Muốn mang một hình thể xấp xỉ như mình, hơn nữa còn cao vậy, lại đang say lảo đảo, đặt yên ổn phía trước xe đạp, rồi đưa về nhà an toàn, đây quả thực là một quy trình không đơn giản.
Hiện tại, Thích Thiếu Thương đang chiến đấu tại hạng mục vận động yêu cầu trình độ rất cao.
Trong lúc chiến đấu, Thích Thiếu Thương lại không ngừng phải bảo vệ cái trán của Cố Tích Triều đã thân mật tiếp xúc với đầu xe đến ba lần, ngăn lại hành vi muốn nhảy xe của Cố Tích Triều đến bốn lần, dừng xe để Cố Tích Triều xuống vệ đường nôn khan hai lần… Cuối cùng, rốt cuộc cũng yên tĩnh. Cố Tích Triều im lặng, bắt đầu uể oải ngủ. Nằm gục trên đầu xe, sức nặng của Cố Tích Triều làm cho chiếc xe đạp nhỏ lảo đảo xiêu vẹo tạo nên những đường cong vô cùng duyên dáng trên mặt đường.
Để tránh thảm kịch phát sinh, Thích Thiếu Thương không thể không dùng tay ôm chặt Cố Tích Triều, để đầu y dựa vào ngực mình, tay phải cầm chắc tay lái, tuy rằng lắc lắc lắc lắc, nhưng cuối cùng cũng không liêu xiêu như trước nữa.
Vì không muốn Cố Tích Triều ngủ, Thích Thiếu Thương thử cùng y trò chuyện.
“Tích Triều, Tích Triều…”
“Ân…?” Cố Tích Triều mơ màng phản ứng.
“Hỏi ngươi chuyện này, được không?”
“Nói…” Cố Tích Triều dù không tỉnh táo nhưng vẫn lời ít ý nhiều.bg-ssp-{height:px}
Thích Thiếu Thương ngượng ngùng đưa tay muốn sờ sờ cái mũi, kết quả, Cố Tích Triều thiếu chút nữa văng thẳng xuống đường. Thích Thiếu Thương vội vàng đưa tay ôm Cố Tích Triều trước người.
“Trang phục ngươi mặc, quả thực rất đẹp mắt… Bất quá loại hoạt động này, sao có thể khiến một quản lý như ngươi đích thân xuất mã đâu?”
Người trước ngực trầm mặc trầm mặc… Thích Thiếu Thương nghĩ có lẽ Cố Tích Triều không nghe rõ, hoặc căn bản đã ngủ mất rồi, kết quả, bên dưới truyền đến tiếng trả lời rầu rĩ: “Nguyên bản, cũng không muốn tham gia đâu, biểu diễn kiểu tiểu cô nương… Bất quá lúc sau, Lục Hà cầm trang phục tới, thấy hay hay, trông rất được. Trừ ta ra, còn ai có thể mặc đẹp như vậy… Nên mặc…”
Thích Thiếu Thương 囧 … Hắn vẫn nghĩ Cố Tích Triều là người bên ngoài cường hãn, bên trong lãnh đạm, mặc dù đã từng làm ra cái tư thế “khinh bỉ ngươi” rất trẻ con, nhưng kỳ thực vẫn là thành thục ổn trọng. Nay lại được biết thêm Cố Tích Triều là nhà quản lý của một công ty lớn, cũng vô cùng kiên định. Kết quả… Nguyên lai người trong lồng ngực hắn, bất quá cũng chỉ là một tiểu hài tử nghiệp dư, lại còn vô cùng tự kỷ!
Tim đập mạnh loạn nhịp trong chốc lát, Thích Thiếu Thương siết chặt cánh tay đang ôm cái người đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy nho nhỏ trong ngực mình, khe khẽ cười.
Đoạn đường hơn nửa canh giờ về nhà, chậm chậm rì rì, rốt cục cũng tới nơi. Vấn đề hiện tại bày ra trước mặt Thích Thiếu Thương là, làm thế nào đem Cố Tích Triều lên tầng khi không có thang máy. Nhìn Cố Tích Triều không có chút tự giác tự tỉnh lại mà lên lầu, Thích Thiếu Thương đành nhận mệnh khóa kỹ xe, cõng y lên.
Hàng hiên rất im ắng, thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh vụn vặt của các gia đình, có tiểu hài tử quấy đòi xem phim hoạt hình, có đôi vợ chồng trẻ thảo luận ai đi tắm trước, có tiếng hi hi ha ha đùa nghịch sủng vật… Thích Thiếu Thương lắng nghe những âm thanh ấy, nhìn những ngọn đèn ngoài hành lang theo mỗi bước chân tiêu sái của mình mà sáng lên, cảm thụ được chiếc túi trên cổ hơi hơi trễ xuống, còn Cố Tích Triều trên lưng hắn đang hô hấp, hơi thở nhàn nhạt mà cũng rất rõ ràng, tim của hắn bỗng dưng ấm áp lạ thường! Mềm mại! Trong tim Thích Thiếu Thương tràn ngập một loại ôn nhu, khiến hắn không hiểu sao lại thấy vô cùng cảm động. Thích Thiếu Thương chưa bao giờ biết, mang theo sức nặng như vậy trên lưng lại có thể thỏa mãn đến thế.
Đơn giản chỉ vì sức nặng này chính là Cố Tích Triều sao…