Lâm Thành tỉnh dậy khi mặt trời đã hừng sáng. Cơ thể tuy vẫn còn hơi đau nhức do đêm qua vận động mạnh nhưng vẫn có thể hoạt động bình thường được. Nghĩ lại chuyện đêm qua Lâm Thành không khỏi bật cười. Tần Thượng Nguyên đã hết sức kìm nén bản năng của mình, chỉ làm hắn có một lần nhưng lại đè ra làm rất lâu đến mức hắn không biết đã qua bao nhiêu thời gian rồi. Lúc hắn tỉnh dậy trời đã sáng.
Cũng đã lâu lắm rồi hắn có thể tỉnh dậy vào buổi sáng mà cơ thể vẫn còn cử động bình thường thế này, thế mới biết Thượng Nguyên đêm qua đã phải kìm nén khó khăn đến mức nào. Lâm Thành trở dậy khoác một cái áo khoác đơn giản rồi mở cửa phòng bước ra. Sở Hàng Châu và Cố Y Tịnh đang ngồi ngoài sân thư thả uống trà, nhìn thấy hắn liền đỏ mặt đứng cả dậy.
“Sao thế? Đang nói chuyện gì mà nhìn thấy ta đều im cả vậy?”
Sở Hàng Châu nhìn Cố Y Tịnh có vẻ như không muốn y nói ra. Cố Y Tịnh khá lúng túng, dường như không biết nên nói hay không.
“Không tin tưởng ta thì không cần nói.”
“Ý đệ không phải thế. Châu ca ca, huynh ngại cái gì chứ? Thành đại ca là một người rất đáng tin cậy.”
“Cái đó…” Sở Hàng Châu do dự một chút rồi nói: “Ta đang tham khảo ý kiến của Y Tịnh về chuyện của ta và… và Nhậm Vũ.”
Lâm Thành ngạc nhiên: “Ngươi và Nhậm Vũ? Có chuyện gì cơ?”
Sở Hàng Châu chỉ im lặng đỏ mặt. Cố Y Tịnh liền ghé tai Lâm Thành nói gì đó, Lâm Thành lập tức đỏ bừng mặt và khá ngạc nhiên. Giờ hắn mới biết không chỉ Nhậm Huyền mà Nhậm Vũ cũng có tình cảm với nam nhân. Nhưng nếu đối tượng của Nhậm Vũ là Sở Hàng Châu thì hắn không cảm thấy vấn đề gì lắm, ngược lại còn thấy rất vui.
Lâm Thành kéo Sở Hàng Châu ngồi xuống ghế cạnh mình, cầm lấy tay hắn chân thành nói:
“Cái này huynh hỏi Y Tịnh làm gì, phải hỏi chính bản thân huynh ấy. Nếu huynh có tình cảm với Nhậm Vũ thì ngại ngần gì mà không tiến đến. Con người của Nhậm Vũ ta hoàn toàn tin tưởng. Hắn đã thẳng thắn bày tỏ với huynh chứng tỏ hắn rất xem trong huynh và mong muốn được sống cùng huynh. Huynh có thời gian mà, cứ suy nghĩ thật kỹ xem con tim mình muốn gì rồi trả lời hắn cũng không muộn. Nhớ phải suy nghĩ thật kỹ nha!”
Sở Hàng Châu ngẩn người nhìn Lâm Thành. Nụ cười sáng lạng và lời khuyên chân thành của Lâm Thành khiến lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Giờ ta đã hiểu tại sao đệ lại được nhiều người thích đến như vậy. Đệ đúng là một người dịu dàng mà.”
“Huynh cũng vậy a. Cho nên mới khiến Nhậm Vũ yêu thích như thế.”
Sở Hàng Châu đỏ mặt ho nhẹ mấy cái. “Được rồi. Chúng ta đừng nói qua nói lại chuyện này nữa, chuyển đề tài khác đi.”
Lâm Thành bật cười quay qua hỏi Cố Y Tịnh:“Thứ ta nhờ đệ đã làm xong rồi chứ?”
“Vâng. Hôm nay đệ đến cũng là để giao nó cho huynh.”
Cố Y Tịnh đưa cho Lâm Thành một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong hộp là một chiếc bình sứ màu trắng.
“Ngươi có kế hoạch gì trong ngày đi săn hôm nay rồi? Cái bình này là gì vậy?” Sở Hàng Châu ngạc nhiên hỏi.
“Đến lúc đó huynh sẽ biết thôi.”
“Nhưng mà đại ca, kiểu đi săn như huynh đệ mới là lần đầu nghe thấy, không biết những người khác có đồng ý không?”
“Đó là việc của ta, đệ không cần lo lắng. Mấy ngày qua đệ vì chuyện này mà đã vất vả nhiều. Cảm ơn đệ nhiều lắm, A Tịnh!”
“Huynh còn nói mấy lời cảm ơn kiểu đó nữa là đệ giận đấy. Đây là việc đệ tự nguyện, đệ muốn giúp huynh.”
“Ừm.”
“Sắp đến lúc ra bãi săn rồi. Để ta và A Tịnh giúp ngươi chuẩn bị.”
...***...
Cuộc đi săn đặc biệt năm nay tuy nói là đề thi cuối cùng của Văn Á và Lâm Thành nhưng vẫn được diễn ra bình thường như bao cuộc đi săn trước đây. Người tham gia là các vị vương tôn công tử, ngoài ra vì sức hút của Văn Á nên thành phần tham gia năm nay có cả những vị tiểu thư có tính cách mạnh mẽ và hứng thú đi săn. Thành vương từ chối tham gia vì hắn muốn nhường cơ hội cho những người khác. Chỉ có Dương Kỳ Ngọc vẫn tham gia như cũ nhưng ai cũng biết hắn là đi theo trông chừng Lâm Thành thay Thành vương mà thôi.
Trước khi thi Văn Á và Lâm Thành đã có một cuộc trò chuyện ngắn.
“Môn thi lần này vốn là sở trường của ta cho nên ta nhất định sẽ không thua. Ngươi tốt nhất nên nghĩ xem sau khi thua thì phải làm gì đi.”
“Còn chưa thi thì chưa nói trước được gì. Công chúa việc gì phải xoắn xuýt thế?”
“Ta là nói thật đó. Ta không muốn thua nhưng cũng không muốn mất đi ngươi a. Nếu ta biết ngươi sớm một chút thì khẳng định ta sẽ đem ngươi mang về Ô Xá làm phò mã rồi.”
Lâm Thành giật mình, mặt đơ ra không biết nên phản ứng thế nào. Cái tình huống này đột ngột quá. Thế nào mà vị trí phò mã lại thành là hắn rồi. Vị công chúa này thay đổi cũng nhanh thật.
“Công chúa thích ta? Không thích Thành vương nữa?”
“Ngươi thấy hắn có để ý ta đâu. Cưới một người không yêu mình thì chán lắm. Kế hoạch của ta là sau khi trở thành phi của Tần Thượng Nguyên sẽ tìm cách lấy lòng chàng ấy. Ta không tin chàng ấy không thích ta. Nhưng sau khi gặp ngươi ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.”
“Vậy bây giờ công chúa đang suy nghĩ gì?”
“Ngươi là một người rất thú vị, ta rất thích ngươi. Nếu phải bỏ lỡ ngươi thì ta thấy tiếc lắm. Cho nên nếu như ta chiến thắng cuộc thi này thì ta sẽ hủy hôn với Thành vương và đưa ngươi về Ô Xá với ta.”
“Cái này… nếu ta không muốn theo ngươi về Ô Xá thì sao?”
“Ta bắt cóc ngươi về.”
“Công chúa…” Lâm Thành ôm đầu. Cái bà cô công chúa này nói chuyện sốc quá. “Công chúa đã nói không thích cưới những người không yêu mình kia mà. Ta không yêu công chúa, chúng ta sống với nhau không được đâu.”
“Không cần ngươi phải yêu ta, chỉ cần ngươi ở bên ta là được. Ta và ngươi rất hợp rơ với nhau, ở bên nhau chắc chắn sẽ rất vui.”
“Được rồi. Chúng ta nên chấm dứt cuộc đối thoại này ở đây đi.” Còn nói thêm với cô nàng này mấy câu nữa chắc hắn điên mất. “Cứ thi xong đã rồi nói tiếp.”
“Được. Sau cuộc thi ta nhất định sẽ bắt bằng được ngươi về.”
Trường săn là một khu rừng nhiệt đới vô cùng rộng lớn. Tất cả các con thú dữ nguy hiểm đều đã được di tản vào trong rừng sâu. Số lượng thí sinh tham gia cuộc đi săn năm nay đông kỷ lục, hơn năm mươi người. Số lượng lẽ ra còn đông hơn nữa nhưng bị hạn chế và tuyển chọn lại. Và không cần nói cũng biết trung tâm của cuộc đi săn chính là hai con người kia.
Người đứng đầu cuộc đi săn là Tần Thịnh Nam. Hắn vừa hô một tiếng tất cả cùng ào ạt phấn khởi chạy vào rừng.
Lâm Thành cùng Dương Kỳ Ngọc phi ngựa cùng nhau. Dương Kỳ Ngọc rất ngạc nhiên khi thấy Lâm Thành cứ phi ngựa, vừa chạy vừa ngó nghiêng tìm gì đó, mặc cho mấy con thú nhỏ ở xung quanh, đến mức hắn phải quay qua hỏi:
“Ngươi đang định làm gì vậy?”
“Bây giờ chưa nói được. Dương đại nhân cứ đi rồi sẽ biết.”
Lâm Thành chọn mãi mới được một khoảng đất trống vừa rộng rãi, vừa nhiều cỏ thì mới ưng ý dừng lại. Hắn mở chiếc hộp lấy cái bình nhỏ, đổ từ trong đó mấy viên nhỏ màu đen. Mỗi viên màu đen lại được hắn cột vào các mũi tên và được hắn bắn cố định vào các thân cây tạo thành một hình vuông vô cùng lớn.
Tiếp đến Lâm Thành nhảy xuống ngựa, tìm một mỏm đá rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Dương Kỳ Ngọc ngơ ngác nhìn hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lâm Thành mỉm cười nhìn hắn, nói:
“Bây giờ việc của chúng ta chỉ là đợi thôi.”
...***...
Văn Á cực kỳ hào hứng với lần đầu tiên được đi săn ở Trung Nguyên. Gần như đến một khu vực nào nàng cũng giương cung săn được một con thú nào đó. Khi số thú săn được cũng hòm hòm rồi nàng bắt đầu tò mò xem Lâm Thành săn được bao nhiêu con thú. Và ngay lúc này có tiếng ồn ào bàn luận của những thí sinh khác.
“Hình như số thú săn ít hẳn di rồi đúng không?”
“Năm nay tuy có nhiều thí sinh tham gia hơn nhưng số thú săn cũng không đến mức ít như vậy chứ?”
“Cứ như bọn chúng bỏ đi đâu hết rồi ấy.”
“Chuyện này chưa từng xảy ra.”
Văn Á ngạc nhiên tiến đến gần định hỏi xem thế nào thì lại nghe có ai đó kêu lên:
“Ta biết mấy con thú chạy đâu rồi. Bên chỗ Lâm Thành kìa! Đông lắm!”
Văn Á cùng những người khác phi ngựa theo hướng người kia chỉ dẫn. Trên đường đi họ nhìn thấy vài con thú dường như cũng đang chạy theo hướng của họ. Khi đến nơi cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều ngỡ ngàng cứ tưởng chỉ nhìn thấy trong những bức tranh.
Tại một khoảng rừng trống, Lâm Thành ngồi giữa một bầy thỏ trắng và nâu, xung quanh là những con nai, con hươu, còn có cả lợn rừng. Số lượng con vật phải lên đến gần trăm con, hơn hẳn số lượng con thú mà Văn Á săn được. Lâm Thành ngồi giữa những con thú đó, chơi đùa rất vui.
Văn Á khi nhìn thấy cảnh tượng đó đã biết là mình thua hoàn toàn rồi. Nàng không biết Lâm Thành đã dùng cách nào mà có thể làm được như vậy. Nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất lúc đó: con người này nàng nhất định phải lấy bằng được.