Thứ tư ngày tháng năm XX, trời âm u.
Mình đã một tuần không viết nhật kí, bởi vì gần đây mình thực lo lắng, đau đầu.
Một tuần này, quan hệ của mình và Thịnh tiên sinh quả thực đột nhiên tăng mạnh, cụ thể kể ra là, mỗi ngày nói chuyện quá mười câu; trình độ thân thể tiếp xúc tăng trưởng nhanh, nắm tay ấn liền ấn huyệt hợp cốc, sờ cơ bụng là muốn ấn huyệt thiên trung, ôm đùi mới có thể ấn huyệt huyết hải, trừ bỏ bộ vị nấy chốt, toàn thân Thịnh tiên sinh trên dưới đều bị mình lấy danh nghĩa mát xa sờ soạng một lần.
Quản gia cũng nói mình cùng Thịnh tiên sinh ở chung càng lúc càng tự nhiên và hòa hợp. Trong nhà thường xuyên quanh quẩn tiếng cười nói vui vẻ của chúng mình, cứ phát triển tiếp tục như vậy tiền đồ quả thực một mảnh chói lọi.
Thế nhưng, tình huống đáng sợ nhất xuất hiện, Thịnh tiên sinh hình như đã sản sinh kháng thể đối với mình, gối ôm, còn là cái gối ôm kia, thế nhưng Thịnh tiên sinh, đã không phải Thịnh tiên sinh vừa ôm mình thì có thể rất nhanh đi vào giấc ngủ kia.
Mấy ngày nay thời gian Thịnh tiên sinh đi vào giấc ngủ càng ngày càng trễ, buổi sáng thức dậy sẽ có quầng thâm mắt xanh nhạt, tình thần có chút không tốt, mình, mất đi công hiệu cơ bản của một gối ôm, biến thành một khối vải bố vô dụng tùy lúc đều vất bỏ.
Mình cảm thất mình khả năng sẽ phải thất nghiệp.