Buổi diễn tập diễn ra suôn sẻ, đến h đã kết thúc. Vì xảy ra chuyện Thích Thiếu Thương thình lình nhảy ra múa kiếm, được Cố Tích Triều khẳng định, Gia Cát Tiểu Hoa khen ngợi, vì thế một đám người thong thả đi liên hoan.
Địa điểm liên hoan là khách sạn ngay cạnh công ty Thích Thiếu Thương. Mặc dù có người bận việc riêng không đến được, cuối cùng vẫn ngồi hết ba bàn. nhân viên, chỉ có Gia Cát Tiểu Hoa và Cố Tích Triều là lãnh đạo nên đành ngồi xuống bàn chủ, còn lại để bọn họ ngồi. Kết quả là, Thích Thiếu Thương sống chết muốn ngồi cạnh Cố Tích Triều; Anh Lục Hà mỹ nhân coi chừng kim cương vương gia lão ngũ ngồi vị trí thứ ba; Tức Hồng Lệ thấy Thích Thiếu Thương sắp bị mỹ nữ bao phủ, tất nhiên không chịu, cũng đến chiếm một chỗ; Mục Cưu Bình vừa thấy mỹ nữ bên kia, cũng không chịu cô đơn, dũng cảm tiến đến; cuối cùng là không đủ chỗ, Mạnh Hữu Uy cũng bị đá đến bàn này.
Trên bàn lần lượt chuốc rượu, hai nhà lãnh đạo rất nhanh liền thân thiện đứng lên. Một vị mỹ nữ sau khi kính Thích Thiếu Thương một ly, hỏi một vấn đề mọi người đều tò mò thắc mắc: “Thích đại ca, ngươi vừa rồi múa bộ kiếm pháp kia quả thực rất đẹp, ngươi không phải là đại hiệp mang sẵn tuyệt kĩ trong người đi?”
Tuy rằng đây không phải là Cố Tích Triều khen hắn, nhưng từ xưa, cái chiêu vuốt mông ngựa này, làm gì có người nào không ăn. Thích Thiếu Thương có chút ngượng ngùng, dù sao kiếm pháp kia vừa nãy còn có người trào phúng là nữ hài tử khoa chân múa tay, bất quá đối mặt với ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, trừ bỏ Cố Tích Triều đang cúi đầu ăn cua, hắn vẫn nói: “Kỳ thực ta không am hiểu kiếm lắm, chỉ là trước kia khi học nhu đạo nhìn sang phòng học võ thuật Trung Quốc cách vách, cảm thấy rất vừa mắt, nên tìm lão sư học mấy chiêu, chỉ là các hư chiêu, cũng đâu dùng được đâu”.
Tuy rằng Thích Thiếu Thương rất khách khí, nhưng vẫn khiến một mảnh “Oa” lên đầy ngưỡng mộ. Gia Cát Tiểu Hoa thấy thủ hạ của mình đa tài đa nghệ cũng tương đối cao hứng, còn những người trẻ tuổi khác đã sớm đem Thích Thiếu Thương làm thần tượng, trừ bỏ Cố Tích Triều vẫn như cũ đang ăn cua. Cố Tích Triều gặm xong một chiếc càng cua, ngẩng đầu nói một câu: “Vậy nhất định là một nữ lão sư đi”, sau đó tiếp tục cúi đầu gặm càng cua. Một giọt mồ hôi lạnh lướt qua, Thích Thiếu Thương: Tích Triều, ngươi lại đoán đúng rồi
Rượu qua ba tuần, Gia Cát Tiểu Hoa vì phải về bồi lão bà nên đi trước. Lãnh đạo vừa đi, tuy rằng vẫn còn Cố Tích Triều, nhưng dù sao cũng là cùng tuổi, không khí trên bàn rượu lập tức thăng hoa lên một cấp độ mới, tân thần tượng Thích Thiếu Thương với Cố Tích Triều trông rất không giống lãnh đạo lập tức bị vây hãm tấn công.
Tửu lượng Thích Thiếu Thương luôn rất tốt, sau mấy chục lượt ai đến cũng không cự tuyệt, vẫn mặt không đổi sắc tâm không đập loạn. Nhưng Cố Tích Triều lại không được như vậy. Tuy rằng Cố Tích Triều tửu lượng kém nhưng tửu phong (TD: chắc là phong cách uống rượu) hảo, người khác kính, y liền uống, huống chi phần nhiều lại là nữ hài tử, đẩy đến đẩy đi thật không nghĩa khí, bất tri bất giác mặc y đã nóng lên rồi.
Những người bên ngoài uống đến cao hứng, hoàn toàn không phát hiện ra, nhưng trên bàn rượu đã có hai người chú ý tới. Thích Thiếu Thương và Anh Lục Hà đồng thời bắt đầu thay Cố Tích Triều chắn rượu. Thích Thiếu Thương tranh thủ quay sang hỏi nàng: “Xe đạp của quản lý các ngươi ở ga ra của chúng ta à?”bg-ssp-{height:px}
“Không, hôm nay có diễn tập, y để lại công ty”. Anh Lục Hà trả lời xong mới hoàn hồn, “Ai, làm sao người biết Cố quản lý đi xe đạp?”
Không để ý tới nghi vấn của nàng, Thích Thiếu Thương nâng Cố Tích Triều đã đứng không vững dậy, nói với mọi người: “Ta thấy Cố quản lý đã mệt rồi, để ta đưa y về. Tiểu Bình, các ngươi nhớ đưa các nữ hài tử an toàn về đến nhà a, chúng ta đi trước”.
Mới vừa dợm bước đã bị Anh Lục Hà chặn lại: “Thích đại ca, ngươi không biết quản lý của bọn ta sống ở đâu, có nói ngươi cũng không rõ, vẫn là để ta đưa về đi”. Thần tượng là thần tượng, nhưng liên quan đến việc chung thân đại sự của mình, Anh Lục Hà vẫn vô cùng tỉnh táo.
Thích Thiếu Thương bảo trì tươi cười, không quen? Thân cận cũng phải được lần rồi đi! “Ta biết, y sống ngay trước nhà ta. Chúng ta quen biết được một thời gian ngắn rồi”.
Anh Lục Hà còn muốn nói gì đó, nhưng đã thấy người kia say đến thất điên bát đảo, không thể dựa vào chân mình mà chống đỡ, lập tức gục lên vai Thích Thiếu Thương rồi.
Thích Thiếu Thương trong lòng hát vang “Ha hả a ~~~~”, trên mặt vẫn mỉm cười lễ phép, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu: “Ngươi cũng say rồi, vẫn là để ta đưa về đi”.
Nói xong, lấy chiếc túi của Cố Tích Triều khoác lên người, vòng cánh tay phải của y lên cổ mình, ôm hảo thắt lưng mảnh khảnh của người nào đó, hỏa tốc bay khỏi hiện trường!