Cái gì?"
Cậu Trần nheo mắt nhìn Đông Tâm, khí thế hung hăng: "Đừng có mà giả ngu! vạn! Một xu cũng không thể thiếu! Nếu không thì không cần bàn nữa."
Đông Tâm nghe xong liền bừng tỉnh, trong lòng có hàng vạn con thảo nê mã rầm rầm chạy qua. Thì ra là cái gì mà vì cháu gái ruột Nhuế Thanh suy nghĩ đều là giả! Thì ra không phải là nhìn thấy tiền thì không sáng mắt, mà là vì số tiền ít quá, người ta căn bản không thèm để vào mắt a!!
Ông ta lại dám mở miệng một cái liền đòi tới vạn?! Tưởng Tô gia là cái máy rút tiền chắc?
Cậu Trần thấy Đông Tâm mãi không nói câu nào liền cho rằng cô không nắm được vấn đề, rung chân nói: " vạn? Mấy người tính toán hay quá ha. Vừa muốn đuổi tôi đi, lại muốn đuổi các chị gái anh rể tôi đi, trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như thế chứ? Cô muốn tôi nói với chị tôi thế nào đây? Chị, em nghĩ chúng ta nên quay về thôi, đừng tới Tô gia đòi tiền bồi thường nữa? Hừ, lúc trước người ra chủ ý muốn bọn họ đi đòi tiền là tôi, bây giờ nói muốn quay lại cũng là tôi? Cô coi chị gái với anh rể tôi là người ngu à? Bọn họ không nghi ngờ chắc. Mà cho dù bọn họ thật sự không nghi ngờ thì tôi cũng sẽ không làm như vậy. Tôi nói cho cô biết, Trần Chí Quốc tôi không phải loại người lật lọng!"
Đông Tâm nghe xong liền bội phục đến mức muốn quỳ xuống đất, cười nói: "Vậy ông định làm thế nào?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao?" Cậu Trần trừng mắt, làm thủ thế hình số , nói: "Một lời thôi, vạn. Hôm nay về tôi sẽ nói với bọn họ là đã thỏa thuận được lấy vạn tiền bồi thường. Mấy người cũng đừng nói gì cả, cứ giả vờ mọi chuyện như vậy là được."
Lần này Đông Tâm thật sự là cúi rạp đầu xuống đất, cam nguyện phục tùng, bái hạ cam phong... nói chung là vốn từ ít ỏi của cô hoàn toàn không đủ để bày tỏ thái độ cùng tình cảm sùng bái của mình đối với cậu Trần. Đây quả nhiên là một tấm gương sáng chói về một người cậu có tình có nghĩa, có lòng dũng cảm muốn bênh vực lẽ phải! Người ta dù đã nhận tiền hoa hồng rồi nhưng vẫn không quên chị gái anh rể, vẫn phải chia phần cho cả bọn họ!
Đông Tâm nói: "Ý của ông là chúng tôi đưa thẳng vạn cho ông, còn ông sẽ đưa lại cho cha mẹ Nhuế Thanh vạn?"
"Sao? Mấy người chê nhiều sao?" Cậu Trần cho rằng Đông Tâm muốn mặc cả, giọng nói thoắt cái liền lên đến quãng tám: "Này nhá, tôi nói cho mấy người biết. Lúc Nhuế Thanh nhà chúng tôi yêu đương với Tô Yến vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đấy! Mà cho dù nó là đ thì ngủ cùng Tô Yến nhà các người bao nhiêu lâu như vậy rồi, được trả từng đó tiền cũng là đúng chứ sao! Ở chỗ chúng tôi, "bóc tem" xử nữ thì ít nhất cũng phải , vạn một đêm, bây giờ các người "chơi" cũng "chơi" rồi, "phá" cũng....."
"Phá phá cái mả cha nhà mày í" Cậu Trần còn chưa kịp nói hết câu thì từ phòng riêng bên cạnh bỗng vang lên một tiếng gầm giận dữ. Trong phút chốc cậu Trần liền thấy bức "tường" phía sau Đông Tâm từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt tức giận của chị gái và anh rể ông ta ở phía sau.
Thì ra, căn phòng riêng này vốn là một căn phòng rộng mét vuông nhưng bình thường cửa hàng vẫn dùng bình phong dựng lên để ngăn đôi thành hai gian nhỏ. Trước khi cậu Trần đến Đông Tâm đã bảo Tô Lịch dẫn cả nhà Nhuế Thanh đến căn phòng bên cạnh, có như thể mới có thể khiến cả nhà Nhuế Thanh chính tai nghe rõ cả quá trình đàm phán của cô và cậu Trần.
Đầu bên này, cậu Trần vừa thấy người nhà Nhuế gia và Tô Lịch liền hiểu rõ mọi chuyện. Ông ta run rẩy đứng lên, nhưng hai tiếng "anh rể" còn chưa kịp nói ra thì ba Nhuế đã lao lên đấm thẳng vào mặt ông ta. Sau khi đấm cậu Trần ngã xuống đất, ba Nhuế còn dùng chân liên tục đạp vào người ông ta: "Mẹ nó chứ, dám nói con gái tao là đ à? Dám lấy danh nghĩa của bọn tao ra để đi lừa tiền à? Tao cho mày lừa này! Cho mày lừa này! Hôm nay không đánh chết mày thì bố mày không mang họ Nhuế nữa!"
Cậu Trần bị anh rể đánh đến kêu trời gọi đất, chỉ một lát sau liền luôn miệng xin tha thứ. Ông ta cũng là người thông minh, luôn miệng gọi chị hai chị hai. Mẹ Nhuế là người mềm lòng, chỉ một lát sau lập tức khóc lóc: "Đủ rồi! Ông định đánh chết nó thật ư? Ôi tôi đã tạo cái nghiệt gì thế này, huhu! Nhuế Thanh, con còn không mau tới kéo ba con ra?"
Mà Tô Lịch cũng sợ động đến mạng người, tiến lên kéo ba Nhuế ra, nói: "Được rồi được rồi, mong bác bớt giận. Nhìn rõ bản chất của ông ta là được rồi."
Cậu Trần vừa la hét oan uổng vừa lồm cồm bò dậy nói: "Anh rể, anh đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn mà. Đây là cái bẫy! Hoàn toàn là một cái bẫy! Hai vợ chồng bọn họ cố tình bày ra vở kịch này là muốn châm ngòi ly gián chúng ta. Anh đừng có tin bọn họ! Lúc nãy anh cũng nghe thấy rồi đó. Là Đông Tâm! Chính là cô ta nói muốn cho em ba vạn rồi bảo em về khuyên bảo mọi người. Em không làm gì cả!"
Nhuế Thanh nghe thế liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến nước này rồi mà ông còn muốn thanh minh sao? Nếu không phải chị Đông cố tình muốn lấy tiền dụ ông, tôi còn không biết ông lại tham lam đến như thế đấy! Nhiều năm như vậy rồi, ông ăn bám ở nhà chúng tôi cũng thôi đi, nhưng đến cuối cùng ông lại còn coi tôi như gái đ....." Nhuế Thanh nói đến đây thì cả người cũng run rẩy, kéo tay mẹ mình lại: "Mẹ, mẹ nhìn cho rõ vào! Đây là đứa em trai bảo bối của mẹ đấy!"
Không ngờ mẹ Nhuế nghe xong mấy lời này lại thay đổi cách khóc: "Câm mồm! Dù sao...dù sao ông ấy cũng là cậu con! Ở đâu ra kiểu tiểu bối dạy dỗ trưởng bối như vậy chứ?"
Đông Tâm nghe mẹ Nhuế nói xong liền thấy tam quan của mình một lần nữa bị hủy. Đã đến nước này rồi mà mẹ Nhuế còn nói giúp em trai mình. Rốt cuộc là người này còn có thể não tàn đến mức nào nữa chứ? Nghĩ đến đây Đông Tâm đang định mở miệng hỏi vặn mấy câu, lại nghe Tô Lịch cười lạnh: "Đúng vậy. Nào có chuyện tiểu bối đi dạy dỗ trưởng bối chứ. Nhưng mẹ Nhuế Thanh này, nếu trưởng bối lừa tiền của tiểu bối đi vay nặng lãi, thì hình như cũng không đúng, đúng không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt mẹ Nhuế liền trở nên trắng bệch. Mà cậu Trần bên kia cũng khiếp sợ trợn tròn hai mắt. Ba Nhuê thấy vậy cũng phát giác ra điều không thích hợp, nghiêng đầu nhìn bạn già của mình, nhíu mày: "Vay nặng lãi? Cái gì gọi là vay nặng lãi?"
Tô Lịch lúc này mới chậm rãi nói: "Ồ, bác không biết ư? Cậu em vợ này của bác ở quê nợ tiền vay nặng lãi của người ta. Lãi đẻ lãi, bây giờ không đến trăm vạn thì chắc cũng phải , chục rồi. Oh, bác còn tưởng ông ta tới thành phố H là nhiệt tình muốn giúp mọi người tham mưu chuyện hôn sự của Nhuế Thanh sao? Thực ra là ông ta tới để trốn nợ thôi. Thuận tiện xem xem có kiếm chác được thêm gì không thì có!"
"Mày...." cậu Trần bị vạch trần thì liết siết chặt nắm tay, định vung nắm đấm tới, nhưng không ngờ Tô Lịch lại coi như không thấy, trước khi ông ta kịp lên tiếng thì thong thả chém thêm một đao: "Đúng rồi, bác à, lát nữa về tốt nhất bác nên kiểm tra lại tiền gửi tiết kiệm trong ngân hàng của mình lại đi. Cháu nhìn bác gái thế này thì có khi tám phần đã sớm lấy tiền trong nhà ra để đổ vào động sâu không đáy kia rồi đấy."
Dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Một lúc sau, mẹ Nhuế mới gào lên, ngồi bệt xuống đất khóc rống: "Ôi tôi không sống nổi nữa rồi!"
Ba Nhuế nổi giận lôi đình: "Là thật sao? Bà già chết tiệt này, mau nói rõ ra cho ông đây nghe! Có phải bà đã đem hết tiền mồ hôi nước mắt của ông đây cho cái thằng bại gia tử này rồi không?!!! Mẹ nó chứ, hôm nay ông đây phải liều mạng với mấy người!"
"Anh rể, em sai rồi! A a a, anh rể, anh đừng tới đây!!"
"Ba, ba đừng kích động! Mẹ, mẹ mau đứng lên đi....."
.....
Nhất thời, trong phòng liền trở nên loạn cào cào. Tô Lịch kéo Đông Tâm không một tiếng động rời khỏi phòng bao, sau đó mới nói: "Còn ngây ra đó làm cái gì? Mau gọi điện đi."
Đông Tâm vẫn chưa phản ứng kịp, "Hả? Gọi ai?"
" chứ còn gì nữa." Tô Lịch nhướn mày: "Em thấy với tình cách nóng nảy kia của ba Nhuế, lúc đánh người sẽ kiềm chế được sao?"
"Đúng đúng!" Đông Tâm không ngừng gật đầu, nhưng sau khi báo cảnh sát xong vẫn thấy có gì đó sai sai. Cô nhìn chăm chằm ông xã nhà mình. Yên lặng....yên lặng....lại yên lặng.....,sau đó chợt kinh hô: "Đợi đã! Nếu anh đã sớm biết chuyện cậu Trần đi vay nặng lãi thì sao lại không nói sớm hả?"
Nếu Tô Lịch nói chuyện này sớm hơn một chút thì cho dù không có vở tuồng kia của cô thì cũng có thể xé nát bộ mặt của cậu Trần ra mà? Khụ khụ khụ, nghĩ đến đây Đông Tâm liền cảm thấy thất bại sâu sắc!
Tô Lịch người ta chỉ cần dùng vài ba câu đã "châm ngòi" thành công, vậy mà cô lại còn ngồi thiết kế kịch bản cái gì mà gậy ông đập lưng ông....
"Nếu đã như thế thì lúc tối hôm qua tôi nói cho anh kế hoạch, để cho anh dẫn cha mẹ Nhuế Thanh đến phòng riêng cách vách sao anh không phản đối?" Đông Tâm thắc mắc.
Không ngờ Tô Lịch nghe xong lại chỉ sủng nịch vỗ đầu Đông Tâm, cong môi nói: "Em vui là được rồi."
Đông Tâm: "....." Anh đây là đang khinh bỉ chỉ số thông minh của tôi đúng không =.=