Thứ bảy ngày tháng năm XX, trời âm u.
Tối hôm qua Thịnh tiên sinh rốt cuộc thay đổi mặt than hình tượng của mình trong cảm nhận của ta, nhưng mà nếu biểu tình không phải là kỳ quái thì càng tốt, tuy rằng cái dẫn đầu làm chuyện ngu xuẩn là ta.
Sau một buổi tối nạp lại năng lượng thân thể ngày hôm sau Thịnh tiên sinh tinh thần phong phú, làm một gối ôm, mình thật kiêu ngạo, nhưng mà làm một nam nhân, mình có chút buồn bực, Thịnh tiên sinh ôm nam nhân ngủ một đêm, một điểm phản ứng cũng không có, nói lên Thịnh tiên sinh hoặc là thẳng, hoặc là lãnh đạm.
Hai loại tình huống này đều khiến mình có chút khổ sở, chung quy điều kiện của Thịnh tiên sinh tốt như vậy, hơn nữa tuổi còn trẻ, rất đáng tiếc.
Đem quy tắc của gối ôm lăn qua lộn lại học thuộc mấy lần xong liền rời giường, nghe quản gia nhắc nhở mới biết hôm nay đã là thứ bảy, nhưng là, Thịnh tiên sinh cư nhiên đi làm!! Đấy là một cuồng làm việc a!
Quản gia thấy mình xuống lầu cười tủm tỉm hỏi mình có phải rất nhàm chán không, mình vội khoát mình nói ổn cả, kỳ thực hai ngày nay mình vẫn đang suy xét bản thân nên tìm chút việc làm, quản gia từng nói Thịnh tiên sinh mất ngủ chỉ là tạm thời, vạn nhất ngày nào đó khỏi rồi mình sẽ phải tự lực cánh sinh, giống như bây giờ mỗi ngày ăn cơm trắng là không được.
“Tôi muốn học nấu ăn” quản gia già đáng kính bất ngờ không kịp đề phòng thân mật tiếp xúc với mặt sàn.
Ví sao ánh mắt lão quản gia xem mình lại trở nên có chút kỳ quái, trở thành đầu bếp là giấc mộng hồi nhỏ của ta, sau khi về Tô gia người Tô gia tình nguyện nuôi hỏng mình cũng không cho phép mình đi xào rau, hiện tại bản thân thoát khỏi Tô gia, có thể làm việc mình muốn làm, nắm giữ nhuần nhuyễn một nghề là cực kỳ tất yếu. Quản gia cau mày nói phải hỏi ý kiến của Thịnh tiên sinh một chút, trước khi đi còn liếc mắt nhìn quảng cáo chạy trên TV đang hô “Đầu bếp, chức nghiệp cao cấp!”
Mình đoán chờ quản gia hội báo vơi Thịnh tiên sinh, mình liền sẽ biến thành một cái gối ôm bị tước bỏ quyền lợi xem TV, ưu thương.